Đầu ngón tay Tường Vi vẫn lạnh lẽo, cô ta, chính là con của Nhã Ca và Diệu Tư sao? Nếu vậy, cô và Niệm Tư, đều mang trong mình dòng máu của nhà họ Thẩm, Niệm Tư hẳn là rất nhỏ, nhỏ như ___ em họ cô?
Theo phản xạ cô muốn rút bàn tay đang bị Hắc Diêm Tước nắm chặt ra, bất đắc dĩ lại bị anh nắm chặt hơn, đôi mắt sáng chói, ngoảnh mặt làm ngơ đối với Nhạc Niệm Tư vừa cất lời nói, thậm chí chưa từng rời khỏi gương mặt Tường Vi.
“Hãy dưỡng thai cho thật tốt, anh sẽ bảo chú Hải tới đón em về nhà họ Hắc, có người giúp việc chăm sóc em anh tương đối yên tâm hơn, những chuyện khác đừng nghĩ nhiều nữa, cũng không cần quan tâm đâu, biết chưa?”
Hắc Diêm Tước nói giọng trầm thấp, như một dây đàn đang rung lên, anh không thèm để ý tới bất kỳ một ai, trong mắt chỉ duy nhất có cô gái tái nhợt, quật cường lại yếu ớt này, đôi mắt nhìn vào cái bụng bằng phẳng của cô, mấy ngày nay cô đã tiều tụy thành như vầy...
“Tước!” Nhạc Niệm Tư không vui nhăn mày một cái, liếc nhìn Tường Vi mặt mũi loang lổ nước mắt đang nằm trên giường một cái, trên mặt xẹt qua một tia lạnh lẽo, “Cô ta cũng mang thai sao?”
“Em có nghe thấy anh nói gì không? Hiện giờ trong người có thấy có chỗ nào không thoải mái không?” Hắc Diêm Tước nhíu mày, anh không thích việc cô không đặt sự chú ý lên người anh, nếu trong mắt anh chỉ có sự tồn tại của người phụ nữ này, vậy thì trong mắt cô cũng nên chỉ có anh mà thôi!
Mà sự chú ý của Tường Vi bị Nhạc Niệm Tư thu hút, đối mặt với Nhạc Niệm Tư, phản ứng của cô có chút luống cuống, lúng túng nên cô cố nặn ra một nụ cười yếu đuối, nói: “Đây là... Niệm Tư, đúng không? Phụ nữ có thai không thể đứng lâu, trước cháu ngồi xuống đây đã.”
“Anh nói người phụ nữ này, không chịu để ý mình để ý người khác làm gì vậy?” Hắc Diêm Tước càng cau mày chặt hơn.
“Tước!” Hắc Diêm Tước làm lơ khiến cho Nhạc Niệm Tư cảm thấy bị mất mặt, cô ta không chịu thuận theo bèn gọi thêm một tiếng nữa, trong giọng nói đã bắt đầu có chút khó chịu.
“Gọi ta là chú!”
Tiếng quát trầm thấp, nhưng ánh mắt anh vẫn dính thật chặt trên người Tường Vi, nó thật đã dọa tới anh, thật vất vả mới khiến cho cô bằng lòng để anh tới gần, anh còn chưa kịp nhìn kỹ hết một lượt dung nhan nhợt nhạt của cô, để xem cô đã gầy mất bao nhiêu, cô gầy đi chút nào, làm anh đau lòng chút đó.
“Được rồi, chú... Tước.” Nhạc Niệm Tư chu mỏ, liếc Tường Vi một cái, vẻ mặt không chút thay đổi, sau đó tới gần Hắc Diêm Tước, vô cùng thân mật khoác lấy cánh tay anh, “Người ta cũng đang mang thai, tại sao lại không thấy chú ân cần hỏi han người ta lấy một chút?”
Hắc Diêm Tước thở dài một cái, lông mày sắp cau lại, anh thật sự chẳng có bao nhiêu kiên nhẫn, nếu như Niệm Tư không phải là con của ‘anh trai’, anh sẽ không dễ dàng bỏ qua một lần lại một lần ngang ngược của con bé, than một tiếng, chuyển mắt, lúc này anh mới nhìn vào Nhạc Niệm Tư, “Thứ nhất, cháu không hề lễ phép, cháu phải gọi ta bằng chú thay vì gọi thẳng tên ta như thế; Thứ hai, chẳng biết cha của đứa bé trong bụng cháu là ai nữa, mặc dù ta có trách nhiệm phải chăm sóc cháu tới cùng, nhưng ta cũng đã bù đắp rồi, cháu vẫn còn chưa thấy đủ sao? Thứ ba, người phụ nữ này___”
Tầm mắt anh chuyển qua Tường Vi, ngay lập tức dịu dàng đi, chậm rãi nói, “Cô ấy có thai, là đứa con của ta!”
Vừa dứt lời, sắc mặt Nhạc Niệm Tư lập tức trắng xanh! Một giây sau, nước mắt tràn ra ngoài, “Hu! Cho nên mới không thèm để ý, không công bằng, tại sao ba lại bỏ mặc Niệm Tư chứ? Hu hu...”
Đây có thể coi là đòn sát thủ của cô ta, khi không làm gì được nữa, thì chỉ cần lôi Nhã Ca hoặc Diệu Tư ra, cho dù cô ta có đang ngang ngược đi nữa, Hắc Diêm Tước đều sẽ mềm lòng với cô ta.