Tổng Giám Đốc, Em Mệt Rồi!

Chương 23: Chap-23




Chương 23: Ba người đàn ông

Hàn Thiên lúc này đã đến công ty, anh vùi đầu trong công việc, một thân tây trang chỉnh tề, gương mặt lạnh lùng như thường ngày.

................

- "Hàn Thiên, hôm nay Tổng giám đốc Đỗ và Từ Lãnh Minh tôi đích thân đến Hàn thị tìm cậu, không phải là cậu đã quên chúng tôi rồi đấy chứ?"

Từ Lãnh Minh cùng Đỗ Long phía ngoài tiến vào, Từ Lãnh Minh nhanh chóng lên tiếng, vừa nói vừa tiến đến bộ sôfa trong phòng làm việc ngồi xuống, giọng nói có phần trêu chọc Hàn Thiên.

- " Cậu nhiều lời quá rồi đấy"

Hàn Thiên liếc nhìn Từ Lãnh Minh, đặt tài liệu xuống rồi cũng tiến về bộ sôfa kia ngồi xuống, gương mặt vẫn lạnh lùng không chút thay đổi.

Từ Lãnh Minh lúc nào cũng vậy, từ ngày xưa, anh ta đã luôn nhanh mồm nhanh miệng, rất hay châm chọc người khác, có lẽ vì vậy nên khi lớn lên, anh ta mới quyết tâm theo nghiệp luật sư, chứ nhất quyết không làm kinh doanh trên thương trường giống 2 người bạn của mình.

- "Hàn Thiên, cậu làm gì mà tôi gọi điện cả sáng cậu lại không bắt máy thế? Bây giờ lại đến công ty là như thế nào?" Từ Lãnh Minh hỏi.

- "Sáng nay tôi mệt, không đến công ty. Cậu có chuyện gì?"

Hàn Thiên trả lời, nhắc đến lúc sáng lại làm hắn không thôi nghĩ đến lời nói của Hạ Mộc Vân:

"Tôi phải chịu đựng anh gọi tên người khác...", điều đó làm Hàn Thiên càng thêm khó chịu.

- "Tên Đỗ Long này thực sự tôi không khuyên nhủ được cậu ta nữa rồi, cậu xem có cứu chữa được gì nữa không".

Từ Lãnh Minh cau có nói, mắt không quên liếc xéo Đỗ Long đang ngồi phía đối diện.

- "Sao vậy?" Hàn Thiên hỏi

- "Tên Đỗ Long chết tiệt đang muốn giết luôn cả vợ con của hắn đấy, cậu ta điên rồi, là phạm pháp đấy"

Từ Lãnh Minh phức tạp nói.

- "Ai là vợ con của tôi? Đỗ Long tôi kết hôn khi nào?"

Đỗ Long bây giờ mới lên tiếng.

Trịnh Nguyệt Nhan thực sự đang làm hắn phát điên lên, cô ta gài bẫy hắn, bây giờ lại muốn hắn cưới cô sao, hừ, cô nghĩ cô ta đủ khả năng sao?

- "Trịnh Nguyệt Nhan là bạn gái cậu ta, bây giờ đang có thai, lần trước tôi đã kể cho cậu rồi đấy. Bây giờ cô ta không chịu phá thai, cậu ta muốn giết luôn cả mẹ con cô ấy" Từ Lãnh Minh bức xúc nói tiếp:

- "Với lương tâm của 1 luật sư, tôi không cho phép cậu được phạm pháp, hơn nữa đó là người đang mang thai con của cậu... cậu.."

- "Cậu thôi đi. Đủ rồi" Đỗ Long ngắt lời Từ Lãnh Minh.

- " Đỗ Long, nếu cậu chắc chắn đó là con của cậu thì nên giữ lại. Hổ dữ không ăn thịt con. Cậu có thể để cô ta sinh đứa bé ra, cho cô ta 1 khoản tiền, lúc đó cô ta sẽ tự động rời đi, cô ta suy cho cùng cũng là cần tiền của cậu mà thôi, việc gì cậu phải suy nghỉ tiêu cực đi như vậy".

Hàn Thiên bình tĩnh nói.

- "Cậu nghĩ cô ta đơn giản như vậy sao, cô ta đã dùng cả đứa bé để uy hiếp cha mẹ tôi, ép tôi phải cưới cô ta. Hàn Thiên, cậu nghĩ tôi chấp nhận loại đàn bà độc ác đó làm vợ, làm mẹ con tôi sao. Dơ bẩn"

Đỗ Long tức giận nói.

- "Hai cậu chỉ nghĩ đến việc phụ nữ họ đều cần tiền lắm sao, 2 cậu nghĩ rằng tiền của các cậu lớn đến thế sao. Tôi nghĩ, nhiều người họ vẫn cần tình yêu hơn đấy"

Từ Lãnh Minh bực bội nói, nhìn 2 gương mặt lạnh lùng, thờ ơ, không chút cảm xúc, trái tim như người vô cảm trước mặt, hắn thực sự không chịu nổi, đành phải lên tiếng nói phải trái.

Đỗ Long và Hàn Thiên không trả lời Từ Lãnh Minh, Đỗ Long sau khi im lặng một hồi thì lên tiếng:

- "Tôi đến đây để nhờ hai cậu 1 chuyện, sau khi tôi xử lí xong cô ta, 2 cậu sẽ giải quyết chuyện còn lại giúp tôi"

Đỗ Long kiên quyết nói.

- "Không bao giờ"

Từ Lãnh Minh dứt khoát, đứng lên bỏ ra ngoài. Trong phòng bây giờ chỉ còn lại Hàn Thiên và Đỗ Long.

- "Cậu chắc chắn là sẽ giết luôn mẹ con bọn họ" Hàn Thiên nói.

- "Tôi không tin là với thế lực của cậu, cậu lại không bắt cô ta bỏ đứa bé được, hơn nữa, nếu tôi nhớ không nhầm, cậu cũng rất hứng thú với cô ta. Bây giờ cậu làm điên làm khùng như vậy, liệu sau này cậu có hối hận không? Loại trừ cô ta không khó, nhưng đứa bé, con cậu thì tôi không dám chắc" Hàn Thiên vẫn nói tiếp.

Đỗ Long im lặng, mắt nhắm lại, không nói gì. Hắn thực sự không dám thừa nhận sao...

......

Từ Lãnh Minh phía ngoài đi vào, hắn đã không thể chịu nổi 2 người bạn của hắn nữa, 2 bọn họ là quá ích kỉ, chỉ biết đến bản thân của mình, hắn tức giận nói.

- " Đỗ Long, ngủ với cô ta cũng là cậu, để lại hậu quả trong bụng cô ta cũng là cậu, cậu rõ ràng là phải phòng ngừa, lỗi là ở cậu, bây giờ cậu bảo cô ta gài bẫy cậu, cậu quá đáng rồi đấy"

- "Chuyện của cậu, tôi không muốn liên quan tới, nhưng cậu là bạn tôi, cậu muốn làm gì, tôi cũng sẽ giúp cậu hết mình". Hàn Thiên nói.

Đỗ Long không nói gì nữa, hắn bỏ ra ngoài.

.............

Mọi chuyện qua đi, Hàn Thiên bây giờ rót 2 ly rượu, hắn hỏi Từ Lãnh Minh đang ngồi bên cạnh:

- "Từ Lãnh Minh, tôi hỏi cậu, nếu trong lúc làm tình, cậu gọi tên một người con gái khác thì như thế nào?"

- "Cậu như thế sao?" Từ Lãnh Minh ngạc nhiên hỏi lại.

Hàn Thiên im lặng không nói gì, nâng ly rượu trước mặt lên uống cạn, mắt nhìn về phía đối diện, không trả lòi câu hỏi của Từ Lãnh Minh.

Thấy Hàn Thiên im lặng, Từ Lãnh Minh đã hiểu được phần nào, hắn lên tiếng:

- "Không một cô gái nào có thể chịu đựng được cả, dù là gái điếm cũng không thể chịu được khi phải nghe tên một người khác khi đang làm tình cả, đừng nói là một cô gái bình thường. Vì như thế nhục nhã lắm".

Hàn Thiên vẫn im lặng không nói gì.

- "Hàn Thiên, là cô gái trong Kings lần trước gặp đúng không?"

Từ Lãnh Minh vẫn kiên nhẫn hỏi.

Không ngờ Hàn Thiên vì cô gái đó lại để Từ Lãnh Minh nhìn thấy Hàn Thiên suy nghỉ về cô 2 lần rồi. Thật bất ngờ.....

Hàn Thiên không nói gì, vẫn im lặng trầm ngâm suy nghỉ những điều Từ Lãnh Minh vừa nói và những lời Hạ Mộc Vân nói với hắn sáng nay.

- "Nếu điều đấy phải khiến cậu suy nghỉ nhiều như vậy, đến mức phải hỏi Từ Lãnh Minh tôi thì có lẽ cô gái này cũng không thể xem thường rồi".

Từ Lãnh Minh vẫn giọng điệu châm chọc người khác ấy, rõ ràng lần này người bạn của hắn đã sai.

Từ Lãnh Minh anh xưa nay luôn góp ý những điều tốt đẹp cho bọn họ, cơ bản anh chỉ muốn giúp bọn họ bỏ đi trái tim sắt đá của mình, anh không muốn bọn họ làm điều gì sai để sau này phải hối hận mà thôi.

Từ Lãnh Minh uống hết ly rượu, đứng dậy, nói câu cuối cùng:

- "Nếu là tôi, tôi sẽ xin lỗi, dù cô ta có là ai đi nữa, thì đến cuối cùng, cô ta cũng chỉ là phụ nữ yếu đuối".

Nói xong, Từ Lãnh Minh quay lưng bước đi. Hàn Thiên ngồi trên sôfa với một mớ phức tạp.

Nhục nhã, đau khổ đến như vậy sao?

Thật không thể ngờ, hắn lại làm tổn thương cô đến mức như vậy.

..............


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.