Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình

Chương 429




Cái lạnh từ lòng bàn chân không ngừng lan lên trên, trong bụng dường như có một cơn đau mơ hồ, cô thà rằng mình đã nhìn nhầm, dù sao Tước chưa bao giờ ngồi chiếc xe như vậy, cô nghĩ rằng anh sẽ chỉ ngồi Bugatti Veyron, nhưng khuôn mặt nghiêng đó, gò má đó... Cô không tìm được một người nào trông tương tự anh tới như vậy!

“Mẹ, không khỏe thì tìm bác Ân khám cho mẹ đi, có được không?” Tiểu Trạch lo lắng ngước nhìn Tường Vi.

“Tôi tưởng là ai cơ, trở lại cũng chẳng thèm chào hỏi ai lấy một câu. Chỉ là, dù sao cũng sẽ nhanh chóng trở thành bà chủ nhà họ Hắc rồi, dĩ nhiên là chẳng thèm để ai vào trong mắt!”

Nhạc Niệm Tư ưỡn cái bụng đã nhô cao, bụng không lớn, khuôn mặt gầy nhỏ, khi trông thấy Tường Vi là tỏ vẻ ương ngạnh, cô ta đang định trở về phòng, lại nhìn thấy hai mẹ con Tường Vi.

Tường Vi không lập tức đáp lại Nhạc Niệm Tư, chỉ cúi đầu, cúi người xuống, vuốt vuốt mái tóc mềm mại của Tiểu Trạch, dùng hết khí lực nặn ra nụ cười hiền lành mà tái nhợt, “Mẹ không sao cả! Tiểu Trạch ngoan, nghe lời mẹ trở về phòng đi con, có được không?”

“Nhưng mẹ, không phải mẹ không thoải mái...” Cậu bé rối rắm cau mày, quay đầu trừng mắt lườm Nhạc Niệm Tư, mặc dù nó không biết người đàn bà này là ai, nhưng theo trực giác, nó thấy ghét!

“Suỵt! Ngoan, Tiểu Trạch nói sẽ nghe lời mẹ mà, đúng không?” Trong mắt cô kiên trì, chuyện của người lớn, cô vốn không muốn trẻ con tham dự vào, bất kể là gì, cô chỉ muốn bảo vệ con mình thật tốt!

“Vâng...” Cậu bé gật đầu một cái, Tường Vi kiên trì, nó cũng chỉ đành làm theo, “Mẹ, mẹ thấy không thoải mái thì kêu to lên nhé!”

Lưu luyến không rời di chuyển thân thể nhỏ bé, lúc đi ngang qua Nhạc Niệm Tư, hung hăng lườm cô ta một cái, vẻ mặt tàn nhẫn âm ngoan chẳng thua gì Hắc Diêm Tước, Nhạc Niệm Tư bị lườm thấy vô vị, nhưng ngại vì Tiểu Trạch là con trai Tước, cô ta mới nhịn không nói gì.

“Tôi biết rất rõ về cô, Thẩm Tường Vi! Con gái của cậu!” Nhạc Niệm Tư chu mỏ, nhìn trên dưới Tường Vi đánh giá một lần, trong mắt là sự khinh thường cực độ.

Đợi sau khi bóng dáng Tiểu Trạch dần khuất, lúc này Tường Vi mới chuyển mắt nhìn Nhạc Niệm Tư một cái, nhẹ nhàng gật đầu lên tiếng chào, “Chào cô. Chuyện của cô tôi cũng có nghe biết, còn cô, mấy năm nay không ở nhà họ Thẩm, cô đã ở đâu vậy?”

Tường Vi thầm kinh ngạc, Nhạc Niệm Tư nhắc tới cậu mình, tức là ba Tường Vi, cô cứ nghĩ Niệm Tư chỉ biết chuyện của Diệu Tư thôi, không ngờ rằng Niệm Tư lại nói tới nhà họ Thẩm, vậy thì... Niệm Tư có thể đã biết tới sự tồn tại của cô mình.

Khóe miệng Nhạc Niệm Tư nhếch lên, “Đừng có giả bộ từ bi, cũng là người nhà họ Thẩm, nhưng tôi không tốt số như cô, từ nhỏ đã được nhà họ Hắc nuôi dưỡng, ăn ngon ở sướng, còn nhân cơ hội liên lụy Tước, sinh ra một đứa nghiệt chủng!”

“Nhạc Niệm Tư! Tường Vi không vui cau mày, giọng nói nghiêm túc hẳn lên, “Bị nhà họ Hắc nuôi dưỡng là một cơn ác mộng, còn nữa, xin cô đừng có mà vũ nhục con tôi! Nếu như cô không phân biệt tốt xấu, còn chỉ trích lung tung, nếu có lần sau, tôi sẽ không khách khí với cô!”

“Ai yo! Chó cậy gần nhà, biết tự cao tự đại rồi hả?” Nhạc Niệm Tư khinh thường bĩu môi, khinh bỉ và ghét bỏ hoàn toàn biểu lộ trên mặt, đôi mắt lấp lành nhìn Tường Vi chằm chằm, hung tợn nói, “Thẩm Tường Vi, tôi cho cô biết, cuối cùng Tước chắc chắn sẽ là của tôi đấy!”

Trong mắt Tường Vi giấy lên sự kinh ngạc, sắc mặt tái đi, đôi môi không chút sắc máu thì thào, “Niệm Tư, có có biết là cô đang nói cái gì không vậy? Anh ấy là chú cô!”

Âm trầm hạ khóe miệng xuống, Nhạc Niệm Tư thờ ơ nhún vai, “Vậy thì đã sao nào? Tước cũng biết, đây là nhà họ Hắc nợ tôi, hại tôi ở ngoài chịu khổ nhiều như vậy, tôi chỉ đòi những thứ tôi nên được! Thẩm Tường Vi, không phải cô cũng là người nhà họ Thẩm sao, tôi khuyên cô không nên làm vướng chân vướng tay, nếu không, đừng trách kẻ làm em họ là tôi đây không nói tình cảm không nói thể diện.”

Nói xong cô ta hung hăng trừng mắt nhìn Tường Vi một cái, ưỡn cái bụng nhỏ, hoàn toàn không để ý việc mình là một phụ nữ có thai, nhanh chóng trở về phòng.

Tường Vi đứng tại chỗ, đôi chân như đã bị đóng đinh trên mặt đất, không sao nhấc lên được.

Nửa tháng sóng êm biển lặng, cô tưởng rằng tất cả đều đã qua, tất cả khổ sở khó khăn và chua xót đã là quá khứ, thì ra là ảo tưởng sao? Bụng mơ hồ đau đớn, khiến vầng trán mịn màng của cô toát ra một giọt mồ hôi lớn, cắn răng chịu đựng, cô sẽ đợi Tước trở lại, anh thiếu cô một lời giải thích, hy vọng chỉ là cô hiểu lầm...

Đợi tới đêm khuya, Tường Vi một mình ở trên giường lăn qua lộn lại, một mình không sao ngủ được, trong đầu không ngừng tái diễn cảnh tượng hôm nay đã nhìn thấy. Khuôn mặt nghiêng trong xe đó, cô nhớ đi nhớ lại, không nghĩ ra được là còn có ai có gương mặt giống Tước tới vậy!

Anh lăn lộn trên người phụ nữ kia, có vẻ rất vui sướng!

Kể từ khi cô mang thai tới nay, Tước ôm cô ngủ mỗi đêm, chưa từng làm ra chuyện vượt rào... Anh nhịn vất vả lắm nhỉ? Những năm gần đây, phụ nữ cùng anh chưa từng dừng lại, đây chính là thói quen của anh? Cưới cô, bên ngoài không ngừng có người tình, đây là thành ý của anh sao?

‘Két___’

Một chuỗi còi hú dồn dập phá vỡ màn đêm yên tĩnh, trên dưới nhà họ Hắc lập tức sáng rỡ, Tường Vi kinh hãi trong lòng, nhanh chóng bò dậy từ trên giường, khoác áo vào. Ngoài cửa, người giúp việc nói vọng vào, “Tường Vi tiểu thư, chuông báo động vang rồi, sợ là đã xảy ra chuyện lớn!”

Cô vừa đi vừa hỏi người giúp việc, mới biết trừ cái đêm vào ba năm trước tiên sinh xảy ra tai nạn giao thông chuông báo động có vang lên một lần, ba năm qua luôn luôn im ắng làm cho người ta quên rằng chúng vẫn tồn tại.

Vậy là lần này____

Cô gần như không đứng vững nữa, tai nạn giao thông ba năm trước đây làm cho anh ngồi xe lăn ba năm, lần này, cô mơ hồ bất an, lo sợ anh sẽ lâm vào tình trạng tương tự lần nữa! Mặc dù một cảnh tượng lúc chiều làm lòng cô đau thấu, nhưng đại sự ngay trước mắt, mạng người quan trọng hơn bất kỳ thứ gì!

Vừa mới xuống lầu, phòng khách đã đứng đầy người giúp việc, không khí cực kỳ yên tĩnh, chú Hải quay đầu lại, vừa khéo nhìn thấy Tường Vi xuống lầu, vội vàng tiến tới, “Tường Vi tiểu thư, tiên sinh trúng đạn!”

Ngực đột nhiên cứng lại, toàn thân cô trong nháy mắt đông cứng!

Vọt vào trong đám người, mới nhìn thấy Tước đang nằm trên ghế salon, toàn thân đầy máu, sắc mặt tái nhợt, bên trán toát ra những giọt mồ hôi lớn như hạt đậu, nhưng ánh mắt lại sáng ngời, nhìn thẳng vào mắt Tường Vi!

“Tới đây!” Tước cắn chặt hàm răng, khó khăn thốt ra, đôi mắt đen sáng ngời im lặng khóa chặt lấy Tường Vi, không ngừng nghỉ một giây nào.

Bác Ân bên salon cầm máu và rửa vết thương thay Hắc Diêm Tước cau mày nhỏ giọng nói, “Tiên sinh, ngài hãy kiên nhẫn một chút, để tôi xử lý vết thương cho ngài trước đã. Lão Hải, trước hết ông phái vài người tới dọn dẹp khử độc bàn mổ cho tôi, lát nữa tôi sẽ lấy đạn cho tiên sinh!”

“Vâng, bác Ân, tôi đi liền!” Chú Hải đáp.

Tường Vi nhanh chóng quỳ gối bên anh, nắm lấy tay anh, trong mắt tụ tập nước mắt, nỗi lo sợ của cô đã trở thành sự thật sao? Thật sự là chuyện liên quan tới mạng người, bác Ân cẩn thận từng li từng tý một xử lý lỗ đạn xuyên qua chỗ ngực anh, chỗ này gần như trùng vào vị trí trái tim!

“Đã xảy ra chuyện gì?” Há to miệng, giọng nói khàn khàn cất lên, cô mới biết mình sợ hãi tới mức nào! Tất cả chất vấn chặn lại trong ngực, bởi vì vết thương nơi ngực anh mà áp chế lại, “Sao lại trúng đạn?”

“... Em đừng xen vào! Nghe đây, bắt đầu từ ngày mai, em không được đưa Tiểu Trạch đi bất kỳ đâu, nhà trẻ cũng không được đi! Anh sẽ phái người trông chừng nhà họ Hắc, nhớ chưa, hiểu không...”

Ánh mắt anh lạnh lùng, cho tới khi nhìn thấy rõ bóng dáng cô, nhìn ngắm cô thật sâu, cái cằm phiếm gân xanh mới dần dần buông lỏng ra, anh nhất định phải tận mắt thấy được cô sinh con, ít nhất là cô phải được bình an!

Sau khi nói xong, ngay lập tức anh hạ mí mắt, ánh mắt bắt đầu tan rã, lúc ở trên xe anh đã mất một lượng máu lớn, may sao anh cắn răng cắn lợi một đường lảo đảo lái xe trở lại nhà họ Hắc, rất rõ ràng là hung thủ nhằm vào anh, “Nói với chú Hải, phong tỏa tất cả tin tức...”

“Được, em nghe thấy rồi, anh phải cố chịu đựng biết không, anh đã đồng ý với em, muốn chăm sóc em và bọn nhỏ, anh còn nói muốn cưới em, những điều này đều không phải là gạt em, có đúng không...”

Thân thể cô không ngừng run rẩy, từng giọt lệ nóng bỏng chảy xuống, trong đầu chỉ có một ý niệm duy nhất, chính là không muốn anh chết!

Hô hấp của anh bắt đầu dồn dập, sắc mặt như bụi. Cảm giác đôi môi mỏng không có lấy một tia máu, ngày càng thêm lạnh lẽo, anh khó khăn nâng một cánh tay loang lổ máu lên, nắm tay cô, thật chặt, lòng bàn tay vẫn còn hơi ấm, nhưng ngón tay đã lạnh lẽo, anh cố làm mình tập trung tinh thần, nhìn vào mắt cô, nói từng chữ, “Không... Lừa... Em...” Cắn chặt răng nói xong ba chữ này, ngay sau đó rơi vào hôn mê.

“Bác Ân, bác Ân, bác mau cứu anh ấy đi!” Tường Vi lo sợ hét lớn, các khớp xương ngón tay trắng bệch, “Hắc Diêm Tước! Anh có nghe thấy em không? Sổ sách của em vẫn còn chưa tính toán với anh, anh sống thật tốt cho em, có nghe thấy không?”

“Mau đưa tiên sinh theo tôi đến phòng cứu thương!” Bác Ân vội vàng nói.

Tường Vi khẩn trương, nhanh chóng sắp xếp người giúp việc, cẩn thận từng li từng tý nâng Tước lên, nhưng mà nhà họ Hắc thật sự quá rộng, tới khi đi cùng bác Ân tới phòng y tế, đã là hơn 10 phút sau!

Cuộc giải phẫu được khẩn trương tiến hành, cô ngồi bên ngoài phòng mổ, ôm lấy vai mình, lặng lẽ chờ đợi, trong nội tâm tâm tình bất ổn lo lắng, nỗi sợ hãi nấn ná trong lòng cô, thật lâu không vợi bớt.

“Tường Vi tiểu thư, chỗ này có chú canh chừng là tốt rồi, bây giờ cháu đang có bầu, phải nghỉ ngơi nhiều một chút. Tiên sinh tỉnh lại chú sẽ sai người tới báo cho cháu.” Chú Hải đứng bên cạnh, khuyên can Tường Vi mặt mũi tiều tụy.

“Chú Hải, tối nay đã xảy ra chuyện gì? Sao anh ấy lại trúng đạn?” Tường Vi hơi thở không yên, đến bây giờ trái tim vẫn lơ lửng trên không trung.

Chú Hải nhăn trán, lắc đầu một cái, “Hiện giờ vẫn chưa rõ ràng tình huống cho lắm, vốn dĩ là chú lái xe đưa tiên sinh về, nhưng sau đó tiên sinh bảo chú đi đón cháu và tiểu thiếu gia, tự ngài sẽ lái xe trở về. Tường Vi tiểu thư bảo chú cháu đã trở về, chú lại không dám nói với tiên sinh... Biết vậy chú đã đi đón tiên sinh! Sẽ không để ngài một mình lái xe trở về!”

“Trời ạ, anh ấy tự lái xe về sao?” Tường Vi không nhịn được mở to mắt, vừa thầm bội phục ý chí và nghị lực của anh, lại không nhịn được mà đau lòng vì hoàn cảnh của anh, “Anh ấy không có ai hộ vệ bên cạnh sao?”

“Tiên sinh luôn có thái độ trung lập giữa hắc bạch đạo, mặc dù trong công việc đã đắc tội không ít người, nhưng vì tài hùng thế lớn, hai bên hắc bạch đều phải nể mặt một tý, những năm gần đây, trừ nhà họ Thẩm, gần như không có ai dám ám sát một cách công khai như này...” Nói một mạch tới đây, chú Hải ngừng lại, Tường Vi cũng là người nhà họ Thẩm, ông ta nói mấy điều này có vẻ không thích hợp cho lắm.

“Đúng vậy, anh ấy thật sự đủ cuồng vọng tự đại, tự đại tới mức cho rằng không có bất kỳ ai dám trêu vào anh ấy! Kết quả thì sao nào? Là bây giờ anh ấy trúng đạn, thiếu chút nữa mất mạng” Nghĩ tới tính tình cuồng vọng của anh, Tường Vi lại không thể không nhức đầu, “Nhà họ Thẩm...”

“Chuyện này không thể nào liên quan tới nhà họ Thẩm!” Nhạc Niệm Tư mặt mũi tỉnh táo đi tới, ngắt lời Tường Vi đang nói, “Chú Hải đúng không? Chuyện Tước trúng đạn nhất định không hề liên quan tới nhà họ Thẩm.”

“Vì sao Niệm Tư lại nói như vậy?” Chú Hải nhướn mày, nghi ngờ hỏi.

“... Tường Vi cũng là người nhà họ Thẩm, nếu như là nhà họ Thẩm làm, trừ cô ta ra thì còn có ai khác? Nếu không thì chú Hải nói xem, Tường Vi muốn mưu sát chồng sao?” Nhạc Niệm Tư khinh thường bật cười, bình thản ngồi xuống bên cạnh Tường Vi, từ trong túi áo ngủ moi ra một điếu thuốc lá nhỏ dài, “Cô có muốn hút một điếu không?”

“Cô điên rồi! Cô đang mang thai đấy!” Tường Vi không còn gì để nói nhìn đứa em họ vừa mới quen biết này, đây là con của Diệu Tư sao?

“Niệm Tư tiểu thư, Tường Vi tiểu thư cũng đang mang thai, xin cô hãy chú ý một chút. Còn nữa, tôi tin Tường Vi tiểu thư nhất định sẽ không làm ra chuyện này.” Chú Hải đã sớm nghe nói Nhạc Niệm Tư ngang ngược, Diệu Tư thiếu gia... Thật là đáng tiếc.

“Vậy là gần xong rồi? Cho nên tôi mới nói không phải nhà họ Thẩm làm!” Nhạc Niệm Tư cười nhạo một tiếng, không thèm để ý tới chú Hải và Tường Vi phản đối, đốt luôn điếu thuốc trong tay, dửng dưng hút!

“Khụ khụ khụ!”

Một mùi thuốc lá khó ngửi làm Tường Vi bị sặc, không nhịn được mà ho khan, “Niệm Tư! Cô đang có thai, hút thuốc lá không tốt cho em bé!”

“Tường Vi tiểu thư, cô đi sang căn phòng cách vách trước đi, dù sao thì hút thuốc gián tiếp cũng không tốt cho đứa trẻ.” Chú Hải chẳng thèm khuyên Nhạc Niệm Tư, nói khẽ với Tường Vi.

“Ừ.” Đau lòng cho Nhạc Niệm Tư, làm cho Tường Vi không muốn đối mặt cô ta nữa, đứng lên, ngay khi cô muốn xoay người___

“Đứng lại! Thẩm Tường Vi, đừng có nói với tôi đây không phải là di động của cô!”

Nói xong, Nhạc Niệm Tư moi một cái điện thoại di động, chính là chiếc điện thoại Tường Vi vẫn thường mang bên mình, bây giờ đang trong tay Nhạc Niệm Tư, đôi mắt đen bóng phát ra tia sáng âm trầm lạnh lẽo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.