Tổng Giám Đốc, Anh Là Ác Bá Nam Nhân

Chương 19




– " Tiểu Nguyệt , cho dù quá khứ của em có như thế nào , gia đình em có ra sao , anh vẫn yêu em , anh sẽ luôn ở bên bảo vệ em , không để em chịu bất kì thương tổn nào?"

– " Em tin anh "

– ….. " Tại sao lại không tin em , anh đã nói là sẽ luôn bảo vệ em , tại sao ?"

Cô nhìn hắn đầy đau khổ nhưng cô không cho phép giọt lệ chảy xuống :

– " Đừng nói nữa , tôi tin vào những gì mình thấy , tôi đã yêu người khác , đừng làm phiền tôi nữa "

Nói rồi anh ôm một người con gái rời , cô đau lòng đứng đó. Cuối cùng bị chú thím bán cho một lão già đáng tuổi cha mình , để rồi phải tự vẫn .

Tình Tuyết bật dậy sau cơn ác mộng , mồ hôi đã thấm ướt trán , đã lâu rồi cô mới mơ thấy giấc mơ này , chợt nhớ ra vừa rồi trong lúc tức giận cô đã nói những điều không nên nói thì phải , thật là giận quá mất khôn , không sao cả chỉ cần cô một mực phủ nhận , anh ta cũng chẳng thể làm gì được .

Trong lúc đó , Tề Hạo cũng đang cho người điều tra từng chi tiết cùng tính cách , sở thích của cô, anh biết giả thuyết Tình Tuyết là Tô Nguyệt rất hoang đường nhưng ánh mắt của cô , hình ảnh cô nằm trên bãi cỏ , những món ăn cô làm và kể cả những lời nói của cô đều khiến anh cảm thấy quen thuộc , nếu Tình Tuyết thật sự là Tô Nguyệt , anh nên làm gì để cô tha thứ cho anh đây , ánh mắt căm phẫn đó khiến tim anh đau đớn, Phong Tình Tuyết , rốt cuộc em là ai ?

Sáng hôm sau , Tình Tuyết như thường lệ thức dậy , ăn sáng rồi đến công ti , lúc chạm mặt Tề Hạo , cô vẫn lạnh nhạt như không có chuyện gì , Tề Hạo cũng thờ ơ như vậy khiến hai người rơi vào trạng thái chiến tranh lạnh. Tề Thiên Linh nhìn sắc mặt hai người như vậy thì khó hiểu , lạ thật rõ ràng hôm qua cô đã giúp anh trai đuổi đi một tình định , buổi tối còn rất thông minh tạo không gian yên tĩnh , lãng mạn cho hai người , sao giờ lại như hai tảng băng thế này , quả nhiên tâm lí người lớn "trẻ con " như cô không hiểu được ( 26 tuổi còn tự nhận là trẻ con chắc chỉ có thánh này) .

Vừa đến công ti , Tình Tuyết đã bắt gặp Lâm Ngọc Mai đang nói chuyện cùng đám người khi dễ cô hôm nọ ở góc thang máy :

– " Chị Mai , chị cao tay thật đấy , có thể khiến con nhỏ kia tin chị không chút nghi ngờ"

– " Giờ chắc chắn tiện nhân đó không thể đến công ti được rồi , chị đã cho rất nhiều đàn ông đến tiếp đãi cô ta, hẳn là rất hưởng thụ đi ha ha "

Lâm Ngọc Mai cười đắc ý , dám cản đường cô ta thì đều sẽ có kết cục như vậy đám người kia cũng hùa theo nịnh hót :

– " Đến lúc có được tổng giám đốc rồi chị đừng quên bọn em nha "

– " Đúng đó … đúng đó "

Nghe đoạn đối thoại kia , Tình Tuyết tức giận đến máu nóng xông thẳng lên não , cô đi thẳng về phía Lâm Ngọc Mai

– " Chát" ," chát" ," chát"," chát"….

Nhiều cái bạt tai giáng thẳng xuống mặt cô ta , bất ngờ bị đánh khiến cô ta ngã lăn xuống đất, trợn mắt nhìn ánh mắt lạnh lẽo của Tình Tuyết :

– " Cô…cô làm cái trò gì vậy?"

– " Ngạc nhiên vì tôi không thê thảm như mấy người tưởng tượng chứ gì , những cái tát này coi như tôi trả lại cho hành động độc ác của cô , nên nhớ rằng nợ tôi một tôi sẽ đòi lại mười nên hãy thôi ngay những hành động ngu xuẩn này đi. Tôi cũng chẳng phải loại hông mềm mà ai muốn bóp tròn méo ra sao cũng được, nên cô cũng cẩn thận đó đừng dở trò của trẻ con ra dọa tôi "

Bị đánh đến sưng đỏ cả mặt nhưng Lâm Ngọc Mai vẫn không chịu yếu thế :

– " Cô tưởng mình được tổng giám đốc chống lưng thì ở đây lên mặt sao , loại hồ ly tinh như cô rồi cũng sẽ bị đá như món đồ cũ thôi "

– " Mấy cô là chó nghe không hiểu tiếng người sao , tôi và anh ta chỉ là quan hệ công việc , tôi đã giải thích rồi cho dù các cô bò lên giường anh ta tôi cũng không rảnh mà quan tâm. Tin hay không thì tùy , đừng có tìm tôi gây sự nữa , nếu không , tôi cũng không chắc mình sẽ làm gì đâu "

Nói rồi cô bỏ đi , cô không muốn cùng hạng người này so đo lại càng không muốn dính dáng đến Tề Hạo , cứ liên quan đến anh ta lại gặp xui xẻo . Đang buồn bực , đến văn phòng , cô lại nhận được một hộp sô cô la đắng của quản lí Nhã Khiết :

– " Chị Nhã , sao hôm nay lại tốt bụng cho em sô cô la vậy , còn là loại em thích nữa "

– " À..thì cũng không có gì , chị vừa được tăng lương nên khao em ý mà , em thích là tốt rồi , mà sao em không thích vị ngọt mà lại thích cái vị đắng này , khó ăn muốn chết "

– " Đâu có khó ăn , em thích là vì thích thôi , chẳng có lí do gì cả "

Bỏ một viên kẹo vào miêng cô cười ngọt ngào , cảm nhận vị đắng thấm vào đầu lưỡi đến khi viên kẹo tan hết đọng lại vị ngọt thật là tuyệt , toàn bộ biểu hiện này đều bị Tề Hạo thu vào mắt. Không sai , chính anh đã bảo Nhã Khiết đưa sô cô la cho cô và hỏi lí do cô thích , vẫn là câu trả lời trẻ con đó và cả nụ cười ngọt ngào kia đều giống Tô Nguyệt , nhưng để hoàn toàn chắc chắn , anh vẫn phải kiểm chứng một lần nữa

– " Phong thư kí , hôm nay cô cùng tôi đi kí hợp đồng , mau chuẩn bị đi "

– " Vâng thưa tổng giám đốc "

Nghe giọng điệu lạnh nhạt của Tề Hạo trong điện thoại , Tình Tuyết chợt cảm thấy khó chịu , đây chẳng phải là điều cô mong muốn hay sao , vậy tại sao lại cảm thấy khó chịu như vậy , cố gắng gạt nhưng suy nghĩ về anh ra khỏi đầu , Tình Tuyết thu xếp tài liệu rồi đi cùng Tề Hạo .

Càng đi cô lại càng cảm thấy đường xá có chút quen thuộc , đây chẳng phải đường về nhà cô kiếp trước hay sao , cô cảm thấy bất an , tất cả sự khẩn trương của cô , Tề Hạo đều thu hết vào mắt . Dừng xe trước một ngôi nhà nhỏ, Tề Hạo mở cửa xe cho cô , đây là nơi cô ở khi cha mẹ vẫn còn sống , tuy rằng không to đẹp như hiện tại nhưng lại là nơi cô có tuổi thơ đẹp nhất

– " Gâu …gâu.."

Bỗng một chú chó nhỏ , bỗng một chú chó nhỏ lông trắng muốt chạy tới dụi dụi vào chân cô hết sức vui vẻ

– " Tiểu Hắc …"

Tình Tuyết cúi xuống ôm lấy chú chó nhỏ . Từ sau khi cha mẹ cô mất , tiểu Hắc là người bạn duy nhất của cô , nhưng khi cô bị ép gả , tiểu Hắc cũng không thấy đâu nữa :

– " Tiểu Nguyệt … em chính là tiểu Nguyệt …"

Một giọng nói truyền đến , lúc này Tình Tuyết mới chú ý Tề Hạo còn đang đứng bên cạnh :

– " Anh đang nói gì vậy , tôi…tôi không phải là người anh vừa gọi , không phải chúng ta đi kí hợp đồng sao , anh đưa tôi đến đây làm gì? "

– " Em thật sự không hiểu sao? Hay em cố tình không hiểu? Em chính là Tô Nguyệt , sở thích của em và tiểu Nguyệt hoàn toàn giống nhau , ngày em bị tai nạn bất tỉnh cũng là ngày tiểu Nguyệt mất trước đó 3 năm , anh không cho rằng tất cả chỉ là trùng hợp "

– " Chỉ như vậy thì nói lên điều gì , tôi không phải người tên Tô Nguyệt , tổng giám đốc nhận lầm người rồi "

Tình Tuyết kích động nói :

– " Vậy tại sao em lại biết con chó này là tiểu hắc , nó là một chú chó trắng cơ mà , em giải thích thế nào đây?"

– " Tôi..tôi…chỉ là .."

– " Tất nhiên em sẽ không giải thích được bởi vì chỉ có tiểu Nguyệt mới có thể đặt cái tên trẻ con như vậy "

Vừa nói anh vừa tiến lại gần Tình Tuyết , cô nhìn thấy ánh mắt kia bất giác lùi về phía sau , trong lòng đang vô cùng khẩn trương , Tề Hạo nhìn hành động chột dạ của cô liền chắc chắn cô chính là Tô Nguyệt , thì ra cô vẫn còn sống , người con gái khiến anh vừa yêu vừa đau khổ đang đứng ngay trước mặt anh . Hít một hơi , Tình Tuyết lấy hết dũng khí nhìn thẳng vào mắt Tề Hạo :

– " Tôi đã nói rồi tôi là Phong Tình Tuyết , không phải Tô Nguyệt ,tin hay không tùy anh , xin phép tổng giám đốc , tôi đi trước "

Cô tránh ánh mắt đau khổ kia đi ra ngoài , nhìn ánh mắt đó cô có cảm giác như con người đó yêu cô rất sâu đậm , nhưng chính anh đã gây ra vết thương quá lớn trong lòng cô nên cô nhất định sẽ không để bản thân ngu ngốc thêm lần nữa .

– " Xin lỗi , tiểu Nguyệt , dù em là ai anh cũng sẽ không để em rời xa anh , đời này cho dù có phải dùng thủ đoạn ti bỉ nhất , anh cũng sẽ đem em trói chặt bên người "

Tiếng Tề Hạo vọng đến khiến bước chân Tình Tuyết khựng lại , nhưng rồi vẫn bước tiếp , cô sẽ không để người đàn ông này bước chán vào cuộc đời mình lần nữa .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.