Tông Môn Chi Hỏa

Chương 13




Bộp!

Cú đập vào gáy Nguyệt Nhi của Vạn Lăng lần thứ ba đã bị ngăn lại.

Nàng bây giờ một mực nắm chặt tay hắn, khuôn mặt phẫn nộ, nhưng Vạn Lăng khi nhìn Nguyệt Nhi lúc này thì hắn biết rõ Ngũ sư muội của mình đã bình tĩnh.

Thấy vậy, hắn liền rút tay lại, một mặt mỉm cười nhìn nàng, trong lòng không khỏi nghĩ về vị sư muội này.

Nguyệt Nhi thực chất bình thường vẫn tính là cái bột nhão, hoặc nói cách khác là nàng gần như không quan tâm bất cứ thứ gì ngoài việc nghiên cứu ngày đêm bên trong ngôi nhà tranh của nàng.

Nhưng cũng chính vì thế người ta thường hiểu lầm rằng tính cách của nàng rất là hữu hảo.

Và...thực tế đã chứng minh, Lục sư đệ trước khi rời đi nghĩ đến bái phỏng nàng đã bị đánh cho bầm dập, mặc dù đã Luyện khí viên mãn lão lục chính là cố tình không đánh trả nên mãi đến ba ngày sau vụ đến thăm Nguyệt Nhi thì hắn mới miễn cưỡng chữa tốt khuôn mặt của mình.

Đối với chuyện này thì Vạn Lăng lúc đó chính là vừa nốc rượu vừa châm chọc, vì suy cho cùng thì trong đám người này chỉ có Vạn Lăng là nhìn thoáng nhất.

Hắn không có chấp niệm của Đại sư tỷ và Nhị sư huynh, tính tình cũng nhàn nhã hơn Ngũ sư muội, và không có gia đình phải chiếu cố như Tam sư huynh.

Vạn Lăng không có gì cả...

"Vậy ta đi đây."

Thế nên hắn nghĩ trở về, nhấm nháp một chút rượu.

"Chờ đã."

Nguyệt Nhi bỗng nói.

Nàng lúc này đã đứng lên, nhìn qua vẫn còn bực dọc, nhưng không có trước tiên đòi vào trong phòng mà kêu Vạn Lăng lại. Đáng tiếc là thân ảnh hắn lúc này chỉ còn là một cái bóng mờ, hắn chạy rất nhanh.

"Được rồi."

Nguyệt Nhi thở ra một hơi, nàng quay lại nhìn Tằng Khải vẫn còn đứng dựa ở bên cửa, cắn răng một cái tựa hồ quyết đinh xong, liền nói.

"Giải thích cho ta nguyên nhân."

"Đây là quyết định của chúng ta."

Tằng Khải chỉ đáp lại như thế.

Bầu không khí lần nữa chìm vào yên lăng, phải chăng có gì đó biến động thì là đôi lông mày của Nguyệt Nhi dần cau lại.

"Tức là không thể nói. đùa nhau à! sư huynh...sư tỷ trúc cơ thất bại đó! chuyện này còn là chuyện của các ngươi sao?"

Hồi lâu, Nguyệt Nhi nói, với thái độ cực kỳ tức giận, nhưng nàng vẫn không có xông vào gặp Đại sư tỷ. Có thể...Nhị sư huynh, rồi Tứ sư huynh cũng lần lượt dấu nhẹm đi nguyên do khiến nàng cảm thấy mình cứ như bị gạt ra ngoài.

" Đúng rồi, Tam sư huynh đâu?."

Nguyệt Nhi chợt hỏi, nàng dường như đã nhận ra điều gì.

Mà Tằng Khải lúc này không đáp, bất quá biểu lộ khó nói trên khuôn mặt của hắn lại làm lửa giân của Nguyệt Nhi vừa tắt lại bùng cháy lên.

"Hắn đi rồi! Phải không! Sao ta lại không biết việc này? Nhất định là do hắn đi, sao các ngươi lại không nói với ta, hả? trả lời đi chứ!."

Nguyệt Nhi tức tối nói.

"Để nàng vào đi."

Ngay lúc Tằng Khải định nói gì thì thanh âm của Lưu Ly từ bên trong phòng vọng ra, hắn lúc này chỉ có thở dài một tiếng, hương vị máu của cái áo chưa kịp thay của hắn xộc vào mũi làm Tằng Khải thần sắc càng ảm đạm.

"Vào đi."

Hắn nói, rồi hắn cũng bỏ đi, hướng về phòng của mình.

Giờ đây, chỉ còn mình Nguyệt Nhi đứng trước dược phòng, nhưng nàng thực chất có một chút chần chờ, bất quá vẫn mở cửa bước vào phòng.

Nàng thấy, đại sư tỷ yên tĩnh ngồi trên giường, khóe miệng còn vươn một chút máu tươi, chính là đang mỉm cười nhìn mình.

"Sư tỷ, tại sao? rõ ràng mọi thứ còn rất tốt kia mà."

Nàng yếu ớt hỏi, ánh mắt nhìn về thân ảnh đang ngồi trên giường.

"Vì ta muốn giữ nguyên mọi thứ."

Lưu Ly chỉ đáp lại như vậy.

"Chỉ vì như thế mà ngươi và Nhị sư huynh trúc cơ...chỉ vì thế mà ngươi bây giờ như vậy, cũng chì vì thế mà các ngươi gạt đi ta."

Nguyệt Nhi giọng nói yếu dần, cuối cùng là một khoảng không yên lặng.

"Nguyệt Nhi, ngươi có bao giờ sợ hãi không?. Nếu như ngươi từng sợ hãi một ngày mọi thứ mà ngươi yêu thương đều sẽ biến đổi, thứ mà tựa như một quy luật tự nhiên của cuộc sống này thì có lẽ ngươi sẽ hiểu sự cố chấp của ta."

Lưu Ly cuối cùng cũng nói, lời của nàng khiến Nguyệt Nhi đứng lặng thinh một hồi.

"Xin lỗi vì tất cả, mọi nguyên nhân thực chất cũng chỉ là vì ta cố chấp mà thôi."

Một câu nói nhẹ nhàng vang lên kết thúc câu truyện dài này.

...X...

Bên trong một khu nhà kế bên một con suối, cách khu nhà trống không của Trần Thiên một đoạn đường.

Nhà cửa nơi đây phần lớn còn mới, chúng mới được xây dựng nửa năm nay vì quá nhiều người thoát khỏi tông môn, mà đám thiếu niên thiếu nữ ở đây để tiện làm công việc tạp dịch trong tông.

Bên trong một cái "đại sảnh" treo đầy quần áo ẩm ướt chưa khô.

Trần Thiên đang đứng trước một đám thiếu niên thiếu nữ. hắn chính là không có hảo ý nhìn bọn chúng, toàn thân gân cốt kéo căng chuẩn bị lao vào đánh đập bất kỳ lúc nào.

Dĩ nhiên, đám trẻ cũng không có hảo ý nhìn Trần Thiên, nhưng thứ duy nhất ngăn bọn chúng lại chính là bên cạnh Trần Thiên có Dạ Thất, nàng chỉ yên tĩnh đứng đó cũng đủ để đám trẻ này không "một cái ánh nhìn không hợp" liền động thủ với Trần Thiên rồi.

"Đại tỷ, ngươi mang Trần Thiên đến làm gì?"

Một đứa nói. Những đứa khác ánh mắt nhao nhao tập trung về phía Dạ Thất, tựa như muốn câu trả lời sao cho thật hợp lý từ nàng.

"Nếu hắn không ở đây thì các ngươi còn muốn làm gì."

Dạ Thất đáp lại, bằng một câu hỏi.

"Được rồi, chúng ta thừa nhận là mọi người có hơi kích động."

Thiếu niên trầm ngâm một lúc, lại lên tiếng.

"Các ngươi không chỉ kích động, mà còn định vào rừng bên kia hái thảo dược cứu đại sư tỷ, các ngươi có biết tình huống bây giờ như thế nào, và cây thảo dược các ngươi định hái ngay cả Kim Đan cũng khó móc ra nổi không?"

Dạ Thất nói.

"Thế cũng không phải nguyên do ngươi mời con đại tr(ư)...tên Trần Thiên kia."

Thiếu niên kia phản bác.

"Nguyên do chính là bây giờ ai đi thì hắn sẽ đập ngất người đó, nếu các ngươi muốn bị đánh thì cứ lên."

Dạ Thất lạnh lùng đáp lại.

Mà lời của nàng không nghi ngờ trấn trụ lại đám thiếu niên thiếu nữ đang kích động, làm cho bọn hắn ỉu xìu lại, ngay cả đứa cãi nhau với Dạ Thất cũng trông như cha mẹ hắn vừa mới chết.

"Trần Thiên, chúng ta phục ngươi vì ngươi là Thanh Đằng tông thiên tài, nhưng ngươi nếu lúc này lựa chọn rời tông thì ta chết cũng làm quỷ ám ngươi."

Nhưng thiếu niên kia còn ỉu xìu thả câu ngoan thoại.

" Được rồi...Dạ Thất, ngươi kể cho ta nguyên nhân đi. Ta thấy trước mắt là một đám phần tử ngu trung."

Trần Thiên nghe xong câu ngoan thoại liền nói.

"Ngươi muốn đánh nhau hả?."

Mà Dạ Thất chưa kịp nói thì quần chúng liền đã phẫn nộ, bây giờ thì có nhiều đứa đã nhăm nhe muốn nhào vào Trần Thiên và đấm cho hắn mấy chục cái.

"Lý Tứ, lấy cho ta cái ghế."

Dạ Thất nói.

Rồi nàng bước đến một cái bàn đặt đầy quần áo thơm mùi xà bông, vừa vặn ngồi xuống cái ghế mà thiếu niên nãy vừa cãi nhau mang đến.

"Ngươi không mang ghế cho ta à?"

Trần Thiên hỏi.

"Tự đi mà lấy."

Lý Tứ hung hăng đáp lại.

Trần Thiên nghe vậy, lại nhìn đám thiếu niên thiếu nữ đang gườm gườm nhìn mình, hắn cũng chỉ có thể thở dài loay hoay tìm một cái ghế để ngồi đối diện với Dạ Thất.

"Ngươi biết Thanh Đằng Tông của chúng ta được tạo dựng như thế nào không?."

Dạ Thất nói, sau đó liền tiếp lời.

" Năm đó Thanh Đằng Tu Sĩ, hay còn gọi là Bạch lão gia gia vốn xuất thân từ tán tu, mà lão gia gia nguyên bản không có ý niệm khai tông lập phái gì cả, nhưng...Bạch Vân Tông cùng bá chủ một châu khác là Thương U Phái chiến tranh, dẫn động các quốc gia phụ thuộc cùng nhau đánh khiến cho chiến loạn bắt đầu.

Chiến tranh rất lâu, mười năm dài ròng rã, không biết có bao nhiêu nơi thành hoang thổ, cũng không có biết có bao nhiều người đã chết, nhưng kể từ khi Bạch lão gia gia thu Đại sư tỷ và Nhị sư huynh làm đồ về sau thì Thanh Đằng Tông năm đó tạo dựng nên nhằm chứa chấp những người không nơi nương tựa như chúng ta.

Năm đó Thanh Đằng tông chính là chưa hơn vạn đứa trẻ như chúng ta, về sau chiến loạn kết thúc, mà bọn hắn phần lớn tản ra xung quanh nơi đây thành lập các thôn trấn, những đứa ở lại hoặc là có linh căn, hoặc là quá nhỏ.

Mà ngươi tuổi này chắc cũng trải qua trận chiến loạn đó, mặc dù nhìn ngươi da dẻ hồng hào thế này chắc không bị ép tới đói phải ăn cỏ, hay bị người đồ thôn."

Dạ Thất nói rất ngắn, khuôn mặt không biểu tình.

Bất quá đám trẻ đang đứng ở đầy trên khuôn mặt đều lộ ra chua xót như một nỗi ám ảnh không thể nào quên.

"Ta không cần ngươi phải hiểu, nhưng ta cần ngươi biết rõ là Đại sư tỷ đối với chúng ta thực sự rất quan trọng, ngươi nhìn tên Lý Tứ kia đi, lúc hắn đói sắp chết bên đường chính là được nàng cho một cái bánh bao, khí đấy hắn mới sáu tuổi.

Dạ Thất chỉ về Lý Tử nói.

"Còn Thúy Hoa đằng kia, nàng sắp bị lên vỹ nướng ăn sống được Nhị Sư huynh cứu."

Nàng lại chỉ về một thiếu nữ ăn mặt kín mít, nhưng hẳn là vì giặt đồ nên phần bắp tay mới lộ ra đạo vết bỏng dữ tợn, lại nói.

"Còn có..."

Dạ Thất nói rất lâu.

Còn Trần Thiên yên lặng nghe, hắn kiếp trước sống ở một niên đại hòa bình, cho dù thật sự có nghe về những tội ác chiến tranh thì cũng dừng lại ở lời nói. Nhưng bây giờ, những ví dụ đặt ra trước mắt hắn, Trần Thiên có thể nói gì, thứ hắn có thể làm bây giờ là yên lặng nghe.

"Vậy còn ngươi..."

Trần Thiên bỗng hỏi.

"Nàng bị bán làm nô lệ ở chợ ngầm...kỳ thật ở nơi đó mới là địa ngục, người ta bán thịt người đầy sạp, coi máu nước uống, mà Dạ Thất ở đó làm lọc thịt người từ xác, lúc đó chính ta đã nhìn thấy một đứa làm thiếu...lũ ma quỷ đó chặt luôn thịt nó...chết tiệt thật, chỉ tám năm chiến tranh mà lũ ác quỷ chết tiệt đó điên cuồng như vậy. Ta sáu tuổi năm đó thấy người chết đầy đường cũng không nghĩ ăn thịt bọn hắn, uống máu bọn hắn."

Lý tứ nói, giọng nói của hắn chất chứa rất nhiều phẫn nộ...cùng sợ hãi.

Năm đó thiếu niên mười bốn tuổi, theo Tam sư huynh vận chuyển chút lúa gạo tình cờ phát hiện ra địa ngục tại nhân gian, hắn thỉnh thoảng vẫn còn nửa đêm thức tỉnh mà nhớ lại cái này mà Tam sư huynh cùng thương đội cải trang đi vào phẫn nộ ra sao.

Cũng may, chợ ngầm đã theo chiến tranh kết thúc mà cứ như bị một mồi lửa thiêu rụi cái rừng cây xấu xí vặn vẹo này.

" Vậy à..."

Trần Thiên đột nhiên có chút ớn lạnh xương sống, nhưng hắn lúc nhìn Dạ Thất vẫn không có gì thay đổi.

Nếu là bình thường khi nghe mấy chuyện này chắc có lẽ hắn cũng không có bình tĩnh như vầy, nhưng tông môn chi hỏa cùng lực lượng tạo hóa cam đoan cho hắn về mặt lý tính.

Bất quá nghĩ lại thì Dạ Thất cầm đao lên đúng là đáng sợ, tuy rằng lúc hắn đánh với cái tomboy này thì chắc mười mươi là nàng nhường, chỉ đánh cho nó có lệ.

Về sau hình như tên Lý Tứ theo nàng đến khiêu chiến, nhưng kẻ này dường như cũng đánh cho nó có lệ, kẻ xướng người họa cực kỳ thuần thục.

Nhưng mà theo lời của bọn hắm thì Trần Thiên sở dĩ được coi trọng như vậy là vì hắn dùng một tháng đột phá luyện khí sơ kỳ, cho dù nói cẩn thận theo nguyên lý của thế giới này thì hắn mười năm nữa sẽ Luyện khí viên mãn.

Mà Lý Tứ, Dạ Thất từ nhỏ tu luyện, cũng chỉ mới...Luyện khí sơ kỳ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.