Tổng Giám Đốc, Em Mệt Rồi!

Chương 11: Chap-11




Chương 11: Nhắc đến Chu Diệp Châu

4h sáng, trong phòng ngủ yên tĩnh, 2 thân thể ôm chặt lấy nhau ngủ.

Hạ Mộc Vân mệt mỏi mở mắt, phát hiện mình bị 1 bàn tay to lớn ôm ngang trên người. 1 giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống, hạ thân đau đớn, cả người đau nhức như bị hành hạ nhiều ngày, trên người đủ vệt tím đỏ mà Hàn Thiên để lại, trên gra giường còn có một vệt máu đỏ đã khô, Hạ Mộc Vân nhẹ nhàng xoay người lại để không đối diện với hắn, nước mắt cô không thể ngừng rơi, hạ thân vẫn đau nhức, lần đầu của cô thật đáng sợ, cô nhục nhã cầu xin hắn ta ngủ với mình, cầu xin hắn mua mình, cô bị hắn bắt làm những hành động, tư thế thật đáng khinh, bờ vai cô không ngừng run lên.

Tất nhiên, tất cả đều đã trong tầm mắt của Hàn Thiên, anh đang được ngủ ngon, bỗng cô lại ngang nhiên làm anh thức giấc, mẹ kiếp, cô bày ra bộ mặt như thế cho ai xem chứ, chẳng phải đều là do cô lựa chọn cả sao.

Bỗng nhiên, anh mở chăn ra, kéo Hạ Mộc Vân để cô đối diện với mình, thấp giọng ra lệnh:

- "Thu lại bộ mặt đó ngay lập tức, nếu cô muốn chết thì tôi cho cô toại nguyện".

Nói rồi anh hôn xuống môi cô, di chuyển xuống cổ, xuống ngực, Hạ Mộc Vân hoảng loạn dãy dụa cầu xin.

- "A...dừng lại...anh...dừng lại...tôi không muốn".

Anh không thèm nghe cô van xin, tiếp tục hôn cô, sáng sớm anh còn chưa ngủ đủ, cô lại ngang nhiên lại gợi lên dục vọng trong anh. Ở Hạ Mộc Vân có sức hút rất lạ, chỉ cần nhìn thấy cô, anh đều chỉ muốn ngay lập tức đè cô dưới thân mình mà hung hăng chiếm đoạt. Hạ Mộc Vân lúc này rất nhục nhã, cô khóc lóc van xin anh:

- "Tôi xin anh...tha cho tôi..." Hạ Mộc Vân nước mắt giàn giụa, lắc đầu yếu ớt cầu xin.

- "Muốn tiền phải không? Tôi sẽ cho cô tiền. Gấp đôi"

- "Không...đừng..xin anh.." Cô yếu ớt cầu xin.

- "Gấp ba"

- "Gấp bốn"

- "Không...ưm... bỏ ra" Anh cư nhiên đã xem cô lại gái bán thân, Hạ Mộc Vân đau lòng đến không thở được, cô thật hèn mọn.

Tay chân đều bị anh chế ngự, Hạ Mộc Vân hoảng sợ khép chân lại nhưng lại không thể. Anh cúi xuống hôn lên môi cô, cắn mút cánh môi của Mộc Vân.

Hạ Mộc Vân nức nở nói:

- "Anh rõ ràng là không yêu vị hôn thê của anh, nếu yêu cô ấy,anh đã không làm như vậy với tôi."

"Bốp" năm ngón tay in hằn trên má cô.

- "Câm miệng". Cô ta dám nhắc đến Châu Nhi sao, cô ta có đủ tư cách sao, cô ta dùng quyền gì để phán xét tình yêu anh dành cho Chu Diệp Châu. Lửa giận trong anh càng tăng cao, anh gia tăng lực đạo áp xuống thân thể nhỏ bé đang run rẩy của Hạ Mộc Vân. Hàn Thiên cắn mạnh lên ngực cô. Mộc Vân đau đớn cau chặt mày lại.

- "Làm ơn...Xin anh..dừng lại..." Cô khóc lóc nói, nơi đó đau quá.

Anh ghé sát vào tai cô nói:

- "Lần sau tôi cấm cô nhắc đến người tôi yêu".

- "Xin anh...tôi sai rồi".

- "Còn giả bộ, nhìn xem cơ thể cô phản ứng thế nào, đúng là không biết xấu hổ."

Hạ Mộc Vân lắc đầu:

- "Xin anh..dừng lại..anh muốn gì tôi cũng sẽ nghe.."

- "Tôi muốn cô." Anh nói rồi thúc mạnh thứ to lớn ấy vào bên trong.

Hạ Mộc Vân đau đớn khóc lóc:

- "Xin anh...ra ngoài..đau quá..huhu.."

Anh vẫn điên cuồng ra vào bên trong hoa huy*t khép chặt của cô, anh điên cuồng khiến cho cô đau đến ngất đi tỉnh lại, nhưng anh vẫn không quan tâm, chỉ biết khi ở bên trong cô rất ấm và sướng.

- "Kẹp chặt như vậy mà cứ bắt tôi ra ngoài sao?" Anh nói.

Hạ Mộc Vân cắn chắt cánh môi mình để ngăn tiếng rên rỉ do chính mình phát ra.

- "Ư... "

Đến gần sáng, anh mới buông tha cho cô, đẩy nhanh tốc độ rồi đưa dòng chất lỏng màu trắng đục vào bên trong cô. Hạ Mộc Vân đã khóc đến sưng mắt, giọng cũng khàn đi, cô chẳng còn sức lực nào mà cầu xin anh nữa, phía dưới đau quá, như thể thân xác này không phải của cô nữa rồi.

Hàn Thiên bước vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ rồi ra ngoài, trên người anh chỉ quấn một chiếc khăn che đi vật nam tính kia.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.