Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình

Chương 354




Lạnh lẽo hít vào một ngụm khí! Trong nháy mắt, sắc mặt Hắc Diêm Tước xanh mét, xông lên tóm lấy tay Tường Vi: “Cô điên à, Thẩm Tường Vi! Cô dám nói với tôi, cô muốn gả cho Alva?”

Trong giọng nói của anh toàn là sự khinh thường cùng khó tin, khiếp sợ và cả tức giận nữa!

“A!” Tường Vi thê lương khẽ cười, “Gả cho ai thì cũng có sao? Chỉ cần có thể tránh xa anh, Hắc Diêm Tước, chỉ cần có thể thoát khỏi anh, tôi nguyện ý gả cho Alva, không, phải nói là, không cứ là ai, so với anh đều tốt hơn!”

“Người phụ nữ đáng chết! Tôi sẽ không để cho cô dễ dàng đi lấy chồng thế đâu, cô có thể làm khó tôi? Cô quên rồi à, cô cầu xin tôi cho con cô cuộc sống an toàn!” Anh thật sự rất đáng ghét, lại dám mang chuyện của Tiểu Trạch ra uy hiếp cô.

Nhưng mà anh đã tính lầm một chuyện!

Tường Vi mở miệng cười nhạt, trong nụ cười là sự thất vọng và khinh bỉ nồng đậm! Cô đã sớm đoán được anh sẽ làm như vậy mà, từ trước tới giờ anh luôn hèn hạ như vậy! May là cô đã bảo Tưởng Diệp đưa Tiểu Trạch tới đây, sự thật đã chứng minh là, Tiểu Trạch đi theo người đàn ông như này, chắc chắn sẽ không có hạnh phúc!

“Tường Vi, anh ta nói có đúng không, em có con hả?” Alva kinh ngạc, không thể tin nổi nữ thần trong lòng mình thế mà đã từng dựng dục đứa con của người đàn ông khác!

“Thế nào, Alva, giờ lại tới phiên ngài đổi ý rồi sao?” Hắc Diêm Tước châm chọc, phản ứng của Alva y hệt như dự liệu của anh vậy, bàn cờ này, anh đã tính toán tốt từng nước đi, nếu không phải lúc mấu chốt, anh sẽ không gây thù với đất nước Saudi này, dù sao anh không phải là người hiếu chiến, anh là người làm kinh doanh, chỉ muốn tranh thủ tối đa hóa mọi lợi ích! Nhưng chỗ sai lệch duy nhất là phản ứng khác thường của người phụ nữ này!

“Hắc tiên sinh, xin mời buông ra! Nơi này là cung điện của Alva, xin ngài hãy tôn trọng!” Cô mỉm cười tỉnh táo nói, mỗi một chữ, cô ưu nhã không làm ra động tác nào khác thường cả, cô rất tỉnh táo, có lẽ là do đã bị người đàn ông này tổn thương quá nhiều lần, giờ đây chỉ có Tiểu Trạch là động lực cho cô kiên nhẫn!

“Tôi nói, cô phải đi cùng tôi!” Anh gầm nhẹ, trong giọng nói tỏ vẻ ra lệnh, nhưng có hơi không xác định, phản ứng của cô làm anh luống cuống tay chân, nhưng mà trên mặt anh vẫn giữ vẻ nguy hiểm!

Đột nhiên, một nhóm cảnh sát Saudi vọt vào trong đại sảnh, mọi người xôn xao lên, hốt hoảng lui về phía sau, không khí lại khẩn trương hơn lên, như mũi tên đã lắp vào cung.

Alva nhìn chằm chằm đám cảnh sát, tiến lên, giận tím mặt: “Càn rỡ! Đây là nơi các người có thể tùy tiện xông vào sao?”

Cảnh sát trưởng hành lễ với Alva, cúi người chào nói: “Vương tử điện hạ tôn kính, xin ngày hãy tha thứ cho sự quấy rầy mạo muội này, do là chúng tôi nhận được tin khẩn cấp báo án, nói trong cung điện của ngài có án mạng, cho nên đã không ngừng giục ngựa chạy tới, mong vương tử điện hạ tha thứ cho!”

Hắc Diêm Tước mặc kệ mấy người đó, anh vội vàng lôi Tường Vi tới một bên, nhỏ giọng cả giận nói: “Giờ không cần cô gả đi nữa, cô lại không biết thân? Cô ham hư vinh tới vậy cơ à? Mới có vài ngày, thấy được sự giàu có của người ta, liền một lòng muốn nhào tới rồi hả? Hừ, tôi thật hối hận đã cứu cô trong trận bão cát đó!”

Tường Vi cười lạnh trong lòng, không chút sợ hãi nhìn người đàn ông buồn cười này: “Là anh muốn tôi gả đi, cũng là anh nói sẽ tìm cho tôi một nơi yên thân tốt đẹp, giờ tôi cũng chỉ làm theo thôi mà, chẳng lẽ lại phiền mắt anh rồi hả? Anh thay đổi thất thường thật là làm cho người khác sợ hãi đấy, cơn bão cát đó tôi thật rất cảm kích anh, sau bao nhiêu năm bị anh hành hạ lăng nhục, tôi nghĩ là tôi không còn nợ anh cái gì nữa! Tóm lại, giữa chúng ta không còn bất kỳ dính líu gì nữa!”

“Không được tôi đồng ý, cô sẽ không được buông tha___”

Anh níu chặt tay cô, trong đôi mắt toát ra sự kiên quyết chưa từng có, tính tình anh nóng nảy, anh không biết nói ra miệng những lời mềm mỏng, cô kiên quyết làm cho anh bối rối, anh đã chắc chắn rằng cô không muốn gả cho Alva, không ngờ sự chắc chắn đó lại không đúng.

Bỗng một giọng nói vang lên từ sau lưng anh___

“Lão Hắc, xem ra tối nay, cho dù ngài có không muốn buông người phụ nữ này ra thì ngài cũng phải buông rồi!”

Hắc Diêm Tước xoay người, liếc mắt nhìn người đàn ông phía sau, là Triển Diệc Tường, anh ta còn đang phải chống gậy, một chân băng bó không thể đi lại.

Sắc mặt Tường Vi tái nhợt trong nháy mắt! Khi cô thấy bản mặt của Triển Diệc Tường thì trong lòng dâng lên nỗi lo sợ không tên!

“Khốn kiếp! Anh không có tư cách nói với tôi những lời này!” Vẻ mặt Hắc Diêm Tước tức giận nhìn Triển Diệc Tường, vụ án bắt cóc Tường Vi từ năm năm trước, anh đã nhân nhượng, Triển Diệc Tường thật to gan! Nhưng mà thế cục lúc này đây, Hắc Diêm Tước vẫn nhịn đi, ánh mắt âm u tàn bạo của anh nhìn thoáng qua Triển Diệc Tường, ánh mắt anh như muốn nói..., món nợ này sớm muộn gì cũng sẽ được tính!

Sau đó anh chuyển qua Alva, không để ý tới những cảnh sát Saudi kia, nói luôn: “Alva, tôi thấy tối nay, cha ngài sẽ không tới! Ngài đã không có cách nào tiếp nhận sự thật là cô ta đã có con, tôi không có lý do nào để không đưa cô ta về! Không làm phiền các ngài đang vội nữa, tôi đi trước!”

Dứt lời, anh kéo tay Tường Vi, không để ý tới cô đang giãy dụa, muốn bỏ đi___

“Khoan!”

Một tiếng ngăn, đám cảnh sát Saudi kia xông lên chặn đường Hắc Diêm Tước!

“Alva, đây là cách ngài đãi khách?” Hắc Diêm Tước nhìn chằm chằm những cảnh sát này, không vui thấp giọng trách cứ.

Vẻ mặt Alva nặng nề, mới vừa rồi, cảnh sát đã nói rõ ràng mọi chuyện, đến giờ anh ta vẫn còn đang trong nỗi khiếp sợ!

“Thật xin lỗi, vương phi không thể đi được, phải ở lại đây!” Cảnh sát trưởng nói bằng tiếng Anh.

Hắc Diêm Tước nhướn mày, xoay người nhìn Alva: “Ngài nhất định muốn đối địch với tôi? Alva, ngài là người thông minh, đâu phải ngài không biết tính tôi! Với lại giao dịch lần này cũng không thành công, ánh mắt ngài nói cho tôi biết rằng, ngài không chấp nhận được cô ấy! Vậy thì những kẻ này cũng mau cút đi cho tôi!”

Anh chỉ vào đám cảnh sát thâm trầm nói, giọng anh càng nhẹ, có nghĩa là anh càng tức giận!

“Tước! Tôi vô ý đối địch với ngài thôi, chuyện phụ vương xin thứ lỗi tôi không thể ra sức! Nhưng cô ấy___” Alva chỉ vào Tường Vi, trong mắt thoáng qua một tia đau đớn: “Thật sự là cô ấy không thể đi được!”

“Alva, ngài đang nói bừa gì vậy? Tôi không thể không đưa cô ta đi cùng!”

Hắc Diêm Tước cười lạnh, trong giọng điệu lộ ra sự nguy hiểm, nguội lạnh và kiên quyết!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.