Paris, hướng tới thời thượng, trên đường lớn nhất ở thành phố châu Âu, sông Seine quanh co xuyên qua, sương mù lượn lờ lại mờ mịt, ẩn chứa văn hóa nồng hậu cùng hơi thở lãng mạn, truyền thuyết, nguồn gốc tên tuổi Paris là hoàng tử Paris, đây thật là truyền thuyết xinh đẹp.
"Tiểu thư, cô tỉnh rồi?"
Khi Tường Vi mở mắt ra, đã là chuyện của ngày kế tiếp.
Rõ ràng là giọng nói hơi khàn, cô cũng không an tâm tỉnh lại, là một hoàn cảnh xa lạ: "Nơi này là nơi nào?"
"Nơi này là biệt thự của tiên sinh ở bờ sông Seine."
Đáp lại Tường Vi, là một bà cụ năm mươi tuổi thoạt nhìn rất hiền lành.
"Sông Seine? Bà là......" Tường Vi có chút mê hoặc, thân thể đau nhức để cho cô không nhịn được mà vặn lông mày nhỏ nhắn.
"Tiểu thư cẩn thận một chút." Bà cụ nhìn Tường Vi muốn vùng vẫy, vội vàng tiến lên đỡ cô, nụ cười thân thiện vẫn giắt khóe miệng, "Vâng, nơi này là sông Seine ở Paris, tiểu thư gọi tôi là mẹ Phúc là được."
Mẹ Phúc đỡ Tường Vi ngồi tựa vào giường, nhìn vết ứ đọng trên cánh tay cô, không khỏi nhỏ giọng rên rỉ.
"Paris?"
Tường Vi hít vào một ngụm khí lạnh, không thể tin mà trợn to tròng mắt đen sáng, trong khoảnh khắc tỉnh táo lại, "Bà nói là, nơi này là Paris?"
"Ha ha, vâng, tiểu thư. Nơi này là biệt thự của Hắc tiên sinh ở Paris, tôi là mẹ Phúc đặc biệt phụ trách xử lý biệt thự, có hai mươi năm rồi nha."
Mẹ Phúc săn sóc vì Tường Vi giải thích, ngay sau đó đưa cô một ly nước ấm, "Tiểu thư, cô mới tỉnh, uống nước trước đi, một hồi mẹ Phúc làm thức ăn cho cô. Ừ...... Tiểu thư thích ăn cái gì?"
"Phúc..... Mẹ Phúc, bà quá khách khí." Tường Vi rất ít tiếp xúc được bậc trên săn sóc tốt như vậy, mẹ Phúc so với thím Hắc, cô có chút xúc động.
Thuận tay đem sợi tóc đang buông xuống dưới vòng qua sau tai, lúc này mới phát hiện ra một thói quen tóc dài xốc xếch bị tùy ý vén ở sau đầu, cũng được, môi cô bất giác nâng lên một nụ cười yếu ớt, nhận lấy ly nước ấm mà mẹ Phúc đưa tới: "Mẹ Phúc không cần quá khách khí, tôi ăn rất đơn giản. Nhưng mà, vì sao bà làm ở nơi này hai mươi năm hả?"
Mẹ Phúc gật đầu một cái: "Ông chủ đã đặc biệt mua biệt thự này cho thiếu gia, Đại Thiếu Gia chính là anh cùng cha khác mẹ của tiên sinh, bởi vì sớm tới Paris học tập, mà tôi từng theo hầu, chăm sóc Đại Thiếu Gia, Đại Thiếu Gia rất ngoan ngoãn, chỉ tiếc......"
Mẹ Phúc muốn nói lại thôi mà lắc lắc đầu, trong mắt có u buồn tang thương.
"Đại Thiếu Gia thế nào? Hiện tại anh ta cũng ở nơi đây sao?" Tường Vi cầm ly nước nhẹ nhàng hỏi, thì ra là tiên sinh còn có anh trai, cô cho là dạng người giống như hắn, từ trong lòng đều là cô đơn lạnh lẽo thấm vào, người cô độc như vậy, không ngờ hắn còn có anh trai.
"Ha ha, không nói nhiều. Tiểu thư, tốt nhất là cô nên nghỉ ngơi, mẹ Phúc xuống lầu làm cho thức ăn cho cô." Lời nói của mẹ Phúc có chút úp mở, sợ mình lắm mồm, cho nên một nói ra một câu, vội vàng đi xuống lầu.
Mặc dù trong lòng có chút nghi ngờ, có lẽ nhà họ Hắc không cần nói, cũng không tránh được phép tắc nghiêm khắc.
Sâu kín thở dài một cái, Tường Vi vén chăn trên người lên, chân không từ trên giường xuống, bước chân nhẹ nhàng, mặc dù vết thương trên người đau đến khó nhịn, nhưng….
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn lại tái nhợt vẫn nâng lên nụ cười nhạt, Paris, đây coi như là lần đầu tiên ra khỏi nước từ lúc cô chào đời tới nay.
Nhưng những vết roi quất đau đớn kia, lòng vẫn còn sợ hãi, ôm lo lắng sợ hãi trong lòng, cô không rõ vì sao hắn đem cô mang đến Paris.
Ra khỏi phòng, cô mới nhìn rõ bố trí căn biệt thự này. Vịn vào vách tường, trải qua một chuỗi hành lang dài, ở miệng cầu thang xoắn ốc, đột nhiên cô bị một bức tranh khổng lồ trên vách tường hấp dẫn mà dừng lại……..
Trong bức tranh là một đôi nam nữ, tóc người con trai xanh đen cẩn thận tỉ mỉ, hình dáng tuấn dật anh tuấn phi phàm, giữa hai lông mày rất giống với tiên sinh, nhưng khóe môi luôn là khẽ cười yếu ớt, ánh mắt dịu dàng nhìn người con gái trong tay mà cười khéo duyên dáng.
Còn người con gái mắt ngọc mày ngài, tinh linh xinh xắn, trên mặt cười rộ mà mày cong cong, rất là đáng yêu, ôm eo người con trai thật chặt, hai người như một cặp người tình xứng đôi ……
Nhưng mà, nhìn nam nữ trong bức tranh, cô không khỏi gợi lên cảm giác đau lòng, cô không biết vì cái gì, chỉ là trực giác cho rằng, sau lưng bức tranh này có một đoạn chuyện xưa......
"Tiểu thư!"
Một giọng nói đem nhìn Tường Vi đang thất thần mà kéo cô trở lại, cô quay đầu, trong lòng hơi kinh hãi: "Mẹ Phúc!"
Lúc này mẹ Phúc đã đứng ở cửa cầu thang, trong tay bưng cháo đã làm xong, động tác êm ái làm Tường Vi căn bản không phát hiện.
"Hù dọa cô? Ha ha, tiểu thư, bên ngoài gió lớn, vào nhà húp cháo đi." Mẹ Phúc bưng cái mâm hướng trên hành lang dạo bước.
"Cái đó...... Mẹ Phúc, bức tranh này thật là xinh đẹp!"
Bức tranh kia gây cho cô rung động, làm chính cô cũng kinh ngạc.
Mẹ Phúc ôn hòa gật đầu một cái: "Vâng, người trong bức tranh chính là đại thiếu gia."
"...... Cô gái kia?" Tường Vi mờ mờ ảo ảo mà cảm thấy có chút đau đớn, nhưng bộ dáng bức tranh kia thoạt nhìn rất hạnh phúc.
"Ai......" Mẹ Phúc thở dài một cái, nhìn ánh mắt nghi hoặc của Tường Vi, tỏa ra lòng trắc ẩn, vì vậy lúc này mới nói liên tục, "Người con gái được vẽ ở bên trong, là lúc thiếu gia ở Paris học tập, có bạn gái, lúc đầu là hai người như keo như sơn, sau này......"
"Sau này thì sao, mẹ Phúc?" Tường Vi mơ hồ cảm thấy, có lẽ đó là một chuyện bi thương.
Mẹ Phúc dừng một chút, trong tròng mắt thoáng qua một vẻ bối rối, ngay sau đó nói hoàn chỉnh câu nói: "Sau này hai người gặp tai nạn xe cộ bất hạnh, cùng bỏ mình...... Đại Thiếu Gia thật là đứa bé sắp hạnh phúc...... Tiểu thư, hôm nay mẹ Phúc nói cho cô biết, cô ngàn vạn lần không được nhắc tới ở trước mặt tiên sinh, biết không?"
Sững sờ gật đầu một cái, "Thì ra là bọn họ đều không còn sống."
Tường Vi vừa đi theo mẹ Phúc trở về phòng, vừa xoay người nhìn không chớp mắt bức tranh kia, trong lòng dâng lên mất mác đau buồn.