Chương 42: Mang thai
Hôm nay đã là hơn mười ngày Hạ Mộc Vân bị Hàn Thiên nhốt trong nhà, không được đi ra ngoài, không được liên lạc với ai, Hạ Mộc Vân thấy những biểu hiện của bản thân ngày càng rõ ràng, cô lại bồn chồn lo lắng không yên.
- -----------
- "Tiểu thư, tôi mang đồ ăn đến cho cô, cô đã ăn chưa để tôi nấu?"
Bà giúp việc do Hàn Thiên thuê thường trung bình khoảng mỗi ngày sẽ mua đồ ăn tới cho Hạ Mộc Vân, ngoài ra còn lau chùi, dọn dẹp nhà cửa. Thấy Hạ Mộc Vân đang ngồi trên ghế sôfa thất thần suy tư, bà có chút lo lắng mà lên tiếng.
Nghe thấy bà giúp việc hỏi mình. Hạ Mộc Vân bây giờ mới kịp phản ứng lại:
- "Tôi không đói, bác cứ cất đồ vào tủ lạnh đi"
Bà giúp việc nghe Hạ Mộc Vân nói vậy rồi cũng im lặng làm theo không nói gì.
Hạ Mộc Vân nhìn bà giúp việc trong bếp, lại nhìn thấy chìa khóa treo ngang ở hông bà, chợt cô nghĩ ra một ý định trong đầu.
- "Bác ơi, bác có thể cho tôi ra ngoài một chút không. Ở trong nhà tôi khó chịu quá"
Hạ Mộc Vân tội nghiệp lên tiếng.
- "Xin lỗi tiểu thư, thiếu gia đã có lệnh, tôi không thể làm trái ý thiếu gia."
Hạ Mộc Vân nghe bà giúp việc từ chối, trong lòng không khỏi buồn phiền.
- "Vậy nhờ bác, ngày mai mua giúp tôi..... que... thử thai"
- -----------------
Tại biệt thự riêng của Hàn Thiên
Trong thư phòng, Hàn Thiên vẫn trầm ngâm làm việc. Thì tiếng chuông điện thoại vang lên.
Reng reng...
- "Nói đi"
.......
- "Bà nói Hạ Mộc Vân nhờ bà mua que thử thai?"
Hai mắt đen của Hàn Thiên nhíu lại. Hạ Mộc Vân có thai? Cô ta có thai với ai? Lưu Phàm sao? Cô ta thực sự phản bội anh sao. Nghĩ đến đây, mày kiếm không khỏi kích động, thấp giọng ra lệnh cho đầu dây bên kia.
- "Ngày mai bà cứ mua cho cô ta. Theo dõi rồi báo kết quả lại cho tôi"
Hàn Thiên nói xong liền lạnh lùng dập máy, lửa giận trong lòng chợt dâng cao. Hạ Mộc Vân, cô thật không biết trời cao đất dày là gì.
.............
Hàn Thiên lại không ngờ, cuộc nói chuyện của anh đã bị một người khác nghe được, đôi môi khẽ kích động, Hạ Mộc Vân mang thai con của Hàn Thiên? Thân thể xinh đẹp liền run lên bần bật.
- "Hạ Mộc Vân"
Người phía ngoài cánh cửa nghiến răng gằn lên ba từ, đôi mắt đã tức giận đến độ hốc mắt đỏ hoe, nhẹ nhàng xoay người, trở về phòng, không để lại một động tĩnh gì khiến Hàn Thiên ngồi trong phòng không hay biết gì.
- ---------------
Trở về phòng ngủ đã nửa đêm, Hàn Thiên đang định lên giường ngủ thì Chu Diệp Châu bỗng ngồi dậy, bật đèn sáng lên:
- "Anh tưởng em ngủ rồi"
Hàn Thiên có chút bất ngờ nhưng cũng nhanh chóng khôi phục dáng vẻ thường ngày, ngồi xuống giường nhẹ nhàng vuốt tóc Chu Diệp Châu, quan tâm hỏi.
- "Em chờ anh đấy"
Chu Diệp Châu nhẹ nhàng trả lời, ngả người vào lòng Hàn Thiên. Hàn Thiên thấy vậy cũng ôm cô vào người.
- "Thiên, mình cưới nhau đi"
Hàn Thiên có hơi chấn động khi nghe Chu Diệp Châu nhắc đến chuyện kết hôn, anh trầm tư im lặng một chút.
Thấy Hàn Thiên không trả lời mình, Chu Diệp Châu ngước mắt lên nhìn anh, anh không muốn kết hôn với cô nữa? Ánh mắt Chu Diệp Châu ánh lên tia tức giận, nhưng rất nhanh cô liền khôi phục lại gương mặt của mình.
- "Thiên, sao vậy?"
Hàn Thiên im lặng chỉ lắc đầu, tay chủ động kéo Chu Diệp Châu vào lồng ngực mình lần nữa, nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô
Thấy Hàn Thiên không có ý định trả lời mình, Chu Diệp Châu cũng không muốn ép buộc anh nữa, cô đủ để hiểu được tính cách của Hàn Thiên, anh không bao giờ muốn nói về một vấn đề đến nhiều lần, điều gì anh chưa muốn trả lời thì đừng chọc tức anh, rõ ràng Hàn Thiên đã chần chừ mà không trả lời cô, vậy cô không thể để chuyện này tiếp diễn được nữa, cô phải dùng mọi cách để trở thành Hàn phu nhân sớm nhất. "Thiên, anh chỉ có thể được kết hôn với một mình em".
Chu Diệp Châu thôi dòng suy nghĩ của mình, ngước mắt lên, chủ động áp môi mình lên môi Hàn Thiên. Hàn Thiên cũng không khước từ hành động vủa Chu Diệp Châu, lập tức biến bị động thành chủ động, nhẹ nhàng đặt Chu Diệp Châu xuống giường, trải qua một đêm kích tình cùng nhau.
- ------------------
Bà giúp việc sáng nay đến chung cư của Hạ Mộc Vân ở muộn hơn thường ngày. Vừa bước vào cửa rồi khóa cửa lại, Hạ Mộc Vân đã liền nhanh chóng chạy đến trước mặt bà, vẻ mặt sốt sắng, khẩn trương:
- "Thứ hôm qua tôi có nhờ bác mua giúp tôi, bác có mua không ạ?"
Bà giúp việc lấy từ trong túi áo ra, rồi đưa cho Hạ Mộc Vân.
- "Của cô đây"
- "Cảm ơn bác"
Hạ Mộc Vân nói rồi chạy vào phòng đóng cửa lại. Cô đứng trầm ngâm nhìn hộp thử trên tay, sau đó mở ra đọc kĩ hướng dẫn, vì không có kinh nghiệm nên Hạ Mộc Vân mất một thời gian để tìm hiểu về cách sử dụng.
Cầm cây que thử thai chạy vào phòng vệ sinh, đi đi lại lại trong phòng vệ sinh rồi cứ liên tục nhìn đồng hồ, môi gần như đã bị cô cắn đến sưng, tim cũng đập rất nhanh, cảm giác hồi hộp hơn cả khi thi tốt nghiệp.
Đúng năm phút.
Hạ Mộc Vân vội vàng, khẩn trương, cô cầm cây que thử thai lên và nhìn kết quả hiện thị trên đó.
Hai vạch...
Hạ Mộc Vân không khỏi kích động, cô hạnh phúc đến bật khóc.
Một tay che miệng, vừa cười vừa khóc, một tay cầm chiếc que thử thai giơ trước mắt để nhìn đi nhìn lại nhiều lần.
Cô thực sự có thai.
Cô thực sự đã có thai với Hàn Thiên.
Để chiếc que thử thai xuống và đặt tay lên bụng dưới, Hạ Mộc Vân nở nụ cười ngọt ngào cùng hạnh phúc.
Ở đây đang tồn tại một sinh linh nhỏ bé giữa cô và Hàn Thiên, đó là giọt máu của Hàn Thiên
Trở lại phòng, Hạ Mộc Vân không che giấu được cảm giác vui mừng cùng hạnh phúc, dường như tất cả những đau buồn mấy ngày trước đã biến mất.
Nhưng, một suy nghĩ trong đầu Hạ Mộc Vân đã làm nụ cười trên môi cô dập tắt. Liệu cô vui mừng có sớm quá không? Hàn Thiên có chấp nhận đứa bé này không? Ngày trước Hàn Thiên luôn bắt cô phải uống thuốc tránh thai, nhưng chỉ vì do cơ địa của cô không tốt nên mới ngừng. "Em cẩn thận một chút, tôi không muốn có con" ; "Em ngủ với Lưu Phàm mấy lần rồi".......
Từng câu nói của Hàn Thiên cứ quanh quẩn mãi trong đầu Hạ Mộc Vân. Đúng rồi, Hàn Thiên chắc chắn sẽ không chấp nhận đứa bé này, bây giờ anh hiện tại là không tin tưởng cô, hơn nữa anh lại yêu Chu Diệp Châu như vậy, nếu biết cô đang mang thai, anh sẽ làm gì với mẹ con của cô.
...............
Bà giúp việc đứng trong bếp, nhìn biểu hiện vừa rồi của Hạ Mộc Vân, bà ta cũng đoán được phần nào kết quả của que thử rồi.
Nấu ăn xong, bà vào phòng dọn dẹp, nhưng tìm hoài, tìm mãi bà cũng không thấy que thử Hạ Mộc Vân để ở đâu, chính vì vậy, bà đành không biết chính xác kết quả như thế nào.
- ----------------
Hôm nay sau khi kết thúc công việc ở Hàn Thị, Hàn Thiên lái xe thẳng đến căn hộ của Hạ Mộc Vân. Lúc nãy anh nhận được điện thoại từ bà giúp việc cho Hạ Mộc Vân, bà ta nói rằng Hạ Mộc Vân có thể là đang mang thai vì thoạt nhìn lúc đầu rất vui vẻ. Muốn kiểm tra cô ta có mang thai hay không, không khó. Nhưng nếu cô ta thực sự mang thai. Được, vậy để Hàn Thiên anh xem Hạ Mộc Vân giải quyết cái thai trong bụng đó như thế nào.
.............
Hạ Mộc Vân bây giờ đang ngồi ở phòng khách, vừa xem ti vi, vừa gọt trái cây để ăn. Cô bây giờ không còn chỉ ăn cho một mình cô nữa, mà cô còn phải ăn cho 2 người, nghĩ đến đây, Hạ Mộc Vân bất chợt mỉm cười với niềm vui của mình.
Cánh cửa mở ra, Hàn Thiên từ ngoài lạnh lùng bước vào. Hạ Mộc Vân bất ngờ kinh ngạc, cố gắng giữ bình tĩnh, cô không nhìn về phía Hàn Thiên nữa mà cúi xuống tiếp tục gọt trái cây, im lặng như không quan tâm đến Hàn Thiên.
Thấy cô như vậy, mày kiếm Hàn Thiên chợt nhíu lại, vẻ khó chịu lộ ra hẳn.
- "Thấy tôi tới nên không vui?"
Hàn Thiên vừa nói vừa bước đến ngồi xuống trên sôfa bên cạnh Hạ Mộc Vân.
Thấy Hàn Thiên ngồi xuống cạnh mình, Hạ Mộc Vân nhích qua một bên, cô muốn giữ khoảng cách với hắn, cô sợ sẽ lại tiếp tục bị hắn tổn thương.
Hàn Thiên thấy Hạ Mộc Vân muốn tránh né mình như vậy, hắn gằn giọng:
- " Đang nhớ người tình bất lực của em?"
Hạ Mộc Vân khó chịu vì những lời lẽ của Hàn Thiên, không chịu đựng được nữa, cô đứng dậy bước vào phòng, không muốn ngồi cạnh nghe Hàn Thiên sỉ nhục mình nữa.
Thấy Hạ Mộc Vân vẫn im lặng xem anh như người vô hình, im lặng như câm, bây giờ còn bỏ vào phòng. Hắn tức giận nói:
- "Lâu ngày không có đàn ông nên vội vàng "muốn" tôi đến vậy sao?"
Hạ Mộc Vân bị lời nói của Hàn Thiên đả kích đến cực độ, cô kiên cường lấy hết dũng khí, quay mặt lại đối diện với Hàn Thiên đang ngồi trên ghế sôfa, mạnh mẽ nói.
- "Anh nhầm rồi. Tôi thiếu đàn ông thật, nhưng tuyệt đối lại không muốn cùng anh, một chút cũng không muốn"
Hàn Thiên bị cô chọc giận, nhưng vẫn giữ bình tĩnh, nhìn cô rồi nhếch mép, nói:
- "Cô....... đang.......có...... "
- ".......gì giấu tôi à?""
Hạ Mộc Vân vì lời nói của Hàn Thiên mà giật mình. Anh ta nói chậm rồi ngắt quãng từng câu. Anh ta đã biết chuyện gì rồi sao? Không, không thể nào. Hạ Mộc Vân vì suy nghĩ cộng thêm lo sợ nên mặt bây giờ đã trắng bạch ra. Hàn Thiên thấy biểu hiện của Hạ Mộc Vân như vậy, khóe môi lại bất giác nhếch lên:
- "Hôm nay tôi ngủ ở đây. Cô, cởi đồ ra"
- "Không bao giờ, anh thả tôi đi, tôi không muốn ở đây cùng anh nữa. Anh như vậy là đang giam cầm tôi"
Hạ Mộc Vân bị yêu cầu quá đáng của Hàn Thiên mà tức giận, cô giận dữ nói.
Hàn Thiên không nói gì. Bắt đầu đứng dậy, tiến về phía Hạ Mộc Vân đang đứng. Hạ Mộc Vân thấy vậy liền lùi về sau, cô bây giờ là đang mang thai, Hàn Thiên tuyệt đối anh không được đụng vào cô, cô run rẩy nói:
- "Anh không được qua đây"
Đối với yêu cầu của Hạ Mộc Vân, Hàn Thiên không quan tâm. Nhanh chóng bắt lấy Hạ Mộc Vân, vòng chặt ngang eo cô giữ lấy, áp trụ môi bạc phủ lên cánh môi anh đào của Hạ Mộc Vân. Không thể phủ nhận rằng, ở Hạ Mộc Vân luôn có sức hút khó cưỡng. Lâu ngày không dây dưa cùng cô, Hàn Thiên thực sự nhớ mùi vị chết người này, hôn ngấu nghiến Hạ Mộc Vân, nụ hôn trượt xuống cổ, xuống ngực, mặc kệ sự dãy dụa điên cuồng của Hạ Mộc Vân, Hàn Thiên vẫn tiếp tục những hành động thô bạo với cô.
- "Không, Hàn Thiên......dừng lại.....tôi không muốn"
Hàn Thiên hoàn toàn không để vào tai lời của Hạ Mộc Vân, hành động còn có phần thô bạo hơn. Vòng tay đang ôm ngang eo cô, bất ngờ gia tăng lực đạo, siết chặt vòng eo mảnh khảnh của Hạ Mộc Vân, như muốn bóp nát nó, để xem trong bụng cô ta thực sự có gì không.
- "Aaa"
Chat
Hạ Mộc Vân vung tay tát mạnh lên mặt Hàn Thiên. Một bạt tai dán vào gương mặt anh tuấn của Hàn Thiên, in rõ năm ngón tay trên đó.
Cô căm phẫn nhìn hắn, giọng run run nói:
- "Hàn Thiên, anh đừng quá đáng với tôi"
Hàn Thiên quay mặt lại, ánh mắt cực kỳ hung ác nhìn cô, nụ cười lạnh đến thấu xương:
- "Vậy là hiểu rồi"
Nói rồi hắn một tay bóp chặt cằm cô, tay kia đưa ra sau lưng cô, kéo khoá xuống và thô bạo kéo toàn bộ chiếc váy ra khỏi người Hạ Mộc Vân, môi mỏng ở phía trên hung hăng hôn xuống môi anh đào, cắn mút, gặm nhấm.
- "Bỏ tôi ra....Hàn Thiên...bỏ ra"
Hạ Mộc Vân không ngừng dãy dụa, thấy Hàn Thiên không có ý định dừng lại, hắn bây giờ thực sự muốn cường bạo cô, nếu giống như những lần thô bạo trước của hắn, cô sợ là bảo bảo trong bụng sẽ không chịu nổi mất, Hạ Mộc Vân bây giờ đã mất hết bình tĩnh, cô hét lên chói tai.
- "Tôi có thai rồi"
Hàn Thiên một giây chấn động, cô ta là có thai thật sao? Cuối cùng đã thừa nhận. Hàn Thiên dừng lại động tác, thô bạo đẩy Hạ Mộc Vân ra như bệnh dịch truyền nhiễm, chỉnh trang lại quần áo, sải bước đến ngồi lại ở ghế sôfa, khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng, lãnh khốc thốt ra 2 tiếng:
- "Của ai?"
.......................