Tổng Tài Cao Lãnh: Sủng Vợ Lên Trời

Chương 293: Thân ái, tổng tài đại nhân




Tâm trạng của Jack tối nay cực kỳ tốt, anh ta đã giúp khách hàng của công ty là Chủ tịch Tống một việc lớn, dự án anh ta theo dõi chắc chắn có thể diễn ra vô cùng thuận lợi, nghĩ vậy anh ta lại cười ha hả đi tới: “Trần Tử Huyên, chúc mừng cô đã thuận lợi tiến thân vào giới giải trí, Chủ tịch Tống đã xem quảng cáo của cô và thấy khí chất của cô rất thích hợp để anh ấy đầu tư vào bộ phim truyền hình Trung Hoa Dân Quốc thoát khỏi thời loạn lạc khó khăn… Cô phải cảm tạ Chủ tịch Tống.”

Trần Tử Huyên căng thẳng đứng thẳng người, sắc mặt phức tạp không đáp lại anh ta, mà Chủ tịch Tống và Hàn Lộ cũng có biểu cảm vô cùng kỳ quái, dường như bọn họ vẫn chưa nghe lọt lời anh ta vừa nói.

Jack đang có thắc mắc, nhưng một giọng nói xa lạ trầm thấp bên tay trái lại vang lên hỏi ngược lại anh ta một câu: “Muốn cảm tạ như thế nào?”

Jack không quá để ý, cười dạy dỗ nói: “Đương nhiên là phải nỗ lực làm việc chăm chỉ vì Chủ tịch Tống…” Anh ta vừa nói chuyện vừa quay đầu, tùy ý liếc mắt nhìn người đàn ông đem đến áp lực cực lớn bên tay trái một cái, tức khắc, biểm cảm trên khuôn mặt anh ta lập tức cứng đờ, sự sợ hãi của anh ta dâng cao đến đỉnh điểm, môi dường như bị rút hết gân.

“… Chủ, chủ tịch lớn.”

Là, là Nguyễn Chi Vũ.

Tại sao Nguyễn Chi Vũ lại ở chỗ này!

Jack nhìn người đàn ông trước mặt, khẩn trương đến nỗi thở cũng không dám dùng sức.

Thân là nhân viên công tác tại IP&G suốt tám năm, anh ta hiểu rất rõ cơ cấu nghiệp vụ của IP&G rất khổng lồ và phức tạp, chủ tịch khu vực Châu Á Thái Bình Dương, chủ tịch khu vực Bắc Mỹ, chủ tịch lĩnh vực bất động sản khoa học kỹ thuật, có rất nhiều rất nhiều lãnh đạo, nhưng lão đạo lớn ở trụ sở chính thì chỉ có một…

Anh ta đã từng tham gia cuộc họp thường niên của công ty, và đã gặp qua chủ tịch lớn một lần từ đằng xa, khắc sâu trong ký ức.

Nguyễn Chi Vũ là một người mà hễ nhìn thấy một lần, có muốn quên cũng không thể quên được.

Khí chất đó, cộng với sự cao quý hào hoa bẩm sinh, còn có vài phần hung ác.

Jack cảm thấy nhịp đập tim mình quá nhanh, anh ta không khống chế được mà nói lắp: “Chủ tịch, chào anh… Thật vui khi gặp anh.”

Lãnh đạo lớn vẫn trầm mặc như cũ, mà nhóm Hàn Lộ ngượng nghịu cố trưng ra nụ cười, họ cũng đang nỗ lực muốn nói gì đó, nhưng Nguyễn Chi Vũ đột nhiên vươn cánh tay dài ra, thản nhiên ôm người phụ nữ bên cạnh vào lòng.

Khoảnh khắc tay anh tiếp xúc với da thịt cô, cơ thể Trần Tử Huyên hơi cứng đơ.

Mấy người trước mắt ngạc nhiên không biết phản ứng thế nào.

Mặc dù Nguyễn Chi Vũ không nhìn cô, nhưng thần kinh của Trần Tử Huyên đã căng chặt rồi, cả người trở nên cảnh giác, giống như đang chờ anh nổi giận và lớn tiếng dạy dỗ mình bất kỳ lúc nào vậy.

Cô nghĩ, anh thấy cô ở đây “câu dẫn” đàn ông, chắc chắn sẽ rất tức giận.

Người đàn ông này vốn không biết nói lý, anh mãi mãi là như vậy, bản thân muốn làm cái gì thì sẽ làm cái đó, hễ mở miệng là lại dạy dỗ cô.

Bầu không khí trở nên quỷ dị như vậy, mọi người đột nhiên trở nên thật thận trọng.

Nhưng điều khiến Trần Tử Huyên không ngờ tới chính là, anh không hề nổi giận.

Ít nhất thì trước những cấp dưới được coi là đồng bọn của cô đang đứng trước mặt Nguyễn Chi Vũ vẫn duy trì vẻ ung dung thản nhiên, anh nghiêng đầu nhìn cô, thốt ra ba chữ, giọng điệu vô cùng bình tĩnh: “Đi cùng tôi.”

Đám người Chủ tịch Tống ngẩn ngơ nhìn hai người bọn họ rời đi, không ai dám nhiều lời dù chỉ một chữ.

Trần Tử Huyên không muốn tranh chấp với anh trước mặt nhiều người như vậy, nên đành miễn cưỡng nhấc chân bước kịp tốc độ của anh, sắc mặt Nguyễn Chi Vũ vẫn như thường lệ, có điều bàn tay đặt trên vai Trần Tử Huyên thì khẽ siết chặt, khiến cô có hơi đau.

Trần Tử Huyên đi bên cạnh anh, mỗi bước đi đều cứng ngắc, cô không cần quay đầu lại cũng biết phía sau bọn họ chắc chắn có vô số lời thì thầm bàn tán và những ánh mắt nóng rực đang nhìn vào họ.

Bởi vì chỉ cần nơi nào có Nguyễn Chi Vũ, anh đều sẽ trở thành tiêu điểm chú ý hàng đầu. Mà khi anh đi bên cạnh cô, Trần Tử Huyên không thể hiểu được cái gọi là hư vinh như những người phụ nữ khác, cô cảm thấy không được tự nhiên.

Cô chán ghét việc bị người ta bưng lên sân khấu.

Tựa như lần trước, khi cô đi ra từ phòng 502 và lúng túng khi đối mặt với những hộ gia đình ở đó…

“Đi đâu, buông tôi ra.” Cô hạ thấp giọng, tức giận bất bình nói.

“Tôi cũng có cuộc sống tự do của riêng tôi, tôi có thể đi tới bất cứ đâu mà tôi muốn, tôi tới câu lạc bộ này kết thêm bạn thì có làm sao đâu? Buông tôi ra, tôi chỉ thích ở lại đây thôi.” Giọng nói cô có phần giận dỗi.

Bả vai cô lắc mạnh cố gắng giãy giụa, nhưng lực ôm cô của anh lại càng khiến cơ thể bọn họ dán gần nhau hơn, giống như là cô đang chủ động dựa vào ngực anh.

Trần Tử Huyên giận vô cùng, khốn kiếp!

Tất cả những lời đàm tiếu chắc chắn sẽ lại chĩa vào cô.

“Nguyễn Chi Vũ, rốt cuộc anh muốn làm gì hả?” Cô nghiến răng nghiến lợi cố đè nén giọng, suýt chút nữa là bộc phát.

Anh vẫn không để ý tới cô.

Trần Tử Huyên nhấp môi, quyết định không nói chuyện với anh nữa.

Cô trước nay không phải người có tính cách hiền từ thánh mẫu gì cả, nhưng đối mặt với sự lạnh nhạt của người đàn ông này, đối mặt với những thương tổn của anh, trái tim cô đã nguội lạnh, thậm chí là mất cảm giác, vẫn luôn tìm một cái cớ bao biện cho hành vi của anh, chỉ là anh không nhớ rõ cô.

Không nên ép tôi hận anh.

Là một người chồng, anh thật sự quá kém cỏi.

Trần Tử Huyên rơi vào trạng thái tinh thần sa sút, ánh mắt mờ mịt nhìn chằm chằm sàn nhà sáng bóng, nhưng mà cô dường như cũng đã quên mất, lâu rồi cô và anh chưa dựa gần nhau như vậy.

Chỉ một lát sau, bên tai cô truyền tới một giọng nói: “Chủ tịch, đã chuẩn bị xong.”

Khi một chiếc tai nghe được chế tạo đặc biệt để tránh các tiếng ồn lớn được đeo lên đầu cô, cô mới cảnh giác ngẩng lên nhìn, vô tình đối diện với đôi mắt sâu thẳm quen thuộc này.

Sau đó, một khẩu súng lạnh lẽo có trọng lượng được đặt lên bàn tay nhỏ bé trắng nõn của cô.

Trần Tử Huyên nhìn thứ vũ khí hàng thật giá thật trên tay mình, nét mặt lập tức hóa ngốc trong nửa giây.

“Cô Trần, giờ cô có thể thử chút cảm giác với cái bia tập bắn trước mặt, kích cỡ và sức giật của loại súng này phù hợp cho nữ sử dụng, trước tiên để tôi xem thử thành quả của cô đã, sau đó sẽ dạy cô cụ thể hơn…”

Một vị giáo viên huấn luyện tại sân bắn nói với cô bằng giọng Trung Quốc vẫn còn khá vụng về.

“Tôi, tôi không học cái này.” Giọng nói Trần Tử Huyên có phần hoảng loạn.

Kể cả cô có lớn mật như thế nào chăng nữa thì cô cũng chỉ là một người bình thường, trước đây ông ngoại cô lúc nào cũng chiều chuộng nên không bao giờ để cô sờ vào mấy thứ nguy hiểm thế này. Hiện tại các ngón tay cô đều lạnh buốt hết cả, theo bản năng muốn đem trả lại vũ khí này.

Vị giáo viên huấn luyện bắn súng quốc tịch Mỹ đã xuất ngũ nhìn cô bằng ánh mắt kỳ quái, có chút khó hiểu, nhưng sau đó ông ta còn chưa kịp mở miệng gặng hỏi thì giọng nói trầm thấp lạnh lùng bên cạnh đã vang lên, kèm theo đó là một mệnh lệnh.

“Không học được thì đêm này đừng mong rời khỏi đây.”

Lời nói của anh không cho phép ai được quyền từ chối.

“Nguyễn Chi Vũ, có phải anh đang trêu đùa tôi đấy không?” Trần Tử Huyên có hơi nóng nảy, muốn thẳng tay vứt nó đi, nhưng lỡ như lại cướp cò thì sao.

Nguyễn Chi Vũ không nhìn cô, anh nhìn thẳng huấn luyện viên bắn súng, nói: “Bắt đầu!”

Ở đằng xa, Hàn Lộ và Jack đang nhìn về phía sân bắn bên kia bằng nét mặt không thể tưởng tượng nổi.

Người phụ nữ cầm súng, bắn loạn xạ vào bia đỡ đạn trước mặt, khi hết đạn thì lập tức vứt súng trên bàn muốn bỏ chạy, nhưng huấn luyện viên bắn súng lớn nhất câu lạc bộ lại không chịu buông tha cho cô, bất lực nạp đạn cho cô liên tục, rồi lại đưa trả súng về cho cô.

Mà chủ tịch Nguyễn của bọn họ thì vẫn lặng lẽ đứng một bên, vô cùng bình tĩnh quan sát, không rên một tiếng.

Phong cách này thực sự rất kỳ quặc.

“Bọn họ, bọn họ…” Chuyện gì đang xảy ra.

Không chỉ Hàn Lộ, mà những người vốn dĩ tụ tập tới để uống rượu bên kia cũng không nén nổi tò mò liếc mắt nhìn về phía sân bắn một cái, sau đó lên tiếng: “Đó không phải anh Nguyễn sao?”

“Chủ tịch Nguyễn cũng tới đây.” Giọng nói có chút kích động.

“Anh Nguyễn đặc biệt thích đấm bốc mà, anh ấy đứng ở sân bắn bên đó…” Làm cái gì?

Bữa tiệc nhỏ lần này hầu hết đều là những khách hàng quen thuộc đã hợp tác nhiều lần, sau khi nhìn nhau, cả hai đều không hẹn mà cùng nhìn về phía Hạ Vân Lệ.

Lúc này, Hạ Vân Lệ bị mấy người bạn cũ kia dùng ánh mắt thắc mắc nhìn chằm chằm, cô ta chỉ có thể giả vờ mỉm cười, không nói chuyện.

Buổi tiệc gặp mặt lần này cô ta tới rất sớm, hơn nữa cô ta còn biết Trần Tử Huyên bị chặn ngoài cửa, suýt chút nữa là bị đuổi đi. Chỉ có điều, cô ta không ngờ Nguyễn Chi Vũ sẽ đến đây.

“Không phải cô Hạ rất quen thuộc với chủ tịch Nguyễn sao.”

Giày cao gót giẫm lên nền nhà bằng đá cẩm thạch sạch sẽ, bước chân lẳng lơ mang theo sự ngạo nghễ, một người bạn cũ đi tới, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại, không khó nghe ra ý tứ trào phúng trong lời nói.

Giọng nói này đối với Hạ Vân Lệ có hơi xa lạ, nhưng khi ngẩng đầu lên thấy khuôn mặt đó, quả thực là đã rất lâu rồi.

Lưu Oánh Oánh đi tới trước mặt cô ta, không do dự ngồi đối diện cô ta, khuôn mặt trưng ra một nụ cười tươi rói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.