Tổng Giám Đốc Gian Manh Chỉ Yêu Vợ

Chương 57




Cầm khung hình kia lên, An Mặc Hàn nhìn An Dĩ Mạch người ở trong hình cười không có tim không có phổi, khi đó bọn họ đơn thuần như vậy, không buồn không lo như thế, nhưng hôm nay, tất cả đều đã thay đổi, anh không có biện pháp trở lại An Mặc Hàn cái thời ban đầu đơn thuần đó, chỉ là, thế nhưng anh lại muốn sử dụng cố gắng lớn nhất của anh để cho Dĩ Mạch lưu lại nụ cười đơn thuần này.

"Dĩ Mạch......"

An Mặc Hàn thì thầm, nhưng trong phòng không ai trả lời anh.

Lúc này An Dĩ Mạch mới vừa về đến nhà, dì Lan đã chuẩn bị sẵn sàng bữa trưa, cô ăn qua loa, trở về căn phòng của mình, nằm ở trên giường thành hình chữ đại, cô nháy nháy mắt, cuối cùng nhắm hai mắt lại, nhưng mà, khóe mắt lại chảy xuống một giọt nước mắt.

Dì Lan muốn gọi Dĩ Mạch, cũng muốn hỏi cô làm sao vậy, nhưng mà, đi tới cửa phòng của Dĩ Mạch, bà thở dài một cái, lại đi xuống lầu.

"Thế nào?"

Ông Trương nhìn trên lầu một chút, vẻ mặt thở dài hỏi bạn già.

"Không có việc gì, bọn họ sẽ tự giải quyết."

Sau đó, hai người đi ra khỏi phòng, bọn họ đã già, bọn họ là nhìn An Mặc Hàn và An Dĩ Mạch lớn lên, hiện tại hai đứa bé gặp vấn đề, bọn họ lại không giúp được gì, aizz!

Một giấc này An Dĩ Mạch cảm giác ngủ thật lâu, sau khi tỉnh lại trời đã tối rồi, nhìn đồng hồ, bảy giờ tối, nghĩ đến buổi tối còn có cuộc hẹn với Huyên Huyên, Dĩ Mạch liền vẩy tóc, đi xuống rửa mặt, lái xe tới đến quán ăn Tượng Thụ, khi cô đến, Huyên Huyên còn chưa có đến, do nhân viên phục vụ hướng dẫn đi tới vị trí ở đại sảnh, An Dĩ Mạch ngồi xuống chuẩn bị gọi điện thoại cho Huyên Huyên. Diien ddaaan lee quuy dđôn

Quán ăn Tượng Thụ rất yên tĩnh, không khí rất tốt, hơn nữa, nơi này còn có một chỗ tốt chính là ký giả không vào được, cho nên, một số ngôi sao ước hẹn cái gì, đều ở quán ăn Tượng Thụ này, An Dĩ Mạch nhàm chán nhìn chung quanh, đã phát hiện ra rất nhiều gương mặt thoạt nhìn có chút quen thuộc, dĩ nhiên An Dĩ Mạch không biết bọn họ, quen thuộc, là bởi vì bọn họ đều là một số ngôi sao có danh tiếng mà thôi.

"Huyên Huyên."

Điện thoại gọi được cho Dư Huyên, An Dĩ Mạch nghe được bên kia Dư Huyên đang lái xe.

"Tớ lập tức đến, Dĩ Mạch cậu đã đến rồi sao?"

"Ừ, tớ vừa mới tới, cậu không phải gấp, lái xe cẩn thận."

"Được."

Hai người cúp điện thoại, ánh mắt An Dĩ Mạch nhìn lung tung xung quanh, đến lúc, nhìn thấy hai người ở cửa quán ăn Tượng Thụ do nhân viên phục vụ hướng dẫn đi tới, tay cầm điện thoại di động của cô nắm thật chặt.

Hôm nay trong lòng An Mặc Hàn không được vui vẻ, dĩ nhiên, nguyên nhân là bởi vì Dĩ Mạch, nhưng, anh vẫn không có quên cuộc hẹn với Hàn Ngữ Yên thì đi qua đây ăn cơm, khi nhìn thấy Hàn Ngữ Yên, anh không khỏi nhớ lại tin tức bát quái của ngày hôm nay, mà anh, cũng bởi vì cái tin tức này gây gỗ với Dĩ Mạch.

Thôi, đi ăn cơm với Hàn Ngữ Yên đều chỉ là vì công việc, giải trí Mặc Mạch mới vừa hoạt động, nếu như có Hàn Ngữ Yên gia nhập, anh nghĩ, giải trí Mặc Mạch sẽ được nâng cao một bước.

Nhưng mà, khi bọn họ đi vào quán ăn Tượng Thụ, thế nhưng anh lại thấy được bóng dáng người hôm nay vẫn nghĩ đến, An Dĩ Mạch một thân áo đầm màu trắng, mặt trang điểm nhàn nhạt, nhưng mà, cũng là xinh đẹp như thế, xinh đẹp động lòng người như vậy, như thế làm cho người ta không thể rời khỏi tầm mắt.

Trong ký ức của anh, An Dĩ Mạch rất ít khi mặc quần áo màu trắng, anh nhớ, bộ quần áo màu trắng này vẫn là anh len lén mua cho cô, chỉ là, Dĩ Mạch nói, cái màu sắc này quá thuần khiết, không thích hợp với cô, cho nên vẫn để đó, nhưng mà không ngờ, hôm nay Dĩ Mạch sẽ mặc tới đây.

"Tiểu thư An."

Dĩ nhiên Hàn Ngữ Yên cũng nhìn thấy An Dĩ Mạch, lần này lại can đảm lấy tay khoác lên cánh tay An Mặc Hàn, trong mắt An Dĩ Mạch trầm xuống, không có nói gì.

"Buông ra."

Giọng nói An Mặc Hàn không lớn, chỉ là, Hàn Ngữ Yên lại nghe được, khuôn mặt tươi cười mỹ lệ của cô nhất thời cứng lại, quên mất động tác, An Mặc Hàn chủ động rút tay mình ra, đi theo nhân viên phục vụ đi tới vị trí của bọn họ, đúng lúc, chỗ ngồi ở bên cạnh bàn của An Dĩ Mạch.

Hàn Ngữ Yên có chút xấu hổ, móng tay của cô hung hăng bấm vào trong thịt, nhưng trên mặt vẫn là bộ dáng ngây thơ nụ cười xinh đẹp, vòng qua An Dĩ Mạch ngồi vào đối diện An Mặc Hàn.

"Tiểu thư An đi một mình?"

Hàn Ngữ Yên nhìn An Mặc Hàn một chút, lại nhìn An Dĩ Mạch một chút, cuối cùng, vẫn là nhịn không được hỏi lên.

"Tôi chờ bạn."

Giọng của An Dĩ Mạch rất lạnh, giống như là một người xa lạ, Hàn Ngữ Yên lại một lần nữa rơi vào lúng túng, lúc này nhân viên phục vụ đưa tới thực đơn, lúc này mới giải quyết lúng túng của cô.

"Mặc Hàn, chúng ta ăn phần ăn này có được hay không?"

Giọng nói của Hàn Ngữ Yên trong trẻo rõ ràng thỉnh thoảng truyền tới bên cạnh, An Dĩ Mạch rất đói bụng, ăn điểm tâm trước, chậm rãi ăn, nghe giọng nói của Hàn Ngữ Yên bên cạnh có chút vui sướng, trong lòng An Dĩ Mạch nhất thời cảm thấy phiền não, đang muốn đổi vị trí, cuối cùng Dư Huyên và Hạ Hi cũng tới.

"Dĩ Mạch."

"Huyên Huyên, Hi Hi."

Không khí dường như dễ chịu hơn nhiều, An Dĩ Mạch xem như chuyện mới vừa rồi không có xảy ra, nhưng mà, Hạ Hi và Dư Huyên lại nhìn thấy An Mặc Hàn và Hàn Ngữ Yên, hai người bọn họ ân cần thăm hỏi một câu, sau đó, bắt đầu gọi món ăn, chỉ là, ánh mắt Hạ Hi luôn hoạt động qua lại trên người An Dĩ Mạch và An Mặc Hàn, trong lòng có ý tưởng.

"Mới vừa rồi giống như tiểu thư Dư gọi tiểu thư An là Dĩ Mạch, Mặc Hàn, anh biết tiểu thư An còn có tên gọi khác sao?"

Nhưng mới vừa rồi Hàn Ngữ Yên nghe thấy Dư Huyên khi đi vào gọi tên An Dĩ Mạch, chỉ là, không phải cô ấy tên là Angel sao? Tại sao tiểu thư Dư gọi cô ấy là Dĩ Mạch rồi, cô nhìn nhìn An Mặc Hàn, diễn lqđ đàn lqqđ An Mặc Hàn không lộ vẻ gì, cô cho là An Mặc Hàn không có nghe được, cho nên chủ động nhắc nhở anh một chút, theo như cô nghĩ, nếu như An Mặc Hàn không biết Angel còn có tên khác, như vậy Angel có thể lừa dối An Mặc Hàn, một người đàn ông như An Mặc Hàn, nhưng không cho phép được phản bội chút xíu nào.

Hàn Ngữ Yên làm bộ như vô ý thử dò xét An Mặc Hàn, nhưng mà, khi cô nhìn thấy vẻ mặt An Mặc Hàn vẫn như cũ không một chút thay đổi, cô thật là thất vọng.

Bên này, từ khi Dư Huyên và Hạ Hi đến, tâm tình An Dĩ Mạch trở nên rất tốt, ba người bọn họ đã thật lâu không có ngồi chung một chỗ để nói chuyện vui vẻ, hiện tại cũng có thời gian, đương nhiên là muốn nói chuyện vui vẻ, những thứ khác đều không quan trọng.

"Dĩ Mạch, ngày mai thứ bảy, tớ nghỉ phép, hơn nữa tớ có ba tờ vé đi du lịch ở thành phố H, ba người chúng ta đi du lịch."

Dư Huyên lấy từ trong túi ra ba tờ vé du lịch, An Dĩ Mạch và Hạ Hi nhìn thấy hai mắt tỏa sáng, dĩ nhiên hai người đồng ý, họ đã thật lâu không có đi du lịch với nhau.

"Được được, mấy giờ bay?"

“Bảy giờ sáng mai."

"OK, lên đường......"

Bên này bầu không khí vui vẻ của bọn họ cũng không có ảnh hưởng đến An Mặc Hàn, chỉ là An Mặc Hàn đơn giản dùng cho xong bữa ăn, cũng đã nghe thấy An Dĩ Mạch nói chuyện của bọn họ, ra ngoài đi du lịch cũng tốt, thả lỏng một chút.

"Tiểu thư Hàn, về đề nghị của tôi, cô thấy thế nào?"

Trầm mặc lâu như vậy, cuối cùng An Mặc Hàn nói ra câu nói đầu tiên anh đi vào đây, Hàn Ngữ Yên thì có chút được sủng ái mà lo sợ, cô cho là cô đã làm cho An Mặc Hàn tức giận, thế nhưng không ngờ tới An Mặc Hàn chủ động nói chuyện với cô, mặc dù là câu hỏi trong công việc, nhưng, đây cũng là một hiện tượng tốt không phải sao.

"Tôi đối với đề nghị của quý công ty không có ý kiến gì, bất quá việc hợp đồng của tôi đều do người đại diện Lillian làm, tôi nghĩ, chuyện này, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tôi và Mặc Hàn anh sẽ có cơ hội hợp tác."

"Vậy trước tiên chúc chúng ta hợp tác vui vẻ."

An Mặc Hàn nâng ly, Hàn Ngữ Yên cũng giơ ly rượu lên chạm một cái với An Mặc Hàn, sau đó hai người nhìn nhau cười, nhìn đôi mắt hoa đào của An Mặc Hàn cười cực kỳ đẹp mắt, ánh mắt của Hàn Ngữ Yên nhìn anh đầy say đắm.~dđlqđ~

"Tôi đi toilet."

An Mặc Hàn đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh, lúc này, vừa khéo An Dĩ Mạch cũng từ toilet đi ra, hai người mặt đối mặt, cuối cùng vẫn là An Mặc Hàn mở miệng trước.

"Ngày mai cứ việc đi du lịch vui vẻ, thả lỏng một chút."

"Được, công việc của anh thảo luận như thế nào rồi?"

Nghe anh và Hàn Ngữ Yên nói chuyện, An Dĩ Mạch đoán hôm nay anh xuất hiện ở nơi này là để bàn công việc.

"Rất thuận lợi, đợi lát nữa chúng ta cùng nhau trở về, chờ anh."

"Được."

An Mặc Hàn ở trên trán của cô ấn xuống một nụ hôn thật sâu, nhận được câu trả lời khẳng định của cô, lúc này mới yên lòng đi vào toilet, An Dĩ Mạch rất nhanh trở lại chỗ ngồi.

Bữa tiệc của Dĩ Mạch bọn cô bởi vì Huyên Huyên phải về nhà chăm sóc mẹ Dư, cho nên rất nhanh thì kết thúc, ngược lại An Mặc Hàn và Hàn Ngữ Yên, không có ý định chấm dứt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.