"Tiên sinh, Triển công tử đã đến" Âm thanh đột ngột của người giúp việc phá vỡ không khí căng thẳng trong phòng.
Hắc Diêm Tước thu hồi ánh mắt của hắn, trong lòng xẹt qua tia bối rối, hắn là làm sao vậy? Đóa hoa Tường Vi này càng nhiều gai, chẳng phải đại biểu cho trò chơi này càng có tính khiêu chiến và cũng càng vui hơn hay sao?
“ "Ừ, mời hắn vào đây." Hắn thản nhiên nói, sau đó bỗng nhiên như vừa nhớ ra chuyện gì, liên quay qua nhìn cô rồi nói với Hắc tẩu: "Bà dẫn cô ấy ra ngoài!"
"Tôi muốn đi thăm Tiểu Khả Liên." Tường Vi tay nắm chặt nắm đấm, nức nở nói.
Ý nghĩa của Tiểu Khả Liên đối với cô sẽ không ai có thể hiểu được, tuy rằng nó chỉ là một con chó nhỏ, nhưng vào lúc cô cô đơn nhất, nó lại là 'người nhà' duy nhất bầu bạn với cô.
Hắc Diêm Tước cau mày, thô lỗ nói: "Cô thích thì cứ đi, đi nhặt xác cho nó cũng được!"
Tường Vi nghe hắn nói vậy, thì ngay cả liếc mắt nhìn hắn một cái cũng không muốn, nén xuống nỗi đau trong lòng mà chạy thẳng ra ngoài cửa.
Triển Diệc Tường lúc này vừa vặn bước vào cửa.
"Ui da!"
Triển Diệc Tường bị đụng mạnh khiến cho anh phải lui về sau mấy bước, vẫn chưa hoảng hồn lại thì thấy một cô gái che mặt cúi đầu mà chạy, loáng thoáng còn nghe được tiếng khóc nấc.
"Xin lỗi, Triển tiên sinh, tôi đây sẽ đi dạy dỗ lại nha đầu kia." Hắc tẩu đi phía sau liền nói xin lỗi và vội vàng rời khỏi.
"Ách..." Triển Diệc Tường nghi hoặc nhìn theo bóng dág yểu điệu đó, anh cảm thấy có tí quen thuộc, nhưng lại không nhớ nổi đã gặp ở đâu! Anh nhún nhún vai, dù sai cũng không quan trọng.
Lập tức thay vào một bộ mặt tươi cười, bước vào nhà chính: "Chà, lão Hắc, quả thât là 'một ngày không gặp như cách ba thu' nha!"
Triển Diệc Tường vừa bước vào, liền nhạy cảm cảm nhận được mùi thuốc súng ở đây, anh không khỏi nhíu mày, cẩn thận quan sát Hắc Diêm Tước, tên tiểu tử này sao sắc mặt lại khó coi hơn cả heo rừng Phi Châu thế!
"Chậc chậc, chuyện gì mà khiến anh nổi nóng đến vậy thế, chẳng phải vừa trở về từ Paris sao? Người bị anh dạy dỗ không phải là cô ôm mặt khóc lúc nãy chứ?"
Hắc Diêm Tước nhướn mi, liếc nhìn Triển Diệc Tường, rồi đi về phía quầy bar, láy một chai rượu đỏ rồi rót ra hai ly, lạnh lùng nói: "Cậu rảnh rỗi để mà quan tấm việc nhà của tôi, không bằng cậu trực tiếp nói ra lý do mà cậu chạy tới đây đi."
"A, lão Hắc này, anh thật khiến người ta thương tâm mà, tại sao anh lúc nào cũng trưng bộ mặt lạnh băng ra thế, tôi nói sao thi cũng là em họ anh mà, nhớ năm đó lúc dì dẫn em tới nhà anh..."
"Im đi! Tôi không muốn nghe những chuyện cũ xưa đó, nếu cậu muốn ôn chuyện cũ, có thể về Nhật, dù sao thì cậu cũng có thể xem như là một nửa người Nhật rồi, không phải sao?" Lời nói của Hắc Diêm Tước đầy châm chọc.
"Xem anh nói gì chứ!" Triển Diệc Tường bất dĩ làm một cái mặt quỷ, nhận lấy ly rượu đỏ từ hắn: "Tiểu tử ngươi, không nói tiếng nào chạy đi Paris, nhưng là diễu một phen uy phong nha!"
Hắc Diêm Tước cười nhạo một tiếng, hắn biết Triển Diệc Tường thế nào cũng vì chuyện này mà đến!
"Không báo cậu một tiếng, hình như thiếu mất chút niềm vui thì phải!"
"Chứ gì nữa! Ha ha, tôi nói này người anh em, anh xem như nể mặt thằng em họ như tôi, đừng đối xử tàn nhẫn với Ny Thường vậy chứ!" Triển Diệc Tường bất đắc dĩ thở dài, chuyện ở Paris hắn cũng là lúc sau mới biết, lão già đó sắp tức chết rồi, Tả Đằng thiếu gia ít nhiều gì cũng mắng một trận cho xem.
"Ừ hử! Hình như cậu chỉ là tổng giám của khu vực Châu Á mà thôi, khu vực Châu Âu có vẻ không thuộc phạm vi quản lý của anh đâu chứ!" Hắc Diêm Tước hừ lạnh, nâng ly rượu lên hớp một miếng, hắn sớm đoán được Ny Thường sẽ phái Triển Diệc Tường đến nói giúp, đây chẳng phải chính là thói quen cũ của bọn họ sao!
Hừ, quả thật là một đám người nhu nhược mà!
"Haizzz... lão Hắc, anh ở Paris đã chỉnh bọn họ thê thảm vậy rồi, nghe nói đêm đó Tả Đằng thiếu gia ở cùng với tiểu thư Mạn Vi, anh khiến hắn ta mất mặt trước người phụ nữ mình yêu, nói cho cùng thì hắn ta cũng..."
"Im miệng! Triển Diệc Tường, cậu biết tôi kiêng kỵ cái gì mà, thứ không nên nói tốt nhất đừng nói!" Hắc Diêm Tước lạnh lùng ngắt lời hắn, làm như không việc gì mà nâng ly rượu lên uống.
Trong đầu anh chỉ còn hình ảnh khuôn mặt đầy nước mắt đso mà thôi! Cô lúc này nhất định đang khóc rất thương tâm, vì ý nghĩ đó mà lòng hắn bỗng nhiên cảm thấy phiền chán.
Nhưng một âm thanh trong đáy lòng hắn lại cho rằng đó là do cô ta đáng phải chịu lấy, cô ta không đáng được hắn thương tiếc!
"Haizz, thật đau lòng mà, lão Hắc, anh thật không nể mặt à! Tổi chỉ muốn nói là, Ny Thường không mở rộng được thị trường sang Châu Âu đối với anh đâu có ích lợi gì, hơn nữa công ty lúc trước mốt đầu tư vốn cho họ cũng đã rút vốn rồi, anh chẳng phải cũng thành công thu mua công ty đó rồi sao? Với lại tái tạo cơ câu lại còn bán được giá tốt. Thành thật mà nói, lão Hắc anh cũng lời được không ít rồi...! Chỉ cần anh nói một tiếng với ngươi uy quyền nhất giới thời trang Paris Smith Jordan mà thôi, giúp Ny Thường làm sáng tỏ cái hiểu lầm kia là được, đừng chặt đứt đường sống của người ta chứ!
Triển Diệc Tường chỉ đành nói thẳng ra, không còn cách nào, Tả Đằng thiếu gia nhờ hắn giúp, sự kiện kia đã làm huyên náo của Paris, khiến Ny Thường rối loạn cả lên, hắn đang lo ngại mục tiêu tiếp theo của Hắc Diêm Tước sẽ là thị trường Châu Á, vả lại bây giờ có thể thấy rõ rằng trong trò chơi này Hắc Diêm Tước đáng chiếm thế thượng phong, hắn chỉ có thể trông cậy vào lá bài 'Mạn Đà La' để cứu vớt thị trường Châu Á, nếu lá bài này mà bị Hắc Diêm Tước chiếm lấy thì...
Triển Diệc Tường lập tức rùng mình một cái, nếu thật sự là vậy, thì hắn cũng đâu lấy được thứ hắn muốn!
Thật khiến người ta phiền não mà!
"Đường sống phải do tự mình kiếm, xin thứ lỗi cho tôi không thể giúp!" Hắc Diêm Tước không hề do dự mà cự tuyệt yêu cầu của Triển Diệc Tường.
Triển Diệc Tường bất đắc dĩ thở dài: "Tôi đại khái cũng đoán được rồi, với tính cách của anh, thế nào cũng sẽ cự tuyệt tôi, bất qua, xem như tôi chưa nói qua vậy, nhưng khu vực Châu Á của tôi thì làm ơn anh đừng đem đả kích đến cho tôi đấy nhá, nếu không chắc tôi sẽ chết vì khóc mất..."
Hắc Diêm Tước nhướn mày: "Cậu nên biết đó giờ tôi làm việc sẽ không xét đến tình cảm riêng tư!"