Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình

Chương 37




Người phụ nữ nghe được tiếng chuông, cơ thể bừng tỉnh run lên, sau đó lưu luyến nuối tiếc mà rời khỏi lồng ngực của người đàn ông, bơi đến bên cạnh bờ, thấp giọng nói vào trong điện thoại.

Tường Vi nghe không được rõ lắm, nhưng mà không lâu sau đó, người phụ nữ không biết nói với người đàn ông cái gì, hôn nồng nhiệt một trận, sau đó nhanh chóng đi lên bờ, thân thể trồi lên trên mặt nước, là thân thể không mảnh vải che trắng mịn mềm mại, tỉ lệ thân hình có thể nói là rất hoàn mỹ, tiện tay cầm lấy áo choàng bên cạnh bờ mặc vào, quay đầu lại cười kiều mị với người đàn ông đang ngâm mình trong nước suối: “Đợi em nha!”

Khuôn mặt tinh xảo đang bối rối kia, Tường Vi không khỏi nuốt một ngụm khí lạnh, lúc này mới nhìn rõ ràng – –

Trời ơi, cô ta chính là chị của Mễ Tư Dương, thần tượng của Mai Linh... Đúng vậy, chính là cô ta, cuối cùng Tường Vi cũng hiểu vì sao lại cảm thấy cô ấy rất quen mắt, người phụ nữ này, là người phụ nữ sáu năm trước đêm đó – – Người mẫu hạng nhất Mễ Tư Kỳ!

Tim phảng phất như bị cái gì đó bóp nghẹt, Tường Vi trơ mắt nhìn người phụ nữ cao gầy kia rời đi, trong đầu chỉ hiện lên một ý niệm, cô ta là đàn bà của tiên sinh...

Thì ra – –

Tiên sinh chính là ma quỷ hắc ám, con cháu Diêm Vương, bá tước địa ngục như lời người ta nói!

Tước... Cô đã từng nghe cô mình gọi qua cái tên này, thì ra hắn tên là Hắc Diêm Tước,

Cộc!

Cơ thể vị cục đá nhỏ đánh trúng, cảm giác tê tê đau khiến cho Tường Vi quay đầu lại, nhìn xuống Mai Linh đang ở chân núi, vừa rồi chìm đắm quá mức vào màn triền miên mãnh liệt của đôi nam nữ này, suýt chút nữa đã quên chuyện Mai Linh dặn dò.

“Rốt cuộc là có tìm được không?” Mai Linh không kiên nhẫn được nữa.

Tường Vi trong vô thức, cô nghĩ Mai Linh chỉ muốn biết về chuyện của bạn học Mễ, không muốn biết tiên sinh cũng đang ở đây, vì thế vội vã chỉ hướng cửa ra, chỗ đó chính là đường mà Mễ Tư Kỳ đi qua.

Mai Linh nhìn theo hướng chỉ tay, đúng lúc nhìn thấy Mễ Tư Kỳ đang đi tới – –

Chỉ cần nhìn lướt qua, Mai Linh có thể biết ngay đó là Mễ Tư Kỳ thần tương của cô ta, cái tư thái kia cô ta đã từng bắt chước qua trăm ngàn lần rồi, “Là Mễ Tư Kỳ!”

Ngay sau đó, cô ta vội vàng chạy chạy về phía Mễ Tư Kỳ đang đi, để lại duy nhất mình Tường Vi đang ngây ngốc ngồi trên hòn núi, cúi mắt nhìn xuống hòn núi thẳng dốc, đi lên phía trên là ra rồi, muốn xuống đâu phải là chuyện dễ dàng?

Hơi thở dài, Tường Vi nhịn không được lại thầm quan sát bóng lưng trong suối nước nóng kia, từ đêm năm ngoái đó bị hắn làm cho thương tích đầy mình, sau đó cô cũng chưa từng có lần nào gặp tiên sinh.

“Xem đủ chưa?”

Bỗng chốc, tiếng nói trầm thấp thuần hậu, giống như câu nói khi xưa, tấm lưng rộng màu đồng sáng bóng chậm rãi xoay người lại, khuôn mặt anh tuấn bỗng chốc đập vào mắt Tường Vi, con mắt chim ưng lạnh khốc, như phô ra loại mực đen và sâu không thấy đáy, chiếu thẳng vào cô gái gầy yếu đang ngồi thừ người ra trên hòn núi giả.

Tường Vi ngây ngẩn cả người, miệng không khỏi há hốc, gương mặt kiên định sắc sảo kia... Trời ơi, cô lúc này mới kịp phản ứng, chân nhanh chóng đứng dậy chuẩn bị chạy thục mang – –

“A – –”

Một bước nhảy trên không trung, trọng tâm cơ thể theo tùy theo rơi xuống, cô muốn nắm lấy cây mây ở bên trong khe đá, nhưng lần này – – lại chỉ chạm lướt được đằng đuôi, trơ mắt nhì tay mình khua loạn trong không trung, thứ bắt được vẹn vẹn chỉ có không khí, cơ thể bị trọng lực nhanh chóng kéo xuống – –

Cuối cùng, ùm một tiếng!

Chìm vào bên trong suối nước nóng đang tỏa ra đám hơi nóng trắng đục!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.