Tổng Giám Đốc, Em Mệt Rồi!

Chương 43: Chap-43




Chương 43: Không xứng đáng

Lời nói lạnh lùng phát ra của Hàn Thiên thực sự làm chấn động người khác. Đầu Hạ Mộc Vân ong lên một tiếng, cô không thể tin nổi vào tai mình nữa, một chữ cũng không thể nói ra, cả người cô nhất thời hoá đá, thật lâu sau mới có thể tìm lại được giọng nói của mình.

- " Đó là con của anh. Xin anh đừng sỉ nhục con "

Hàn Thiên nhếch môi giễu cợt, cô ta còn liêm sỉ để bảo đó là con anh.

- "Phá"

Hàn Thiên lạnh lùng gằn giọng thốt ra một chữ, nhưng sức nặng của câu nói đó thật khiến Hạ Mộc Vân bị đả kích nặng nề. Cô đã quá ngốc nghếch, quá ngây thơ khi nói ra rằng mình đang mang thai.

Hàn Thiên thật sự nhẫn tâm bắt cô giết bảo bảo

Một chữ ngắn gọn từ miệng hắn nhả ra rất nhẹ nhàng nhưng lại như tảng đá cực lớn dìm trái tim cô xuống tận đáy sâu của vực thẳm.

Cô ngước nhìn hắn qua một màn nước dày, vô lực hỏi:

- "Tại sao?"

Hàn Thiên lại ném cho cô cái nhìn lạnh lùng, tàn nhẫn phun ra mấy chữ

- "Hàn Thiên tôi không thiếu phụ nữ muốn sinh con cho tôi. Còn loại người dơ bẩn như cô, cô nghĩ cô xứng đáng?"

Hàn Thiên thấy Hạ Mộc Vân vẫn thất thần không nói gì, hắn nói tiếp:

- "Cô đã ngủ với bao nhiêu thằng rồi cô còn không nhớ rõ, dựa vào đâu cô khẳng định đây là con tôi? Muốn làm Hàn phu nhân, quả nhiên con điếm như cô không từ mọi thủ đoạn"

Hạ Mộc Vân bị câu nói không chút nhân tính của Hàn Thiên làm cho mất khống chế hoàn toàn, cô gào thét.

- "Không...anh điên rồi...anh không phải là người nữa"

Hàn Thiên không có ý muốn dừng lại, hắn nói tiếp:

- "Sinh ra đứa trẻ không biết cha nó là ai, rồi trơ trẽn muốn tôi nuôi nó, để rồi nó cũng dơ bẩn giống như cô. Xin lỗi, tôi ngại bẩn lắm"

Hô hấp của Hạ Mộc Vân không còn bình ổn nữa, đôi mắt cô trở nên vô hồn, giọng yếu ớt đến khó tin

- "Không... tôi không nghe. Tôi không nghe anh nói gì cả....."

Hàn Thiên lạnh nhạt nhìn cô, thờ ơ nói

- "Không nghe rõ? Vậy thì tôi nói lại lần nữa, phá bỏ cái thai đó ngay cho tôi."

Hạ Mộc Vân không thể tin nổi mà nhìn hắn, đôi mắt cô ngấn lệ, không giữ được mà rơi xuống gò má liên tục.

Hàn Thiên, hắn muốn giết con mình.

Cô lầm rồi.

Cô đã hoàn toàn sai lầm rồi.

Hạ Mộc Vân nói trong nước mắt

- "Hàn Thiên...anh điên rồi...nó là con của anh đấy"

Hàn Thiên hừ lạnh, ánh mắt cực kỳ hung ác mà đi tới gần Hạ Mộc Vân, bóp chặt cằm cô, không chút thương tiếc mà nói

- "Nó không phải là con tôi. Nó là nghiệt chủng, là con hoang, cô phải phá"

Rồi mạnh tay đẩy cô lùi về phía sau, dứt khoát xoay người và sải bước ra khỏi nhà, khóa cửa lại.

Hạ Mộc Vân khóc như điên, cô gào lên trong đau đớn, gào đến khàn cả cổ họng

- "Tôi không phá. Tôi không muốn bỏ con"

Cô đau đớn ôm lấy ngực trái rồi ngã ngồi xuống sàn, nước mắt không ngừng tuôn rơi, cô vừa nức nở vừa đưa tay chạm vào bụng dưới, giữ nguyên một tư thế ngồi.

- --------------------

Hàn Thiên lạnh lùng lái xe trở về biệt thự của hắn. Nghĩ đến Hạ Mộc Vân, hắn không khỏi không tức giận. Cô ta bây ngang nhiên khẳng định cái thai đó là con của hắn trong khi rõ ràng cô ta còn không rõ nó là con của ai. Hạ Mộc Vân, xem như tôi đã xem thường cô.

Mệt mỏi bước vào nhà, bất ngờ Chu Diệp Châu đã chạy ngay đến ôm chầm lấy Hàn Thiên, anh nhanh chóng lập tức trở nên ôn nhu, đưa tay ôm lấy cô vào lòng. Chu Diệp Châu mỉm cười động lòng nói bên tai Hàn Thiên:

- "Thiên, chúng ta có con rồi"

Hàn Thiên chấn động khi nghe Chu Diệp Châu nói như vậy. Cùng một ngày, cả 2 người phụ nữ đều nói là đang mang thai con của hắn. Nếu ở Hạ Mộc Vân, cái thai đó chưa hẳn là của hắn, nhưng Chu Diệp Châu cũng mang thai, đứa bé chắc chắn là giọt máu của hắn. Bất giác đưa tay vuốt ve mái tóc xoăn dài của Chu Diệp Châu:

- "Anh sẽ thu xếp. Chúng ta lập tức kết hôn"

Chu Diệp Châu siết chặt vòng tay vào người Hàn Thiên, cuối cùng anh cũng nói sẽ cưới cô, chức Hàn Phu nhân sớm muộn cũng đã thuộc về cô, mỉm cười đắc ý, Chu Diệp Châu nói

- "Thiên, em yêu anh"

- "Anh cũng yêu em"

Dứt lời Chu Diệp Châu nhón chân lên hôn lên môi bạc của Hàn Thiên, bàn tay nhanh chóng cởi bỏ từng cúc áo của Hàn Thiên, vuốt ve lồng ngực săn chắc của anh.

Hàn Thiên đột nhiên giữ tay Chu Diệp Châu lại, thấp giọng nói:

- "Em đang mang thai. Anh không muốn hại đến con"

Chu Diệp Châu sững sờ vì hành động khước từ của Hàn Thiên, nhưng rất nhanh liền sà vào ngực anh lại, nhẹ nhàng nói:

- " Đúng vậy, chúng ta phải bảo vệ bảo bảo thật tốt"

- "Ngoan"

- -------------------

Vì Chu Diệp Châu đang mang thai, nên dạo gần đây Hàn Thiên rất quan tâm cô, anh về nhà sớm hơn, ăn cơm cùng cô, xem phim cùng cô, rồi canh cho cô ngủ trước mới trở về phòng làm việc.

Với Chu Diệp Châu thì hạnh phúc khi mang thai luôn có anh cạnh bên như vậy, nhưng Hạ Mộc Vân thì khác. Cô cô đơn một mình trong căn nhà rộng lớn, ngày ngày cô ngồi co ro ôm chặt lấy bụng mình lo sợ Hàn Thiên sẽ bắt cô phá bỏ, cô không ăn không uống, nước mắt cứ như vậy vô thức rơi mà Hạ Mộc Vân không thể kiểm soát được. "Cô cơ bản là con điếm, không xứng đáng sinh con cho tôi" ; "đã ngủ với bao nhiêu thằng cô còn không biết, làm sao biết đây là con tôi" ; "nó là nghiệt chủng, là con hoang".....

Người đàn ông mà cô yêu bằng cả sinh mệnh và cả thanh xuân, anh đã sỉ nhục cô đến cùng cực, anh mãi mãi không bao giờ tin cô, càng sẽ mãi mãi không bao giờ yêu cô.

Đoạn tình cảm này chỉ một mình cô bước liệu có quá gian nan. Cô đã chọn cách buông bỏ, tại sao anh lại không để cô đi? Tại sao lại đối xử tàn nhẫn với cô như vậy? Rốt cuộc là cô đã làm điều gì sai?

Bản thân ngay từ khi sinh ra đã không được cha thừa nhận, bị bạn bè khinh miệt, bỉ chửi là con hoang, con ghẻ, đứa con không cha. Cô lâu nay chỉ ước mong cho mình một cuộc sống bình dị, không cần giàu sang, không cần vinh hoa phú quý, cô chỉ muốn được bình yên sống bên cạnh người mình thương, cùng nhau chăm sóc, bảo vệ cho những đứa con của họ. Mong ước đó của cô bây giờ liệu có quá xa vời?

Cô không thể ngờ rằng, bản thân lại để đứa con trong bụng cô còn chưa chào đời đã bị cha đẻ không thừa nhận, bị sỉ nhục là không biết cha là ai. Cô là một người mẹ tồi, con cô liệu có lặp lại một kết cục con hoang giống như cô hay không? Hạ Mộc Vân nghĩ đến đây liền hoảng sợ, đưa tay ôm lấy đầu mình khóc thảm thiết, tiếng khóc vang lên thật thương tâm, đau đến xé lòng.

........

- "Thiếu gia, cô ấy hiện không ăn uống gì, đã bỏ ăn đóng cửa nhốt mình trong phòng đã mấy ngày nay. Tôi cũng không còn cách nào khác phải gọi cho cậu".

.............

Hàn Thiên vốn còn chưa biết xử lý Hạ Mộc Vân ra sao, bây giờ cô còn khiêu khích tính nhẫn nại của anh, cô ta định tuyệt thực đe dọa anh sao?

Hàn Thiên đứng dậy bước ra khỏi thư phòng, bước xuống cầu thang lại gặp Chu Diệp Châu đang đứng ở dưới:

- "Thiên, khuya rồi anh còn đi đâu?"

- "Châu Nhi, anh có việc ra ngoài, em ngủ trước đi"

Hàn Thiên trả lời Chu Diệp Châu, nhìn Hàn Thiên bỏ ra ngoài như vậy, Chu Diệp Châu tức giận run lên bần bật, có phải em đã quá dễ dàng với anh quá đúng không, ánh mắt hiện lên tia đáng sợ.

- -----------

Hàn Thiên lái xe trên đường cao tốc thẳng đến căn chung cư của Hạ Mộc Vân ở.

Mạnh mẽ đẩy cửa bước vào, không một bóng người trong phòng khách, hắn bước vào phòng ngủ, nhìn xung quanh một vòng, thấy Hạ Mộc Vân đang ôm gối ngồi co ro ở một gốc, thân thể tiều tụy đến xác xơ không còn một chút sức sống.

Mẹ kiếp, cô ta diễn như vậy cho ai xem chứ. Hắn bước đến gần, ôm ngang Hạ Mộc Vân lên đi vào phòng tắm vứt xuống bồn tắm, lấy vòi hoa sen xịt nước lên người Hạ Mộc Vân. Bây giờ Hạ Mộc Vân mới dãy dụa, gào thét:

- "Không...tôi không muốn....không..."

Hàn Thiên vẫn không ngừng động tác, bước tới xé rách bộ quần áo trên người cô, liên tục xịt nước lên Hạ Mộc Vân, hắn thậm chí còn không để cô thở. Sau đó bế Hạ Mộc Vân lên, mạnh tay ném mạnh xuống giường không một chút thương tiếc.

- "Mang quần áo vào, hay cô muốn quyến rũ tôi?"

Hạ Mộc Vân khiếp sợ, bàn tay vô thức đưa lên bụng như muốn bảo vệ bảo bảo. Nhanh chóng đứng dậy tiến đến tủ lấy một bộ quần áo mang vào.

Hàn Thiên chán chường nhìn Hạ Mộc Vân, mạnh tay kéo Hạ Mộc Vân ra ở nhà bếp, mở tủ lạnh chỉ thấy một tô cháo không biết bà giúp việc nấu từ bao giờ, không quan tâm ngon hay dở, không cần hâm nóng lại, cứ thế đưa đến đặt trước mặt Hạ Mộc Vân, ra lệnh.

- "Ăn"

Hạ Mộc Vân vô thức không nhìn Hàn Thiên, cô chỉ ngồi im vuốt ve bụng mình. Hàn Thiên mất kiên nhẫn với Hạ Mộc Vân, tức giận bóp chặt cằm cô, bắt cô há miệng rồi đổ từng muỗng cháo lớn nhét vào miệng cô. Hạ Mộc Vân day dụa tránh né, mùi tanh của cháo xông thẳng vào mũi cô, cộng với việc bị Hàn Thiên bắt ép ăn nên Hạ Mộc Vân nghẹn lại, vùng ra khỏi Hàn Thiên chạy thẳng vào phòng vệ sinh nôn ọe. Hàn Thiên bực bội ném thẳng tô cháo xuống sàn, đi theo Hạ Mộc Vân vào phòng tắm, tức giận gằn giọng

- "Cô diễn ít thôi. Buồn nôn lắm".

.......................


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.