Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình

Chương 415




Dừng lại hồi lâu, Tường Vi xoay chuyển đôi mắt đẹp, dưới ánh mặt trời tạo ra một tia sáng yếu ớt.

Không nên như vậy, cô không nên như vậy! Nếu cùng nhau, cô sẽ sống rất khổ cực, tin là anh hận cũng rất mệt mỏi đi! Bọn họ chưa từng chân chính có hạnh phúc.

Kết hợp như vậy, miễn cưỡng vì các con thì cũng được thôi, nhưng sẽ hạnh phúc sao?

Tường Vi cúi đầu, hít vào, rồi chậm rãi ngẩng lên, nhìn thẳng vào trong đôi mắt đen đặc như một cái đầm, nói:

“Anh làm như này, có khác gì ba tôi chứ?”

Hắc Diêm Tước thầm kinh hãi, cô lên án làm cho anh rùng mình, sự lên án này quá mức nghiêm túc, anh vội vàng muốn phản bác, nhưng lại bị ngón tay xanh xao của cô đè lên trên môi___

“Mẹ tôi... Cũng phải gả cho một người đàn ông vì không còn sự lựa chọn nào khác, nên bi kịch cả đời bà đã bắt đầu. Cũng vậy, anh không cho tôi quyền chọn lựa, thì... Anh có khác gì ba tôi chứ?”

Nói đến chỗ này, cô hơi nghẹn ngào, nhìn ánh mắt Hắc Diêm Tước, ánh mắt cô trong suốt tỏa sáng, “Mà tôi, khi còn bé bị ba tôi đánh đập dã man, ngược đãi, chỉ vì khuôn mặt tôi không xứng làm con gái ông. Trước kia tôi không biết, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, bởi vì Diệu Tư có được khuôn mặt tuấn tú không nhiễm khói lửa tới mức không thật, còn người ba nhỏ mọn của tôi, cho tới lúc ông mất, vẫn còn nghi ngờ thân thế tôi. Tôi hận ba tôi, nhưng sợ hãi nhiều hơn, suốt bằng ấy năm, thậm chí sợ tới nỗi không dám dùng mặt thật gặp người khác, nỗi ám ảnh ông ta để lại cho tôi, còn lâu mới bằng được anh! Đó là ba tôi, tôi không có sự lựa chọn, nhưng còn anh...”

Giờ khắc này, cô muốn nói cho anh biết, những gì anh làm cũng chẳng khác gì ba cô.

Đột ngột nhắm mắt, không muốn nhìn đôi mắt đen láy sâu thẳm quyến rũ đó nữa, cô cố gắng hô hấp, sau đó thở dài mà nói, “Chẳng khác gì ba tôi cả, đều không cho tôi quyền lựa chọn, đều đem hết những thù hận trút lên người tôi, nhưng anh không phải là ba tôi, tôi có thể chọn cách xa anh, đời này kiếp này không phải nhìn thấy nhau...”

Tim đã vỡ nát, từ đầu tới giờ bị tàn phá, đã phá tan thành những mảnh nhỏ, muốn ghép lại, chỉ e sẽ chẳng thể nào thành hình.

Cô chỉ trích làm anh không chống đỡ được. Những việc làm của ba cô, trong mắt anh còn thấy cực kỳ trơ trẽn nữa là.

Còn anh đã làm ra những gì? Mục đích nhận nuôi cô, chẳng phải cũng là vì để thi hành bạo lực sao, mưu toan đem những thù hận ấy trút lên người cô, đạt được những cái gọi là khoái cảm trả thù.

Cánh cửa bị nhẹ nhàng gõ một cái, mợ Hắc từ ngoài cửa bước vào, ý bảo, cơm đã sắp nguội.

Lúc này, bên ngoài cửa sổ, trời đã hoàng hôn.

Hắc Diêm Tước đáp lại một tiếng, nói với Tường Vi: “Có phải là em muốn ăn trưa ở trong phòng ăn không? Vậy thì chúng ta đi ăn cơm đã, ăn xong lại nói.”

Anh cau mày, không có trả lời vấn đề của cô, chỉ ôm Tường Vi đi xuống lầu.

Lúc xuống cầu thang, Hắc Diêm Tước cẩn thận, chỉ sợ Tường Vi sẽ bị ngã, toàn bộ rơi vào trong mắt mợ Hắc.

Mặc dù ghét con nhóc Tường Vi này, nhưng mợ Hắc cũng không dám nói gì! Hiện tại, địa vị ở nhà họ Hắc của Tường Vi, nhờ có đứa trẻ chưa ra đời này mà càng thêm vững chắc! Tiên sinh đã hạ lệnh, trên dưới nhà họ Hắc phải trang hoàng lại toàn bộ, trong vòng một tháng phải làm xong. Hôn lễ sắp tới rồi, tất cả người giúp việc đều có thể cảm nhận được hương vị ngày vui đang ngày càng tới gần ở nhà họ Hắc. Mợ Hắc không có bất kỳ lý do gì để tỏ ra bất kỳ địch ý nào với Tường Vi, cho nên bà ta phải nhẫn nại...

“Tước!”

Một giọng nói, có chút khàn khàn, đúng lúc từ cửa vào vang lên!

Tường Vi ngước mắt nhìn liền thấy một thân thể cao gần đang đứng nơi cửa vào, là Mỹ Nhi!

Thật là vừa nhắc đã thấy. Vừa mới nói ý tưởng để cho anh cưới Mỹ Nhi xong, Mỹ Nhi đã lập tức đưa tới cửa. Trái tim Tường Vi có chút rung động, không nói ra được đây là cảm giác gì, thì ra khi phải thực sự đối mặt với Mỹ Nhi, cảm giác thật là khác biệt.

Hắc Diêm Tước chẳng hề để ý gì tới Mỹ Nhi, bèn gật đầu một cái, “Ừ, đi xuống ăn cơm đi.” Sau đó, vừa che chở Tường Vi vừa cho cô ngồi vào chỗ cạnh anh.

Anh ngồi ở vị trí làm chủ, Tường Vi ngồi ngay trong tầm tay anh. Mỹ Nhi ở bên đối diện ngồi xuống, dáng vẻ rất điềm tĩnh, hơn nữa còn chủ động chào hỏi với Tường Vi: “Tường Vi, gần đây cô có khỏe không?”

Mỹ Nhi vẫn mang gương mặt tươi cười, chỉ là hôm nay cô ta có một vẻ gì đó quái dị khó nói. Mỹ Nhi vẫn tạo cho Tường Vi một cảm giác ngọt ngào thanh thuần, nhưng trang phục lẫn trang điểm có vẻ hơi quá, mặc dù là quần áo mùa xuân, nhưng lại có vẻ rất chi là kín mít, lại còn mang một cái găng tay thật mỏng trên tay nữa, ngay cả khi bê chén cơm ăn cũng không cởi ra.

“Ù, cảm ơn, tôi vẫn khỏe. Có điều... Giọng nói của cô...” Tường Vi biết như vậy là không lịch sự, nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi, dù sao giọng nói của Mỹ Nhi thật sự là khác trước.

“Cách đây không lâu Mỹ Nhi đã gặp phải một tai nạn xe hơi nhỏ, cho nên cơ thể có bị thương một chút.” Những lời này là do Hắc Diêm Tước trả lời thay Mỹ Nhi.

Mỹ Nhi mím môi, nụ cười có chút sượng sùng cứng nhắc, “Đúng vậy, cho nên Tường Vi, cô nhất định phải bảo trọng vào.”

“... Thật xin lỗi...”

Tường Vi thấp giọng nói xin lỗi, lần gần đây nhất mà cô thấy Mỹ Nhi chính là ở buổi dạ vũ của kim cương ‘hồn’, đêm đó cũng chính là lần đầu tiên Hắc Diêm Tước gặp Tiểu Trạch, trong đầu hồi tưởng lại bộ dạng đêm đó của Mỹ Nhi, so với hôm nay có chút khác biệt, thì ra là đã gặp phải tai nạn giao thông...

Hắc Diêm Tước không nói thêm gì nữa, người đã xô xát với Mỹ Nhi, thật ra chính là anh. Đêm đó, bởi vì cô ta bỏ cho anh thứ thuốc quá nặng, khiến cho anh đối đãi thô bạo với Tường Vi, đang lúc trên đường đi tìm cô ta để hưng sư vấn tội thì cô ta đột nhiên xông ra từ nơi góc đường, do bị bất ngờ nên anh mới tông vào cô ta!

May sao, tốc độ của xe anh cũng không nhanh lắm, vết thương của Mỹ Nhi lành lại cũng nhanh, thậm chí là nhanh hơn mong đợi của anh. Cũng vì những chuyện này, đối với Mỹ Nhi, anh sẽ cố hết sức thỏa mãn yêu cầu của cô ta, cố hết sức bồi thường lại những tổn thất cho cô ta.

Có điều, cố hết sức ở đây, đương nhiên không bao gồm cả tình yêu và hôn nhân.

“Ăn cơm rồi, mẹ, ăn cơm đi!”

Tiểu Trạch ôm chân Tưởng Diệp, cười cười nói nói xuất hiện tại phòng ăn, phá vỡ sự im lặng giữa ba người. Tên nhóc vẻ mặt hưng phấn, không chút nào để ý tới vẻ mặt hiện lên ba đường vạch đen của ông chú bại hoại.

“Tiểu Trạch, đã rửa tay trước khi tới ăn cơm chưa đấy?” Tường Vi mỉm cười với Tưởng Diệp, ngay sau đó nhắc nhở cậu bé, muốn nó hình thành thói quen rửa tay trước khi ăn cơm.

“A! Đi ngay lập tức ạ. Thầy, thầy ngồi trước đi. Con đi một tẹo sẽ quay lại.” Nói xong, bình bịch chạy tới phòng rửa tay.

Tưởng Diệp quét mắt nhìn ba người trên bàn ăn, khóe môi lập tức xuất hiện một vệt tươi cười, “Ôi, thật là thiên đường hưởng thụ a!”

Anh ta tự tiện đi vào trong phòng ăn, sau đó kéo cái ghế bên cạnh Tường Vi ra, đặt mông an vị ngồi xuống, thầm trào phúng ám chỉ Hắc Diêm Tước trái phải ôm ấp, một trái một phải đều là người đẹp hạng nhất.

“Có vài người da mặt cũng quá dày đi.” Hắc Diêm Tước giật giật khóe miệng, không vui lườm Tưởng Diệp một cái. Nếu không phải vì con trai rất yêu thích anh ta, anh sẽ không mắt nhắm mắt mở để cho tên nhóc này tự do ra vào lâu đài nhà họ Hắc.

“Ha ha ha!” Tưởng Diệp cười to lên vài tiếng, đưa mắt nhìn sang Tường Vi, chăm sóc hỏi, “Sao rồi, hôm nay em bé có ngoan không? Không làm loạn chứ?”

“Ừ, hôm nay nó rất đàng hoàng, im lặng, đoán chừng chắc là ngủ rồi.” Nói tới đứa con yếu ớt trong bụng, trên mặt Tường Vi lập tức xuất hiện sự dịu hiền, một vầng hào quang tỏa ra từ người làm mẹ, vẻ đẹp của người tạo ra sinh mệnh, không phải tất cả mọi người đều có thể đạt được phong thái như vậy.

Hắc Diêm Tước ngầm chịu đựng, không lên tiếng, lời cô nói với anh ở trong căn phòng vừa rồi, vẫn còn đang lượn lờ bên tai anh.

Cô lên án hành vi của anh không khác gì với người ba cầm thú của cô, đã làm cho anh kinh hãi một hồi lâu. Có lẽ kìm kẹp cô chặt quá, ngược lại sẽ phản tác dụng mất.

“Con rửa xong rồi!” Cậu bé vui sướng chạy tới, xông thẳng vào cái ghế bên cạnh Tưởng Diệp, leo lên, sau đó sôi nổi ngồi đó.

Nhìn lại phía bên Mỹ Nhi trống rỗng, chẳng có ai ngồi vào bên đó. Mợ Hắc và những người giúp việc ngồi một bên, đợi nghe sai khiến.

Một lát sau, món ăn lần lượt được đưa lên.

Hắc Diêm Tước rót một ly rượu, đột nhiên đứng lên, hướng về phía Tưởng Diệp mìm cười, nói: “Nếu hôm nay mọi người đều ở đây, tôi sẽ công bố một tin vui...”

Trái tim Tường Vi run lên, sợ anh sẽ mở miệng nói chuyện đám cưới vào tháng sau, ngón tay không khỏi siết chặt cái ly trái cây trước mặt.

“Chưa tới nửa năm nữa, tôi sẽ thành người cha có hai đứa con, xin hãy chúc mừng tôi!”

Tường Vi hơi sửng sốt, không ngờ anh lại nói chuyện này.

Tưởng Diệp còn đang đùa giỡn cười cười, liếc mắt nhìn vẻ mặt Tường Vi, lại nhìn sang cô gái ngồi ở chỗ xa xa, anh ta nghĩ rằng sớm muộn gì thì Hắc Diêm Tước cũng sẽ công bố tin tức này, nhưng anh ta không ngờ được người này sẽ dùng cách thức như này, đây là để thị uy với anh ta, để cho anh ta biết khó mà lui. Mà người phụ nữ kia, nhìn vẻ mặt là biết cô ta đã bị đả kích.

Tự nhiên bình tĩnh nâng ly lên, Tưởng Diệp khẽ cười, “Chúc mừng!”

Mỹ Nhi khẽ khép mở miệng, cũng nâng ly lên, nói một tiếng, “Chúc mừng!”

Ngay sau đó, ba người uống một hơi cạn sạch ly rượu!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.