Tổng Giám Đốc Gian Manh Chỉ Yêu Vợ

Chương 98




Edit: MarisMiu

Mọi người nghị luận rốt cuộc cũng khiến Thượng Quan Hồng và Thượng Quan phu nhân hả giận, còn Thượng Quan Niên thì thất vọng nhìn phu nhân và con gái của mình, nhìn thấy dáng vẻ tràn đầy hả hê của họ, nhất thời cảm thấy rất chán ghét.

Mặc dù ông nghe Thượng Quan Hồng nói cũng rất kinh ngạc, nhưng lần đó đã nghe anh Toàn nói qua, nói là trước kia ba của An Mặc Hàn nhận nuôi một người con gái, chắc là An Dĩ Mạch này đi. Nếu vậy An Dĩ Mạch và An Mặc Hàn cũng không có quan hệ máu mủ gì, bọn họ có thể ở chung với nhau, nhưng có lẽ dư luận bên ngoài khiến bọn họ khó kiên trì đoạn tình cảm này. Có điều Thượng Quan Niên rất coi trọng bọn họ.

"Tổng giám đốc An, có thể giải thích với mọi người một chút hay không? Nói vị tiểu thư này thật sự đúng là chị của ngài chứ?"

Nghe được tin tức trọng đại này, dĩ nhiên các ký giả sẽ không từ bỏ ý đồ. Bọn họ vây quanh An Dĩ Mạch và An Mặc Hàn, An Mặc Hàn ngẩng đầu lên lạnh lùng nhìn một vòng.

"Tiểu Trương."

"Vâng, tổng giám đốc."

Trong lúc mọi người còn chưa phản ứng kịp, tiểu Trương đã dẫn theo mười mấy người áo đen đi vào căn phòng, bao vây căn phòng lại. Điều quan trọng nhất là những người đó còn mang theo súng, giống như là người trong quân đội. Lần này hiện trường rốt cuộc cũng an tĩnh lại.

"Mọi người thật đúng là quá tích cực rồi, chuyện riêng của tôi, tôi không vội, thế nào mà tất cả mọi người gấp gáp như vậy chứ? Đúng là hoàng thượng không vội, thái giám lại vội mà."

Thấy mọi người đều an tĩnh lại, An Mặc Hàn ngồi vào vị trí của mình, đôi mắt hoa đào tràn đầy nguy hiểm, trên bộ mặt tuyệt mỹ là nụ cười vô cùng tà mị. An Dĩ Mạch cũng đã khôi phục lại như cũ, mặt cô không đổi nhìn mọi người, không có ý định mở miệng nói.

"An tổng, đây là ý gì? Chẳng lẽ nói, những điều Hồng Hồng nói không phải sự thật?"

Thượng Quan phu nhân thấy hiện trường bị An Mặc Hàn khống chế được, nhất thời cảm thấy lo lắng.

"Ha ha, Thượng Quan phu nhân đây là dò số chỗ ngồi sao? Thật đúng là tự giác đấy."

An Dĩ Mạch châm chọc, nếu bây giờ cô còn không rõ chuyện này vốn chính là kế hoạch của Thượng Quan Hồng và Thượng Quan phu nhân, thì cô thật đúng là người ngu rồi. diễn đàn marismiu lê quý đôn Vốn hôm nay An Dĩ Mạch không muốn gây chuyện, nhưng bây giờ đều là Thượng Quan Hồng và Thượng Quan phu nhân tự tìm đến.

"Thế nào, An tiểu thư bị nói trúng tâm sự, nên mới khẩn trương? Nếu dám làm, dám quyến rũ em trai của mình, thì phải dám nhận. An tiểu thư, bốn chữ dám làm dám nhận này này chắc không cần tôi phải dạy cho An tiểu thư chứ?"

Thượng Quan phu nhân nói rất độc miệng, An Dĩ Mạch còn chưa kịp đáp lại, An Mặc Hàn đã nói thay cô.

"Thì ra Thượng Quan phu nhân cũng biết bốn chữ dám làm dám chịu này. Tốt, chỉ mong Thượng Quan phu nhân cũng có thể lý trực khí tráng nói ra bốn chữ này như thế."

(Lý trực khí tráng: có lý chẳng sợ, cây ngay không sợ chết đứng, vàng thật không sợ lửa)

Lời nói lạnh lẽo của An Mặc Hàn khiến Thượng Quan phu nhân lo lắng bất an. Nhìn ánh mắt lạnh lẽo của An Mặc Hàn, bà lập tức cảm thấy mình đã là một người chết ở trong mắt cậu ta, nhưng bà là Thượng Quan phu nhân, bà không thể luống cuống. Hơn nữa, hôm nay là bà có lý, An Mặc Hàn và An Dĩ Mạch mới không có lý.

"Cô Lillian, chứng kiến người khác bắt nạt con gái ruột thịt của ngài như vậy, ngài xác định vẫn không xuất hiện sao?"

An Mặc Hàn nói một câu không đâu vào đâu khiến hiện trường lại lâm vào nghi hoặc, tất cả mọi người tại chỗ trừ An Mặc Hàn và Toàn Ti Dạ, tất cả mọi người đều nghi ngờ nhìn cửa được mở ra, còn An Dĩ Mạch thì nghi ngờ lại càng thêm khiếp sợ nhìn An Mặc Hàn.

An Mặc Hàn đặt một nụ hôn lên trán của cô, ôm cổ cô thật chặt, cho cô nhiệt độ, cũng nói cho cô biết để cô chuẩn bị sẵn sàng.

Dưới tầm mắt nóng bỏng của nọi người ở đây, Cô Lillian trong miệng An Mặc Hàn rốt cuộc cũng xuất hiện. Sau khi bà đi tới, tất cả mọi người đều mê man, còn ánh mắt của Thượng Quan Niên lại trở nên vô cùng nóng bỏng.

Thượng Quan phu nhân, Đường Uyển nghi ngờ nhìn người phụ nữ chậm rãi đi về phía bọn họ, Lillian, không phải bà ta chưa từng nghe qua, đã sớm nghe Thượng Quan Hồng nói qua là một người phụ nữ kiên cường, hơn nữa có sự nghiệp rất mạnh, hơn nữa có chỗ dựa rất lớn.

Quả nhiên, trăm nghe không bằng mắt thấy, Lillian này quả thật có khí thế rất lớn. Phong cách bà ta đoan trang ưu nhã khiến những người khác cảm thấy bản thân chỉ là một con kiến ở trước mặt bà ta. Về điểm này Thượng Quan phu nhân rất không thích, hơn nữa bà cũng không biết vì sao khi nhìn thấy Lillian, bà luôn có một cảm giác quen thuộc, giống như nhìn thấy cô gái xinh đẹp năm đó khiến tất cả cô gái khác ghen ghét.

"Lillian...... Sao bà lại tới đây?"

Thượng Quan Niên nhìn Lillian thở dài. Lần này, ánh mắt Thượng Quan phu nhân nhìn Lillian càng thêm nóng bỏng, giống như nghĩ tới điều gì, trong ánh mắt bà ta tràn đầy không dám tin và sợ hãi nhìn về phía Lilian.

"Không...... Không thể nào......"

Bà ta lui về phía sau từng bước, trong miệng còn lẩm bẩm nói không thể nào. Ở phía sau Thượng Quan Hồng tiến lên đỡ lấy bà, tràn đầy lo lắng, hơn nữa vẻ mặt này Thượng Quan Hồng đã từng nhìn thấy ở trên mặt Thượng Quan phu nhân, đó là lần đầu tiên khi Thượng Quan phu nhân nhìn thấy An Dĩ Mạch. Khi đó, cô vẫn nhớ mẹ cô có vẻ mặt này, sau đó cô còn hỏi qua mẹ cô, nhưng bà chỉ nói không có việc gì. Không ngờ, hôm nay cô nhìn thấy vẻ mặt này của mẹ mình một lần nữa, lại là của Lillian.

"Đã lâu không gặp, Đường Uyển."

Khi Lillian kêu tên của Đường Uyển, Đường Uyển liền biết bà ta đã xong rồi. Cuộc hôn nhân bà kiên trì lâu như vậy cũng kết thúc rồi, gia đình của bà cũng kết thúc luôn rồi.

"Bà...... Bà là...... Làm sao có thể......"

Thượng Quan phu nhân không dám tin, thật ra trong lòng của bà vẫn muốn may mắn một lần, nhưng ông trời sẽ không đùa giỡn con người ta nữa đâu.

"Làm sao thế, hơn hai mươi năm không gặp. Đường Uyển bà không biết tôi sao?"

Giọng nói của Lillian rất nhẹ, nhưng lại là những câu khiến người ta phải suy ngẫm.

"Cũng đúng, khuôn mặt của tôi đã không còn như lúc đầu nữa, khó trách bà không nhớ rõ tôi."

Lillian lấy một cái tay sờ lên mặt mình. Nhìn đến đây, Thượng Quan phu nhân càng thêm hoảng sợ.

"Dạ Tình...... Bà, thật sự là...... Dạ Tình sao?"

Thượng Quan phu nhân vẫn không thể tin được, nhưng trong lòng bà đã khẳng định. Trừ Dạ Tình ra, trên thế giới này sẽ không còn người thứ hai có phong cách như này nữa.

"Dạ Tình?"

"Chính là minh tinh vang dội toàn thế giới chỉ sau một đêm đó sao?"

"Đúng vậy, nhưng bộ dáng không giống chút nào mà!"

"Bà không phải......"

Muốn nói người nào quen Dạ Tình nhất, thì chính là các cánh truyền thông rồi. Trước kia, Lillian chính là Dạ Tình, bà nổi tiếng chỉ sau một đêm, đến nay tiếng hát của bà vẫn còn quanh quẩn bên tai mọi người.

Mọi người đồng loạt nhìn về phía Lillian, hôm nay bà là người đại diện thiết oản (*) trong giới giải trí, những minh tinh mà bà từng làm người đại diện đều đã thành công tiến về phía quốc tế. lqd MarisMiu lqd Hơn nữa, đoạn thời gian trước, bà còn là người đại diện của Hàn Ngữ Yên, có điều Hàn Ngữ Yên muốn tự hủy tiền đồ, nhưng không có bất kỳ quan hệ gì với Lillian.

(thiết oản: thủ đoạn mãnh mẽ, cứng rắn)

Hôm nay, nhìn thái độ giữa Lillian và Thượng Quan Niên với Thượng Quan phu nhân, bọn họ phát hiện giữa ba người này phải có chút quan hệ nào đó. Hơn nữa, lúc nãy An Mặc Hàn nói Lillian đi vào là có ý gì. Hiện tại, tất cả mọi người đều mê man, bọn họ cảm thấy, quan hệ giữa những người này giống như sương mù, nếu như vạch trần, rất có khả năng sẽ oanh động cả thành phố S.

"Đã lâu không gặp, Đường Uyển. Nhiều năm như vậy, có vẻ bà vẫn sống tốt nhỉ?"

Lillian từng bước đến gần Đường Uyển, Đường Uyển từng bước lui về sau. Lillian bị ép sát từng bước, mãi cho đến đụng vào bậc thang, bà ta chống đỡ không nổi mới ngã xuống đất.

"Mẹ......"

Tô Lạc và Thượng Quan Hồng cùng nhau tiến lên đỡ Thượng Quan phu nhân dậy, Thượng Quan Hồng hung tợn nhìn chằm chằm Lillian.

"An Mặc Hàn, vừa rồi anh nói là có ý gì vậy?"

Bên này, An Dĩ Mạch lấy lại tinh thần, hỏi An Mặc Hàn. An Mặc Hàn nhìn cô một cái, sau đó thở dài, từ trong túi sách của mình lấy ra một tấm hình.

An Dĩ Mạch nghi ngờ nhận lấy, khi thấy người trong hình, cô rối loạn, chỉ thấy cô gái trong hình ăn mặc rất thời thượng, nhưng nhìn trang phục có hơi xưa, cô gái trong hình phong tình vạn chủng, rất mê người. Thật ra những thứ này đều không phải là trọng điểm, trọng điểm là khuôn mặt của cô gái ấy giống y như đúc với An Dĩ Mạch.

An Dĩ Mạch nhìn cô gái trong hình, cô gái này giống hệt cô, nhưng trước giờ cô không hề chụp hình. Hơn nữa, tuổi của cô gái trong hình nhỏ hơn cô rất nhiều, chắc là khoảng mười tám tuổi thôi.

"An Mặc Hàn......"

Lúc này An Dĩ Mạch chỉ có thể bất lực gọi An Mặc Hàn, An Mặc Hàn ôm An Dĩ Mạch vào trong ngực thật chặt. An Mặc Hàn thấy cô run rẩy, trong lòng có chút hối hận. Anh đang nghĩ hôm nay làm như vậy, rốt cuộc là tốt hay là xấu với cô đây.

Thật ra chuyện này anh đã biết từ sớm. Lần đó kêu Toàn Ti Dạ đi điều tra Lillian, mặc dù chỉ tra được một chút, nhưng về sau Toàn Ti Dạ lao tâm khổ tứ lấy được một tấm hình lúc còn trẻ và tên thật sự của Lillian, sau đó, từ đầu mối này tìm được gia tộc sau lưng của Lillian và những chuyện trước kia của bà.

Khi nhìn hình trước kia của Lillian, An Mặc Hàn cũng biết chuyện anh hoài nghi lúc trước là đúng, Dĩ Mạch thật sự có quan hệ với Lillian. Dĩ nhiên, anh vẫn không tin tưởng lắm, trên thế giới này người lớn lên giống nhau rất nhiều. Sau đó An Mặc Hàn bắt đầu tra từ đồng thoại cô nhi viện. Mặc dù đồng thoại cô nhi viện đã không còn, nhưng An Mặc Hàn lại tìm được Trần Chí, là người trợ lý đi theo viện trưởng đồng thoại cô nhi trước kia, mà ông ta chính là người mua được An Dĩ Mạch từ trong tay bọn buôn người kia. Sau đó cứ tra lần lượt như thế, rốt cuộc có công mài sắt, có ngày nên kim, An Mặc Hàn đã tra được thân thế của An Dĩ Mạch.

Ánh mắt của An Mặc Hàn lạnh lẽo bắn về phía Thượng Quan phu nhân đang thất hồn lạc phách, là bà ta, là người đàn bà này, tất cả đều do người đàn bà này khiến Dĩ Mạch bị nhiều cực khổ như vậy. Thật ra từ lúc biết sự thật, mặc dù anh rất hận người đàn bà này, nhưng khi đó bởi vì lo lắng Dĩ Mạch không thể chấp nhận nên anh mới đè xuống hận ý của mình, tính cho qua như vậy, chỉ trách, người đàn bà này lại chọc đến anh.

Hơn nữa, vì tương lai của Dĩ Mạch và anh, trong lòng anh cũng có kế hoạch, vì vậy mới có chuyện ngày hôm nay. Mặc dù biết An Dĩ Mạch sẽ rất khó khăn tiếp nhận, nhưng anh tin sau này Dĩ Mạch nhất định sẽ nghĩ thông suốt, ai mà không muốn tìm đến cha mẹ thân sinh chứ, mặc dù Dĩ Mạch không nói, nhưng anh biết Dĩ Mạch rất trông mong.

Dạ Tình..... Bà tới nơi này làm gì? Bà không phải là......"

Lillian thấy Thượng Quan phu nhân đã khôi phục lại sự bình tĩnh vốn có, sau đó lại nghĩ đến lời vừa rồi của An Mặc Hàn, ánh mắt không dám tin nhìn về phía An Dĩ Mạch và Lillian.

"Hôm nay là lễ đính hôn của con gái bà, hai chúng là bạn tốt nhiều năm như thế, tôi tới tham gia là phải, hơn nữa, quan hệ giữa tôi và Thượng Quan Niên ....."

"Câm miệng......"

Lillian cố ý khiến Thượng Quan phu nhân tức giận, quả nhiên, bà đã thành công. Nghe được Lillian nhắc tới Thượng Quan Niên, Thượng Quan phu nhân sắp điên rồi, hơn nữa, càng thêm hoảng sợ.

"Đường Uyển, bà im miệng lại cho tôi. Lillian, bà nói tiếp đi!"

Thật ra với phản ứng của Thượng Quan Niên hôm nay, chắc rất nhiều người sẽ kỳ quái, nhưng có vài người biết rõ nguyên nhân, giống như cha của Toàn Ti Dạ, ông thở dài, trong lòng tràn đầy phức tạp.

"An Mặc Hàn, hình như Chú Chiếm......"

An Dĩ Mạch cũng nghi ngờ, nếu giữa Thượng Quan Niên, Thượng Quan phu nhân và Lillian bọn họ đã từng có quan hệ tình cảm rắc rối, nhưng bây giờ lại giống như chỉ mỗi Thượng Quan phu nhân Đường Uyển và Lillian biết loại quan hệ này, mà Thượng Quan Niên lại giống như không biết gì cả.

"Hơn hai mươi năm trước, Thượng Quan Niên trải qua một trận tai nạn xe cộ nghiêm trọng, chuyện lúc trước ông ấy không nhớ rõ."

Chuyện này An Mặc Hàn cũng vừa mới biết từ miệng Toàn Ti Dạ, có điều anh cũng bắt đầu cũng nghi ngờ tại sao Thượng Quan Niên nhìn thấy Lillian lại có sự áy náy và đau lòng, sau đó Toàn Ti Dạ nói sau khi Thượng Quan Niên mất trí nhớ, Lillian đã từng đã đi tìm chú ấy hỏi đứa bé của bọn họ, mà Thượng Quan Niên cái gì cũng không nhớ nổi, sau đó ông tin giữa ông và Lillian từng có quan hệ, hơn nữa còn có một đứa bé. Thật ra, Thượng Quan Niên chỉ biết những điều này mà thôi.

"Mất trí nhớ?"

An Dĩ Mạch thì thầm, tất cả nhìn có vẻ như khó tin, An Dĩ Mạch cảm thấy không thể tin được. Vậy mà cô...... Vậy mà cô và......

"Thượng Quan Niên, ông nghe bà ta nói làm gì?"

Thượng Quan phu nhân rất tức giận, bây giờ bà thật sự điên rồi, bà rất sợ Thượng Quan Niên nhớ tới chuyện năm đó, nhớ tới quan hệ trước kia của ông ấy và Lillian, Nếu ông ấy nghĩ ra, vậy bà xong thật rồi.

"Đường Uyển, có một số việc tôi không hỏi không có nghĩa là tôi không muốn biết. Nhiều năm qua tôi cũng đã thấy được sự cố gắng của bà, nhưng có một số việc tôi muốn biết rõ. Lillian, bà nói tiếp đi."

Thượng Quan Niên nói xong, Thượng Quan phu nhân cũng không dám phản bác. Bà hoảng sợ nhìn Lillian, nhưng Lillian không nói ra chuyện mà bà đang lo lắng.

"Thượng Quan Niên, tôi không có gì để nói. Chuyện lúc trước, ông đã quên mất, tất cả đều không quan trọng rồi, nếu như ông muốn biết, tự đi hỏi phu nhân của ông đi đi. Hôm nay tôi đến đây chỉ muốn đưa con gái của tôi trở về, mà những người vừa rồi vũ nhục con gái tôi, Dạ Tình tôi nhất định sẽ không bỏ qua."

Lillian nói xong những lời này, liền có mấy người đàn ông mặc áo trắng đi vào đại sảnh, sau đó đi tới sau lưng Lillian, cung kính gọi một tiếng "Tiểu thư".

Thấy cảnh tượng này, trừ An Mặc Hàn và Toàn Ti Dạ ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc, nhất là Thượng Quan phu nhân, bây giờ trong lòng bà ta đang sôi trào, nhớ lại Dạ Tình của trước kia.

Trước kia, Dạ Tình chỉ là một cô gái nhỏ bình thường, bởi vì khuôn mặt xinh đẹp, thân hình đẹp, giọng nói đặc biệt, được một công ty ký hợp đồng, từ đó một lần là nổi tiếng. miu Nhưng bây giờ, Dạ Tình có thân phận gì, làm sao có thể có người gọi bà ta là tiểu thư.

"Các người đã tới rồi."

"Tiểu thư, có chuyện gì ngài cứ phân phó."

Mấy người kia đều vô cùng cung kính, Lillian gật đầu một cái.

"Hiện tại không có chuyện gì."

Sau khi nói xong, Lillian trực tiếp đi qua chỗ của An Dĩ Mạch, sau đó từ từ đi tới trước mặt của cô. Nếu như quan sát kỹ lưỡng sẽ phát hiện bóng dáng của bà hơi run rẩy, trong mắt của bà cũng có nước mắt chảy xuống.

"Dĩ Mạch......"

Lillian muốn giơ tay sờ gương mặt của cô, nhưng nhìn thấy ánh mắt không dám tin của An Dĩ Mạch, bà dừng lại. Sau đó đổi thành kéo một cái tay của cô, khuôn mặt đã bị nước mắt che mất.

"Cô Lillian, ngài muốn nói gì?"

An Dĩ Mạch khôi phục lại vẻ mặt dịu dàng ngây thơ ngày thường, cười thân thiện nhìn về phía Lillian, giống như tất cả chưa có gì xảy ra, nhưng An Mặc Hàn biết, cô đang trốn tránh.

"Dĩ Mạch...... Mẹ...... Mẹ là mẹ ruột của con......"

Lillian dè dặt nói, bởi vì bà sợ sau khi An Dĩ Mạch nghe được lại chạy mất. Sau khi nói xong, Lillian nhìn vẻ mặt của An Dĩ Mạch, vẫn là gương mặt bình tĩnh đó, lập tức khiến bà có chút khẩn trương và lo sợ.

"Dĩ Mạch......"

Bên này, tất cả mọi người ngừng thở chờ đợi phản ứng của An Dĩ Mạch, nhưng An Dĩ Mạch chỉ cười.

"Cô Lillian, tại sao ngài lại cho rằng cháu là con gái của ngài, vừa rồi không phải Thượng Quan phu nhân và Thượng Quan tiểu thư đã nói rồi sao, cháu là con gái của An Vu Triết và Lãnh Hạ, là chị của An Mặc Hàn, sao bây giờ cháu lại trở thành con gái của ngài vậy? Là ngài đang nói dối, hay là Thượng Quan phu nhân bọn họ đang nói dối, hoặc là nói, các người cảm thấy lấy Dĩ Mạch ra đùa giỡn rất thú vị?"

Ánh mắt An Dĩ Mạch bình tĩnh, giọng nói bình tình lập tức khiến Lillian sợ hãi, lo lắng, đau lòng. Con gái của bà… Con gái của bà đã trải qua những gì mà bây giờ lại có vẻ mặt như thế này chứ?

"Không phải..... Dĩ Mạch, mẹ không nói nói giỡn... con là con gái của mẹ, cũng là con gái của An Vu Triết và Lãnh Hạ, con là đứa bé được hai người họ nhận nuôi. Mẹ mới là mẹ ruột của con, Dĩ Mạch, thật sự.. Mẹ mới thật sự chính là mẹ ruột của con."

Lillian kích động, vẫn một mực nói mình mới là mẹ ruột với An Dĩ Mạch, nhưng An Dĩ Mạch vẫn bình tĩnh như cũ. Bên này, Thượng Quan phu nhân lại châm chọc cười.

"Ha ha ha, Dạ Tình, không nên nhận con gái bậy bạ như thế, bà không nhìn thấy người ta hoàn toàn không muốn nhận bà sao? Hơn nữa, có phải là con gái của bà hay không còn chưa biết. Bà chắc chắn, đứa con gái chỉ biết quyến rũ em trai mình này là con gái của bà hả?"

"Bà câm mồm."

"Câm miệng."

"Tiểu Trương."

An Mặc Hàn gọi một tiếng tiểu Trương, sau đó dưới ánh mắt soi mói của mọi người, tiểu Trương đi tới bên cạnh Thượng Quan phu nhân.

"Bốp bốp bốp..."

Trong lúc mọi người còn chưa phản ứng kịp, Thượng Quan phu nhân cứ nhận mấy bạt tai như vậy, cho đến khi mặt của Thượng Quan phu nhân sưng lên mới ngừng lại.

"Mẹ, mẹ... Anh làm gì đấy? An Mặc Hàn, anh thật là quá đáng!"

Thượng Quan phu nhân đã hoàn toàn nhếch nhác ngã nhào trên mặt đất, Thượng Quan Hồng đau lòng ôm lấy Thượng Quan phu nhân, còn Thượng Quan Niên không có bất kỳ biểu hiện gì, điều này khiến Thượng Quan Hồng hận không thể chấp nhận được.

"Nếu bà dám vũ nhục Dĩ Mạch thêm câu nữa, lần tiếp theo sẽ không nhẹ nhàng như thế này đâu."

An Mặc Hàn lạnh lẽo nói, giọng nói khiến Thượng Quan Hồng và Thượng Quan phu nhân nghe xong giống như Thần Chết từ trong địa ngục đến đòi mạng.

"Anh......"

"Ba, ba còn chưa thấy gì ư? Bọn họ ức hiếp mẹ như vậy, đây chính là mẹ mà!"

Thượng Quan Hồng nhìn Thượng Quan Niên, nhưng Thượng Quan Niên vẫn không có biểu tình gì. Có điều ông lại ra hiệu cho người đứng sau lưng ông, người đứng sau lưng ông gật đầu một cái, sau đó đi tới trước mặt Thượng Quan phu nhân, ngồi xổm xuống trước mặt của bà, kiểm tra một chút, rồi bôi lên chút thuốc.

"Cút ngay!"

Thượng Quan phu nhân đẩy người đàn ông kia ra, không để cho người đó bôi thuốc cho bà. Lillian nhìn thấy Thượng Quan phu nhân dữ tợn như vậy, châm chọc cười, sau đó kéo An Dĩ Mạch qua.

"Dĩ Mạch, mẹ biết rõ đây tất cả đều là sai lầm của mẹ, con có thể không tin, nhưng mẹ thật sự là mẹ của con. Bây giờ đã đến lúc mẹ phải kết thúc câu chuyện đời trước của chúng ta, con cứ đứng ở đây là được rồi."

Lillian dịu dàng nói với An Dĩ Mạch, mặc dù An Dĩ Mạch không trả lời bà, nhưng cô vẫn rất thỏa mãn. Cô nhìn về phía An Mặc Hàn gật đầu một cái, An Mặc Hàn cũng nhẹ nhẹ mà gật đầu. Sau đó, Lillian liền đi tới trước mặt của Thượng Quan phu nhân Đường Uyển, từ trên cao nhìn xuống bà ta.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.