Tổng Giám Đốc, Em Mệt Rồi!

Chương 47: Chap-47




Chương 47: Phát hiện

Một lúc sau, bác sĩ bước vào đưa kết quả kiểm tra của Hạ Mộc Vân cho Trịnh Nguyệt Nhan:

- "Sản phụ bây giờ đang quá yếu, hơn nữa còn dầm mưa, tuy nhiên thai nhi vẫn may mắn giữ được, nhưng lại vô cùng yếu, cô bị động thai mạnh, hiện tại phải nghỉ ngơi nhiều, tránh vận đông mạnh. Nếu không sẽ nguy hiểm cả mẹ và con".

Hạ Mộc Vân kích động nhìn bác sĩ, khóe mắt run run, trong phòng bệnh lúc trước, cô đã khóc hết nước mắt cầu xin được giữ đứa con lại, sau một hồi thì bác sĩ cũng thận tình cho cô, cô thực sự rất cảm kích vị bác sĩ đó, cảm ơn ông trời đã không cướp đi đứa con của cô, là cô có lỗi với con, là cô đã gây nguy hiểm cho bảo bảo.

Trịnh Nguyệt Nhan vỗ về Hạ Mộc Vân

- "Mộc Vân, đừng kích động như vậy, không tốt cho em bé đâu"

..............

1 tháng sau, Hạ Mộc Vân cùng mẹ đã đến sống cùng Trịnh Nguyệt Nhan, cùng nhau kinh doanh hàng hoa tươi.

Tại thành phố C, một thành phố nhỏ hơn rất nhiều so với thành phố A và những thành phố khác. Nhưng nó cũng đang trên đà phát triển mở rộng nên không tránh khỏi cảnh nhộn nhịp đông đúc. Cuộc sống của mọi người ở đây tương đối thấp, họ vẫn còn giữ bản chất nông thôn mới ra tỉnh nên người dân nơi đây đều hiền hòa và sống rất tình cảm.

Vì còn yếu nên Hạ Mộc Vân chỉ quẩn quanh ở cửa hàng hoa. Cuộc sống bình yên ngày qua ngày. Khắc Duệ của chị Nguyệt Nhan cũng rất ngoan, ngày ngày quấn quýt bên mẹ, dì Mộc Vân và bà, cũng không quấy khóc, không ương bướng, chỉ tự nằm chơi một mình. Gương mặt bé con nghiêm nghị, đôi mắt to tròn mở ra nhìn cô với vẻ phòng bị, vóc dáng cùng khí chất nhìn lại hao hao một người, người đó hình như là cô đã từng gặp vài lần. Không lẽ nào........

- -------------

Tại Hàn Thị

Hàn Thiên đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài, bóng dáng cao lớn lạnh lùng mang theo chút cô độc. Ánh mắt âm trầm có một chút mất mát.

Dạo này, Chu Diệp Châu luôn hối thúc anh kết hôn, mọi thứ anh đã cho người chuẩn bị, chỉ chờ đến hôn lễ nữa thôi.

Nhưng những ngày qua, trong đầu Hàn Thiên lại luôn suy nghỉ về Hạ Mộc Vân, đến với anh vì bị ép buộc, bị anh hành hạ, khinh miệt, nhưng lại ra đi với hai bàn tay trắng, không biết cuộc sống của cô ra sao? Có lúc không kìm lòng được anh muốn gặp cô, nhưng chợt nhận ra mình không biết cô ở đâu? Lúc này, anh chợt nhận ra thường hay nhớ về cô, mỗi ngày bận rộn với công việc thì thôi, nhưng khi rảnh rỗi trong đầu lại hiện lên bóng dáng nhỏ xinh đó. Lúc cô cười, cô khóc, buồn vui anh có thể nhớ ra từng nét như vậy.

Cô rất ít khi làm nũng với anh giống như Chu Diệp Châu, chỉ trừ một lần anh hỏi cô có yêu anh không? Nhớ tới nét mặt đau lòng của cô hôm đó và bóng dáng quyết tuyệt của cô lại làm anh khó chịu.

"Và cả khi tôi không còn yêu anh, thì anh cũng không bận tâm."

Bên tai vang câu nói của cô, có thật cô sẽ không còn yêu anh? Tim chợt đau như ai đó hung hăng nắm chặt. Gương mặt Hàn Thiên tái nhợt thống khổ. Tay anh đè trên ngực, điện thoại chợt vang lên.

- "Thiên, hôm nay anh nói sẽ đưa em đi khám thai mà"

Giọng nói ngọt ngào nũng nịu của Chu Diệp Châu vang lên, Hàn Thiên bình tĩnh xoẹt qua chút mệt mỏi nói:

- "Được rồi, anh sẽ qua đón em".

Nói xong không kiên nhẩn cúp máy.

.....................

Tại bệnh viện phụ khoa, Hạ Mộc Vân cùng Trịnh Nguyệt Nhan đi ra, nhìn tấm hình siêu âm cô ngọt ngào cười, bảo bảo đã dần dần phát triển tốt hơn trước. Lúc trước tinh thần cô sa sút ăn uống thất thường sợ làm ảnh hưởng tới bảo bảo, nhưng nghe Bác sĩ nói như vậy cô cũng yên tâm.

Vì sức khỏe và thai nhi của Hạ Mộc Vân rất yếu, nên mỗi lần khám thai phải trở về TP A mới khám được. Chính vì vậy vài tháng cô mới đến khám 1 lần, cô không dám đến đây nhiều, vì cô sợ nếu không may gặp phải Hàn Thiên, nếu biết cô chưa phá thai, e là Hàn Thiên sẽ giết chết cô mất.

Chợt bước chân cô sựng lại nhìn hai người phía trước đang đi đến, tay cầm kết quả run rẩy vội nhét vào trong túi xách khẩn trương, nhanh tay kéo Trịnh Nguyệt Nhan bước vào một gốc khuất. Trịnh Nguyệt Nhan nhìn thấy Hạ Mộc Vân bất thường thì lo lắng, nhìn theo ánh mắt của cô chợt thấy một người đàn ông tuấn tú cao lớn lạnh lùng và cô gái bên cạnh anh ta quyến rũ xinh đẹp hai tay ôm lấy tay của anh ta cười ngọt ngào. Thỉnh thoảng người đàn ông sẽ cúi đầu xuống nghe cô ta nói chuyện, ánh mắt ôn nhu gương mặt cũng mềm mại đi, hình ảnh thật hài hòa châm chọc.

Nhưng, đó không phải là Hàn Thiên sao? Vậy, đứa bé trong bụng Hạ Mộc Vân là con của Hàn Thiên?

Suy nghỉ trong đầu khiến Trịnh Nguyệt Nhan không khỏi giật mình.

- "Mộc Vân, em quen Hàn Thiên sao?"

Hạ Mộc Vân im lặng không nhìn Trịnh Nguyệt Nhan, một lúc sau mới lên tiếng:

- "Chuyện dài lắm ạ".

Sau đó 2 người kéo tay nhau ra về.

Phía xa, ánh mắt Hàn Thiên nhíu chặt lại, bóng dáng kia không lẽ nào là.....Hạ Mộc Vân?

- -----------------------

Trong bệnh viện

Hàn Thiên cùng Chu Diệp Châu đang xem Bác sĩ siêu âm, Bác Sĩ nhíu mày bình tĩnh nói:

- "Cái thai được 8 tuần rồi phát triển rất tốt, chỉ cần cận thận giữ sức khỏe tránh làm việc nặng là không sao"

Chu Diệp Châu len lén thở ra.

Thực ra là cô không hề mang thai.....

cô âm thầm đi khám mới biết mình khó có khả năng mang thai vì những lần phá thai trước đó. Cô nhờ người mua chuộc Viện Trưởng bệnh viện này mà nói sai kết quả thụ thai để Hàn Thiên tin là cô đang thực sự mang thai con của hắn. Sau đó cô sẽ tính tiếp mọi chuyện, hoặc là đổ cho Hạ Mộc Vân đã hãm hại cô. Những chuyện như thế này, một người thông minh như như Chu Diệp Châu cô lại quá đơn giản. Mọi chuyện mà cô làm đều đã có kế hoạch chặt chẽ. Đừng trách cô ác độc, có trách thì hãy trách ông trời đã quá bất công với cô rồi. Đó cũng là lý do vì sao cô ta hối thúc Hàn Thiên nhanh chóng kết hôn, rồi phải phá bỏ cái thai trong bụng Hạ Mộc Vân. Hàn Thiên yêu cô như vậy, cô nói gì chắc chắn Hàn Thiên cũng sẽ nghe cô, hơn nữa, cô cũng sắp kết hôn với Hàn Thiên rồi, cứ để mọi chuyện xong xuôi, cô lập tức phải phiền đến Hạ Mộc Vân một lần nữa vậy. Sau đó, Chu Diệp Châu tôi sẽ đích thân tiễn cô đi sớm một đoạn đường, tránh những hậu họa về sau.

Hàn Thiên đứng ở bên ngoài chờ đợi Chu Diệp Châu lấy thuốc.

Dáng dấp hắn dựa vào tường, tùy ý cũng khiến cho nhiều y tá đỏ mặt liếc nhìn. Trong đầu hiện lên bóng dáng bé nhỏ ấy, quanh quẩn trong đầu hắn khiến hắn phiền não không thôi.

- "À… y tá Lâm, thai phụ họ Hạ quên hồ sơ khám bệnh ở đây. Cô gửi vào phòng A03 bảo quản hồ sơ cho cô ấy"

Giọng cô y tá rơi vào tai Hàn Thiên. Hắn mở mắt, một tia sáng lóe lên, gương mặt hơi ngạc nhiên kích động.

- "Khoan đã."

Hàn Thiên trầm giọng ngăn cô y tá đang đi qua:

- "Cô nói thai phụ họ Hạ, có phải tên là Hạ Mộc Vân không?"

Ánh mắt nguy hiểm, khí thế sắc bén của hắn dọa cô y tá run rẩy.

- "Xin lỗi! Chúng tôi không thể tiết lộ danh tính của bệnh nhân."

Cô ta run giọng nói.

- "Thiên. Có chuyện gì thế?"

Chu Diệp Châu đi ra khỏi phòng bệnh, thấy không khí không đúng nghi ngờ hỏi.

- "Không có gì, xong chưa mình đi thôi!"

Hàn Thiên thu lại vẻ mặt, bình tĩnh dìu Chu Diệp Châu, liếc cô y tá đầy thâm ý bước đi...

- -------------

- "A Nam, cậu điều tra cho tôi chỗ ở của Hạ Mộc Vân và bệnh án của cô ta tại bệnh viện phụ sản địa chỉ là… xem có phải cô ta vẫn chưa phá thai hay không?"

Đưa Chu Diệp Châu về nhà, hắn liền gọi điện thoại cho A Nam ra lệnh.

Lúc này ở Hàn thị, Từ Lãnh Minh đã nhận được điện thoại của Hàn Thiên liền nhanh nhất đã có mặt.

Bên kia Hàn Thiên đã nhận được điện thoại của A Nam

Hàn Thiên nghe A Nam nói kết quả điều tra Hạ Mộc Vân. Đúng như hắn nghi ngờ, cô ta vẫn chưa phá thai, không hiểu sao hắn lại hiện lên tia tức giận. Cô vì đứa bé đó mà nói dối hắn, vì con của tên khốn khác mà kiên quyết giữ nó đến cuối cùng.

- "Cậu điều tra cô bé ấy làm gì? Không phải cậu nhớ mãi không quên chứ? Cậu đừng quên, chính cậu đã đuổi người ta đi."

Từ Lãnh Minh kế bên âm dương quái khí nói.

Tên này lúc trước còn trước mặt anh nói những lời vô tình với cô gái ấy. Bây giờ đã đuổi người ta đi lại còn muốn dây dưa làm cho anh, dù là bạn thân của hắn cũng cảm thấy không vừa mắt.

Hàn Thiên liếc Từ Lãnh Minh không được tự nhiên nói:

"Cô ta không phá thai, tôi không biết đó là con ai, nhưng nếu là con của tôi, không thể để con tôi thiếu thốn bên ngoài cùng cô ta được!"

- "Tôi không biết cậu tính làm gì. Nhưng cậu đã chọn Chu Diệp Châu và đã vứt bỏ với cô ấy. Chu Diệp Châu đã có thai. Nếu cậu dây dưa với Hạ Mộc Vân là vì đứa bé,cậu đừng tàn nhẫn quá. Cậu đã lấy hết tất cả những gì của cô ấy rồi, còn muốn giành luôn đứa bé này sao? Cậu muốn ép chết người ta cậu mới vừa lòng phải không? Hơn nữa, không phải cậu luôn khẳng định đứa bé đó không phải là con của cậu sao? Bây giờ vì sao lại không dám khẳng định nữa?"

Từ Lãnh Minh không kiềm chế được tức giận bỏ đi ra ngoài, anh không khỏi cảm thông cho Hạ Mộc Vân.

Lời của Từ Lãnh Minh như một thùng nước lạnh dội xuống người của Hàn Thiên.

Hắn thật tàn nhẫn như lời của Từ Lãnh Minh nói sao? Nếu không phải thì hắn sẽ làm gì với Hạ Mộc Vân? Hắn yêu Chu Diệp Châu, đều đó không sai. Nhưng, vì sao đối với Hạ Mộc Vân, hắn luôn không bỏ xuống được? Hôm đó thấy bộ dạng của cô muốn trốn tránh hắn, làm hắn rất khó chịu bực bội.

Hôm nay nghe cô chưa bỏ cái thai. Nếu cô ta luôn khẳng định nó là con anh thì anh sẽ tạm chấp nhận, đem đứa con cho người khác nuôi, còn cô sẽ tiếp tục ở lại, vì trong thâm tâm cho rằng cô còn dây dưa với hắn một lần nữa. Hàn Thiên phiền não không lối thoát. Hắn chỉ muốn cô luôn trong tầm mắt của hắn, dù không yêu cô nhưng hắn vẫn không muốn cô càng ngày càng cách xa hắn.

Hàn Thiên bừng tỉnh. Đúng. Chính là như vậy. Cho dù hắn không yêu cô nhưng cô ta nói cô ta yêu hắn, muốn hắn làm cha của con cô, thì cô chỉ có thể ở bên hắn mà dây dưa thôi.

Hàn Thiên như tìm được lời giải, cầm áo khoác bước nhanh ra ngoài.

- "Liên lạc với A Nam, cho dù lục tung hết thành phố A cũng phải kiếm ra Hạ Mộc Vân cho tôi!"

Vì gặp Hạ Mộc Vân đi khám ở bệnh viện trong thành phố này nên Hàn Thiên vẫn nghĩ là cô còn đang ở đây. Nhưng thật ra, Hạ Mộc Vân đã rời khỏi đây lâu lắm rồi. Cô đã giữ lời hứa với Chu Diệp Châu, cô nhất định sẽ không sống ở thành phố A này nữa.

........


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.