Tổng Giám Đốc Gian Manh Chỉ Yêu Vợ

Chương 4




Theo động tác đẩy cửa vào của một người đàn ông, chúng ta nhìn thấy tình huống bên trong phòng làm việc.

Phòng làm việc này rất lớn, tuy nhiên lại thực đơn giản. Cửa sổ sát đất sáng ngời, rèm cửa làm bằng tơ lụa cao cấp màu lam, chỗ nào trong căn phòng cũng thể hiện sự cao quý của chủ nhân nó.

Đồ đạc trong phòng rất ít, chỉ có một cái ghế sa lon, một bàn làm việc, một chiếc ghế. Trên bàn chỉ có một chiếc laptop Apple đời mới nhất. Trước máy tính là mấy bộ tài liệu xếp ngay ngắn, nhìn một phát là biết tài liệu đã được xử lý tốt.

Thứ đồ trang trí duy nhất trong phòng làm việc là hai cái khung ảnh bên cạnh chiếc laptop. Nhờ vào góc đặt ảnh, chỉ có chủ nhân phòng làm việc mới nhìn rõ được hai tấm ảnh ấy.

Trên cái ghế duy nhất trong phòng, một người đàn ông quyến rũ tay bưng ly cà phê, một tay khác tùy tiện gõ gõ mặt bàn.

Cánh cửa phòng làm việc mở ra, động tác uống cà phê của người đàn ông hơi ngừng một chút, nhìn rõ người vừa đẩy cửa vào, đôi mắt đào hoa khẽ hạ, lại tiếp tục uống cà phê của mình.

Người đàn ông vừa đẩy cửa vào không nói gì, ngồi luôn vào chiếc sa lon duy nhất trong phòng.

Người này tóc đen bóng lộn, mày kiếm anh tuấn, đôi mắt đen dài nhỏ ẩn chứa tia sắc bén, đôi môi mỏng khẽ mím, dáng người sắc sảo cao lớn mà không thô thiển, như chim ưng trong bóng đêm, lạnh lùng cô độc nhưng lại khí thế bức người, kiêu ngạo giữa trời đất.

Lúc này có tiếng gõ cửa phòng làm việc.

“Vào đi.”

Giọng nói khàn khàn tràn đầy xúc cảm của An Mặc Hàn phát ra, nếu có ai nghe thấy giọng anh lúc này chắc chắn sẽ không nhịn được mà tâm can nhộn nhạo.

Nhưng người ngồi trên sa lon chẳng có biểu hiện gì, tự mình rót một cốc nước rồi uống một hơi cạn sạch.

Cửa mở ra, người đi vào mặc một thân đồ công sở, vóc người cực kỳ tuyệt vời, là một cô gái xinh đẹp động lòng người, gương mặt cô nở nụ cười ba phần tiêu chuẩn, làm cho người ta thấy dịu dàng tới vậy, thư thái tới vậy.

“Tổng giám đốc, tôi đưa tài liệu tới, cuộc họp vào lúc 3 giờ chiều ngài đừng nên quên, tài liệu tôi đã chuẩn bị xong rồi còn có một bữa cơm xã giao với chủ tịch tập đoàn Thượng Quan vào bảy giờ tối. Nếu như không còn việc gì nữa, tôi xin phép về trước.”

Giọng nói cô gái rất dịu dàng trầm ổn, hoàn toàn là một người phụ nữ thành thục. An Mặc Hàn đưa bộ tài liệu đã sửa sang đâu đấy đang đặt trên bàn cho cô gái.

“Tôi biết rồi. Cô cứ về trước đi. À, công việc của sáng mai cô hoãn hết cho tôi, tôi có chút chuyện phải xử lý.”

An Mặc Hàn không hề lạnh lẽo như tên mình, trong lúc nói chuyện với người này, anh vẫn luôn cười, có điều những biểu hiện này chỉ có mấy nhân viên thân cận của anh mới có dịp được thấy.

“Tôi hiểu rồi, tổng giám đốc.” Cô gái vẫn cười như cũ.

“Làm cô vất vả rồi, Anna.”

Cô gái cười cười, sau đó gật đầu với người đàn ông ngồi trên ghế sa lon một cái, lui ra ngoài.

“Dạ, cậu không có việc gì làm thì cũng đừng có chạy tới chỗ tôi đi, tôi không muốn để cho người khác biết quan hệ của hai chúng ta đâu.”

An Mặc Hàn nhìn kẻ mặt không biểu tình đang ngồi trên sa lon, nói với vẻ rất ghét bỏ.

Người đang ngồi trên sa lon nghe anh nói xong, khóe miệng hơi co quắp, nhưng vẫn chỉ một vẻ lạnh lùng.

“Hết cách rồi, cậu đã có quan hệ với tôi.”

“Lần này lại làm sao?”

An Mặc Hàn đi thẳng vào vấn đề, anh thật không tin tên này rảnh quá không có gì làm nên tới tìm anh uống trà.

“Aizz, cậu phải chứa chấp tôi mấy ngày này.”

Người tên Dạ cuối cùng cũng có một chút biểu cảm, nhìn kỹ còn có thể thấy trên mặt anh ta có một tia uất ức.

An Mặc Hàn xoa xoa vầng trán đang là phát đau, lại có chút thông cảm nhìn vẻ mặt vô tội của người đàn ông ngồi sa lon.

“Toàn Ti Dạ, cậu có thể có chút chí khí không vậy, đừng có hơi tý lại chạy tới chỗ tôi trốn!”

Cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, An Mặc Hàn nói chuyện với vẻ tiếc là rèn sắt không thành thép, nóng nảy tới nỗi văng tục.

“Nếu không, hay là cậu đi thay tôi đi!”

Toàn Ti Dạ dường như chẳng cảm nhận được chút tức giận của An Mặc Hàn.

“Shit, lập tức biến khỏi mắt tôi, ngay!!!”

Mặc dù nói vậy nhưng An Mặc Hàn vẫn quăng cho Toàn Ti Dạ một cái chìa khóa.

Giờ thì Toàn Ti Dạ làm gì có cái vẻ mặt lạnh lùng nữa, trông như một đứa bé được ăn đường, đứng phắt dậy tung cho An Mặc Hàn một cái hôn gió, xong đi ra khỏi phòng làm việc của An Mặc Hàn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.