Tông Môn Chi Hỏa

Chương 1




Mưa sao vắt ngang trời, từng viên lưu tinh huy sái lướt khắp bốn phương.

Vô danh sơn phong.

Khắp sơn phong linh khí lượn lờ, dưng dục lấy phần nhiều linh thú chạy nhảy khắp núi đồi, cũng nhập vào pháp nhãn của vài Trúc Cơ tán tu ở đây khai tông lập phái tranh giành chút tài nguyên.

Mà sớm cư ngụ ở đây nhất vẫn là Thanh Đằng Tu Sĩ, một thân thanh đằng thuật vừa công vừa thủ ngược lại ở bốn trấn một thành xông ra chút uy danh.

Nhưng giờ hắn đã chết rồi...hai trăm năm vừa qua kẹt tại trúc cơ viên mãn cũng vừa hóa bụi vàng.

Bên dưới hắn môn hạ đệ tử nên đi cũng đi, nên ở lại cũng ở lại, chỉ đáng tiếc là không có Trúc Cơ kỳ tu sĩ tọa trấn đoán chừng tông môn bị người xâm chiếm cũng là vấn đề thời gian.

Từ đó trăm người tông môn giờ còn vài chục môn đồ kiên cố tử thủ tại sơn môn, cắt đứt hết sản nghiệp mà sống chết không bỏ mấy phần tổ đường.

Lúc này bên trong một gian phòng gỗ đơn sơ, có một thiếu niên ngồi xếp bằng trên giường chậm rãi hấp thu thiên địa linh khí, thực lực cũng liền Luyện Khí sơ kỳ.

Hắn một thân đạm bạc áo gai, tóc búi lại, dáng vẻ không nói anh tuấn nhưng cũng mấy phần chính khí lẫm nhiên.

"Luyện khí trung kỳ ngay trước mắt."

Trần Thiên thở ra một ngụm trọc khí, chậm rãi bước xuống giường, bước ra ngoài phòng ở.

Bên ngoài trời tờ mờ sáng, đêm kia sao trời hùng vỹ giờ cũng mịt mờ bởi khói sương, trong không khí vậy mà có chút lạnh lẽo đìu hiu.

Thiếu niên cũng không để ý mà đến trước cửa phòng tay vốc nước từ vại rửa mặt, lòng cảm thán đời trớ trêu. Dù sao thì hắn thế nhưng thân xuyên việt giả mịt mờ xuyên đến thế giới tu tiên này, vào một thiếu niên mười lăm tuổi vừa đến khi Thanh Đằng Tu Sĩ liều mình xông tử quan kết đan thất bại.

Lúc đấy lôi đình hạ tam đạo lôi kiếp là cỡ nào oai nghiêm tàn khốc, thanh đằng bay múa khắp trời cũng bị phách thành tro thế thôi.

May mắn là hắn cũng có người xuyên việt ưu thế, trong thức hải một đạo tông môn hỏa diễm ngược lại khiến Trần Thiên ba năm tu đạo đã bước vội đến Luyện Khí Trung Kỳ mà căn cơ vững chắc hùng hậu.

Chỉ đáng tiếc Thanh Đằng Tông mệnh đã tận, tông môn hỏa diễm cho hắn mấy phần ít ỏi tạo hóa cũng không dám xài phung phí để xông cái kia vạn người chọn một trúc cơ thượng cổ.

Không sai, dùng trúc cơ đan linh lực thuần khiết nửa vời tăng thêm Kim Đan khó nhằn đâu chỉ một hai phần, mà thiếu niên tâm lớn định dùng tông môn chi hỏa tranh một hồi Trúc Cơ thượng phẩm là thế nào.

Nhưng vấn đề luôn là thời gian...Liệu Thanh Đằng Tông chống được bao lâu nữa, mặc dù không tông môn thì tông môn hỏa diễm không đến mức tắt ngóm nhưng cũng yếu ớt đi, sản sinh tạo hóa cũng ít dần.

Trần Thiên lắc đầu cười khẽ, hắn dự định chui lại vào trong phòng gỗ tiếp tục bế quan, bây giờ đây không có gì ngoài thực lực tăng tiến làm cho hắn cảm thấy an toàn.

Bên trong phòng, giường tre đặt trên nền đất, một cái gối cùng chiếc mền cũ kỹ quen thuộc lại xuất hiện trước mắt Trần Thiên, hắn lại ngồi lên giường thổ hạp lấy linh khí lớn mạnh bản thân khí xoáy, cái kia ít ỏi tạo hóa lại theo tông môn hỏa diễm tràn ra ôn dưỡng hắn tâm trí, ổn định lại cảm xúc cùng đạo tâm không đến mức bế quan lâu ngày mà táo bạo, phiền chán.

Mãi đến giữa trưa, mặt trời đứng bóng.

Thâm sơn linh khí dồi dào có hộ tông đại trận che lại, khởi động toàn lực thì Trúc Cơ hậu kỳ muốn đánh cũng chỉ có lòng không đủ lực, lại thêm Thanh Đằng Tu Sĩ từng lấy ba cây gỗ đằng làm trận nhãn khiến cho mặt trời kia chói chang nữa cũng chỉ có thể chiếu những tia sáng ấm áp lên đại sơn, khiến cho chúng tu sĩ cùng phàm nhân không vì nắng nóng chịu khổ cực.

Một đạo khôi ngô thân ảnh bước đến Trần Thiên nhà gỗ, hắn cao tận hai mét, lưng hùm vai gấu, sau lưng lại treo một thanh đại kiếm.

" Nhị sư huynh, tiểu đệ mải mê tu luyện không biết sư huynh đến."

Trần Thiên vận chuyển khí xoáy một vòng rồi cảm thấy động liền mở mắt ra, liền nói.

Nhị sư huynh dáng vẻ to lớn thô kệch ngược lại bước đi nhẹ như yến, nếu không phải cửa gỗ lâu ngày mở ra tất kêu thì hắn có biết hắn vào hay không cũng khó xác định.

" Sư đệ tu luyện chăm chỉ vậy mới là chính đồ, sư huynh sao lại nói gì."

Tằng Khải đáp lại, cười rộ lên.

"Vậy thì...đến lúc rồi sao?."

Trần Thiên hỏi, thần sắc có một chút thất lạc.

Một phần là nửa năm xuyên việt cơm nước tông môn lo, sư huynh sư tỷ cũng sẵn sàng chỉ điểm hắn nghi nan mà không giấu, một phần do tông môn hỏa diễm đặc thù, tông môn nay mười người mới có thể độc chiếm một phần khí vận dung vào hỏa diễm tạo ra lực lượng tạo hóa, chứ một tên Luyện Khí sơ kỳ như hắn có tài đức gì mà vào tông khác chiếm đoạt khí vận đây.

" Chưa đến lúc, nhưng Tam sư huynh ngươi phải đi rồi...dù sao thì Nam Kha hắn vẫn là nhà thương gia, còn chúng ta đều là cô nhi được sư phụ lão nhân gia nhặt về, sống ở tông môn này cũng bốn mươi năm rồi đi."

Tằng Khải đáp lại, giọng cảm khái, mà nhờ Luyện Khí viên mãn mà hắn trăm hai mươi tuổi không khó nên người bốn mươi tuổi lại giống như ba mươi trai tráng, một thân hùng phong còn tại.

"..."

Trần Thiên nghe vậy không nói gì, nhưng trong lòng biết rõ tông môn thiếu đi một tên luyện khí viên mãn cũng tức là ngày diệt vong đến gần một chút rồi, chỉ nói đại trận không người điều khiển sao lại có uy năng chống tu sĩ bên ngoài đây.

"Đừng bi quan như thế, Tam sư huynh ngươi dù sao cũng hứa rằng tông môn có nguy cơ liền chạy đến, hơn nữa còn giúp chúng ta dựa vào sản nghiệp nhà hắn làm mấy chuyến vận tiêu đây."

Tằng Khải bén nhạy bắt lấy Trần Thiên phiền chán, liền an ủi, tuy rằng chính hắn cũng biết rằng Trúc cơ kỳ tu sĩ làm sao nhanh chóng, mà thương đội lại tít dưới trấn, cái gọi là đến chắc hẳn vì mọi người nhặt xác rồi.

Nhưng không ai ở tông môn trách Nam Kha được, vì mọi người ở lại ai trong lòng không có tử chí...còn nó duy trì được bao lâu thì ngay chính những người cố chấp nhất cũng không rõ.

"Mà...ta đến để nói là ngày mai thức sớm, chúng ta làm bữa tiệc nhỏ chia tay lão Tam."

Tằng Khải nói thêm, rồi quay đầu đi luôn, bóng lưng của hắn giữa trời trưa, trong khắp gian phòng gỗ san sát nhưng trống rỗng lộ ra như vậy nhỏ bé.

"Chung quy cũng là cái tội của nhỏ yếu."

Trần Thiên nhìn bóng lưng của Nhị Sư Huynh hồi lâu, thở dài một hơi.

Dù sao thì, cuộc đời tàn khốc vì con người sống trong đó nhỏ yếu mà không phải mạnh đến mức chưởng khống ngược lại cuộc đời, vậy nên sinh rồi cũng sẽ diệt, nếu muốn không diệt thì phải mạnh hơn và mạnh hơn nữa.

Trong tâm có điểm minh ngộ như thế khiến cho Trần Thiên hiểu thêm về lý do mà hắn bế quan ngày đêm.

Thế nên hắn quay đầu lại tính bế quan tiếp thì nội tâm mấy sợi kia tạo hóa chợt sôi trào lên thu hút bốn phía linh khí vào thân khiến cho khí xoáy của hắn áp súc lần thứ mười rồi mở rộng ra, Luyện Khí trung kỳ cứ như vậy mà thành rồi.

"Đúng là...phải chi trời cho ta thêm mười năm, trúc cơ thượng cổ vừa thành thì Thanh Đằng Tông lo gì ngoại địch."

Trần Thiên lẩm bẩm, rồi hắn nhắm mắt bắt đầu từng bước củng cố cảnh giới, lại tiếp tục bước đến Luyện Khí hậu kỳ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.