Suối nước nóng như còn đang chảy xuôi dưới chân, mùi suối nước nóng trong trẻo đang còn vấn quanh hơi thở, nhưng lại cảm thấy thân dưới là một mảnh lạnh lẽo mong manh.
Tường Vi đau nhức tỉnh lại, hơi ngước mắt lên, màn đêm đã buông xuống, hiện lên mấy ngôi sao, bát ngát vô biên. Quan sát bốn phía, mới biết mình đang nằm trên bờ suối nước nóng, hai chân đang buông xuống nước, nhiệt độ của suối làm cô có chút ấm áp.
Ký ức cuối cùng, cô cho rằng tính mạng mình cứ kết liễu trong tay tiên sinh như vậy, thử véo vào mu bàn tay, xác định là có đau nhức, cô mới tin lúc này mình còn đang sống, chỉ là... không nhìn thấy bóng dáng tiên sinh!
Chạm nhẹ lên nửa thân trên, giật mình thấy bản thân đang trần trụi, cô vội vàng đứng lên trên bờ, lúc trước da chân bị trầy khi trèo lên hòn núi giả, tắm trong suối nước nóng, trong nước có khoáng chất gì đó có thể làm tiêu viêm giảm đau nhức, có lẽ... tiên sinh cũng không đến nỗi hỏng bét như vậy, ít nhất thì cũng không mặc kệ cô chìm nghỉm trong nước, mà là vớt cô lên bờ, không phải sao? (van: cũng chính anh ta là ng dìm chị xuống nước đấy)
Tường Vi lén thở dài một hơi, ngẩng đầy nhìn cảnh đêm, xem ra Mai Linh cũng không có quay lại tìm cô, tuy nhiên điều này cô đã sớm đoán được, cô với Mai Linh, cũng chỉ là quan hệ chuộc tội, ngoài thứ đó ra, cô có thể chờ mong thứ gì? Hơi thở dài, Tường Vi đành phải bước tập tễnh tìm đường ra..
Mới vừa đi ra khỏi cửa động tiên, ngay sau đó Tường Vi không cẩn thận đụng phải nhân viên làm việc.
“Tiểu thư, cuối cùng cô cũng đi ra.” Nhân viên làm việc đã đợi ở đây từ lâu cuối cùng cũng thở dài một dài, “Ông chủ đã căn dặn, đợi khi cô tỉnh, 'Cúc tuyền' sẽ phái xe đưa cô về.”
“Ách? Ông chủ...” Tường Vi suýt nữa đã bị kinh sợ, đầu hơi cúi xuống, mái tóc che lại gương mặt ngượng ngùng, những năm qua, cô vẫn sợ hãi đối mặt với người lạ, “Thực xin lỗi, tôi có lẽ không biết ông chủ của anh, ý tốt của ông ấy tôi rất cảm tạ.”
Tường Vi lễ phép mà khẽ gật đầu, không để ý đến người đó sau lưng đang kêu to, đôi chân trần dựa vào trí nhớ lúc cô đến 'Cúc Tuyền' mà chạy về hướng cửa lớn...
Đôi giày của cô từ lúc cô ngã xuống đã chìm xuống đáy suối nước nóng rồi, bây giờ dẫm trên mặt đất có chút lạnh lẽo, Tường Vi ướt sũng chạy không mục mích, váy học sinh mỏng manh bay trong gió đêm, mái tóc thỉnh thoáng bị gió thổi tán, con người đen nhánh vô tình lộ ra ngoài, sáng lấp lánh như những ngôi sao trong màn đêm, bỗng nhiên – –
Khóe mắt lơ đãng lướt qua góc ven đường, dường như ẩn ẩn có tiếng kêu sủa của con vật nhỏ đang núp trong góc tối.
Không kiềm được khẽ bước tới, Tường Vi ngừng thò, tò mò qua đó – –
Là một con chó nhỏ đang nằm rạp xuống! Bộ lông ngắn ngủn vàng vàng, khuôn mặt nho nhỏ, con mắt mở to ngạc nhiên nhìn Tường Vi, mõm phát ra tiếng sủa nghẹn ngào nức nở, thoạt nhìn vừa đáng yêu lại vừa đáng thương cực kỳ!
images
là loại chó nhỏ Mexico, kiểu chó Chihuahua m. n nhé )
Tường Vi cùng con chó nhìn nhau một lúc lâu, hai cặp mắt đều giống nhau mở to kinh ngạc nhìn đối phương, như là một loại tìm được tri kỷ.
Hì hì – –
Cô không nhịn được khẽ cười, tay vươn tới, nhẹ nhàng mà ôm lấy con chó nhỏ kia: “Mày cũng bị người ta vứt bỏ sao?”
Con chó nhỏ dường như cảm giác được tình cảm thân thiết từ Tường Vi, khẽ sủa hai tiếng, cái đầu nhỏ tiến về phía cánh tay trắng mịn của cô cọ cọ, làm lộ ra hai chân trước đang run run, còn dính vết máu đã khô.
“A! Mày bị thương?”