Tông Môn Chi Hỏa

Chương 10




Rạng sáng, mặt trời lại chiếu xuống hậu sơn tạo thành một khung cảnh mờ mờ ảo ảo, tiếng thác nước vẫn ầm ầm nhưng lại có thêm vài tiếng chim hót líu lo cùng những tạp âm khác pha vào.

Trần Thiên chính là đang rửa mặt bên thác nước, thuận tiện rửa ráy những vết xước do cành cây đâm trên thân thể hắn.

Mà cũng không biết từ bao giờ Trần Thiên lại có thói quen rửa mặt vào sáng sớm mặc cho hắn có ngủ hay thức, nhưng theo hắn đó luôn là một phương pháp làm dịu áp lực khi tu luyện hoặc luyện tập cường độ cao.

Còn Tứ sư huynh chính là ngồi trên một nhánh cây lớn từng ngụm uống rượu, hắn bộ dáng không có vẻ gì là dùng nhánh cây đâm chém Trần Thiên cả đêm mà mệt mỏi cả, thậm chí còn thoải mái ngâm nga ca khúc gì đó trong miệng.

Có thể Trần Thiên hắn từng nghe người này ca hát rồi, nếu theo những ký ức mơ hồ về kiếp trước thì trình độ của Tứ sư huynh không phân cao thấp với chaien, may mắn là hắn không như tên mập lồi rốn này không biết rõ là mình hát tệ đến cỡ nào nên "rất ít" khi tra tấn người khác.

Bất quá Tứ sư huynh ca hát ngược lại so sánh với tông môn chi hỏa đang cháy hừng hực trở lại thì hắn quan tâm đến cái sau nhiều hơn.

" Một tia tạo hóa lực lượng, cứ như vầy nửa tháng là được một sợi rồi."

Trần Thiên tự tin khẳng định.

Hắn trước kia tích lũy nửa năm được hai sợi, mà bây giờ không nói hắn cũng biết bên Nhị sư huynh, Đại sư tỷ Trúc Cơ thành công nhờ vào lực lượng tạo hóa khiến cho tông môn chi hỏa của hắn giờ đây trực tiếp trở thành một cái hỏa cầu cỡ viên bi, sinh ra lực lượng tạo hóa nhân với sáu, tâm tính không thể không nói là vui vẻ.

Thế là hắn quyết định tự khao mình viên Ích Cốc Đan, sau đó trở về căn phòng của mình tiếp tục bế quan chừng hai, ba tháng.

Nhưng lúc này chợt xuất hiện một hương vị máu khiến hắn nhíu mày, nhìn sang bên Tứ Sư Huynh thì hắn đã nhảy xuống dưới đất, mặt đối diện với một người tráng hán cao hai mét.

"Nhị sư huynh!."

Cả hai đồng thời cùng kêu lên, mà Trần Thiên sau khi nhích đến gần Tằng Khải phát giác có chút gì không đúng.

Nhị sư huynh bây giờ nhìn qua không có gì khác biệt, nhưng hắn thấy rõ thân thể đối phương linh lực mang đến cho bản thân một cảm giác áp bách, hơn nữa mật độ cơ bắp trên thân thể hắn càng dày đặc, theo lý thuyết chắc chắn là Trúc Cơ thành công.

Chỉ là Tằng Khải khuôn mặt bây giờ mang theo vẻ tang thương, ngay cả bộ quần áo của hắn nhuộm máu đen gần hết cùng với thân thể vẫn còn ám mùi huyết tinh nói rõ cho Trần Thiên hiểu rằng mọi sự cũng không như hắn tưởng tượng thuận lợi.

"Đại sư tỷ còn mấy năm sống..."

Tứ sư huynh thở một hơi, liền hỏi.

"Một năm."

Tằng Khải chỉ trả lời ngắn gọn, ánh mắt lại nhìn về Trần Thiên, thấy hắn thần sắc cứ như bị sốc nặng, lại nói thêm.

"Trúc Cơ hung hiểm vô cùng, chúng ta đã chuẩn bị trước, lần này ta Trúc Cơ thành công đã là may mắn."

Tằng Khải cười khẽ nói, nhưng trên khuôn mặt đau thương lại thêm mấy phần đậm.

Tứ sư huynh lại nâng hũ rượu lên uống, nhưng hắn uống chưa được mấy hớp liền vứt ra, hũ rượu vốn còn hơn phân nửa đập vào đất vỡ nát, mảnh vỡ văng tứ tung, rượu theo đó mà chảy lênh láng.

"Tiểu sư đệ, đi gọi Ngũ sư muội, nàng cần biết việc này."

Vạn Lăng nói, vị rượu trên người hắn lúc này dần nhạt đi, lại bước đến bên cạnh Nhị Sư Huynh, nói tiếp.

"Ta muốn gặp Đại sư tỷ, là phía Dược phòng phải không?."

"Đúng."

Tằng Khải đáp lại, rồi hắn quay người bước đi. Vạn Lăng cũng không nói thêm một lời nào mà đi theo hắn, sửng sốt bỏ lại Trần Thiên còn đứng lại một chỗ.

" Hóa ra chỉ có Nhị Sư Huynh là thành công."

Hồi lâu, hắn mới thở dài một hơi.

Trần Thiên lúc này cũng có bi thương, nhưng càng nhiều hơn là cảm thấy sinh mệnh như thế mông lung, mới hôm qua Đại sư tỷ còn cho hắn đan dược, nói cười, ăn cơm giờ đây còn một năm sống.

Nếu như hắn hôm qua không dùng hết số lực lượng tạo hóa dự trữ thì những cảm xúc có lẽ chỉ dừng ở cảm khái, nhưng bây giờ thì lại có một chút gì đó gọi là bớt đi tự tin, nhiều thêm chân thực.

Dù sao thì hắn đêm qua từng nghĩ rằng bản thân mượn nhờ lực lượng tạo hóa liền có thể đúc được thượng cổ Trúc Cơ, chính là tạo được linh lực thuần túy hơn cả Nhị sư huynh.

Bây giờ thì hắn nghĩ bản thân nghĩ nhiều, vẫn nên tích lũy lực lượng tạo hóa nhiều một chút rồi hẳn Trúc Cơ, hạn định vẫn là mười năm nữa thay vì hôm qua bành trướng lên nói chỉ cần năm năm.

Nghĩ vậy, Trần Thiên lại bắt đầu hướng đến nơi ở của Ngũ sư tỷ, hắn vận khởi thân pháp lên liền nhanh chóng di chuyển khỏi thác nước, theo trí nhớ đến với một thửa ruộng nhỏ.

Thác nước giờ đây không còn tiếng người nữa, chỉ có tiếng nước đập vào nền đá kêu ầm ầm, và những thanh âm của một buổi sớm mai yên tĩnh, nó bình thường như bao ngày, cho dù Thanh Đằng Tông có đứng trước một bước ngoặt lớn đi chăng nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.