*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Tôi sợ rắn."
Editor CO6TINY 🍀
Gió bắc thổi qua làm lá cây kêu xào xạc, tựa hồ sợ quấy nhiễu thiếu niên đang vùi đầu khóc kia, Tưởng Đông Hiểu nhẹ nhàng tiến lại gần Dương Văn Húc, nâng đầu đang vùi trong đầu gối của cậu lên, đặt lên vai mình, nhẹ nhàng vỗ về sau lưng cậu. Khi đỡ cậu dậy, nhìn thấy khuôn mặt đẫm nước mắt của Dương Văn Húc, trong lòng không khỏi chua xót. Cậu ấy rốt cuộc là người thế nào, có chuyện cũ gì giấu trong lòng, tại sao nhìn mặt cậu cứ phảng phất nét đượm buồn thế.
Dần dần, tiếng khóc của Dương Văn Húc ngừng lại, cậu rời khỏi vai Tưởng Đông Hiểu, cúi đầu lặng thinh. Tưởng Đông Hiểu muốn hỏi chuyện cậu, nhưng vẫn không hỏi ra, chỉ lặng lẽ nghe Dương Văn Húc thút thít bên cạnh.
Qua một lúc lâu... Dương Văn Húc ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng nhìn Tưởng Đông Hiểu, cậu nói: "Xin lỗi, làm liên lụy đến cậu."
Tưởng Đông Hiểu có chút vui mừng, nghe thấy giọng nói của Dương Văn Húc, cảm giác tâm trạng cậu đã tốt lên nhiều rồi, nói: "Nói gì thế! Chuyện này cũng không liên quan gì đến cậu."
"Tôi... là một người rất kỳ lạ, là người xấu, ai ở cạnh tôi cũng chẳng gặp được điều gì tốt đẹp hết." Dương Văn Húc suy nghĩ rồi nói.
Tưởng Đông Hiểu phá lên cười.
"Gì mà xấu tốt ở đây, cậu phạm tội giết người hay bị nguyền rủa? Vớ vẩn!"
"Tôi......"
"Ngốc vừa thôi!" Tưởng Đông Hiểu nói, dùng ngón trỏ và ngón cái véo mũi Dương Văn Húc, sau đó kéo mạnh xuống.
"Á!" Dương Văn Húc kêu lên đau đớn.
Tưởng Đông Hiểu nhìn thấy bộ dáng bị ăn đau của Dương Văn Húc, cười haha lên, lại nhìn mũi cậu bị mình véo đỏ, nhẹ nhàng đưa tay ra véo tiếp, còn hỏi: "Đau không? Xin lỗi nhé."
"Muốn chết à! Còn nhéo nữa!" Dương Văn Húc đập rớt tay Tưởng Đông Hiểu ra.
Tưởng Đông Hiểu bật cười, nghĩ rằng bộ dạng thỉnh thoảng xù lông của Dương Văn Húc cũng rất đáng yêu.
"Tưởng Đông Hiểu, nếu tôi thực sự là một người kì lạ, một người xấu, cậu sẽ không dám lại gần tôi nữa sao?" Dương Văn Húc bỗng nghiêm túc hỏi.
"Ồ? Kì lạ cỡ nào chứ?" Tưởng Đông Hiểu cười.
"Tôi nói thật đấy!"
"Chả lẽ cậu là... người ngoài hành tinh à!" Tưởng Đông Hiểu tiếp tục trêu ghẹo.
"Tôi nghiêm túc đấy!!" Dương Văn Húc gấp đến mức suýt nữa dùng tay nện xuống đất.
Nhìn thấy bộ dáng sốt ruột của Dương Văn Húc, Tưởng Đông Hiểu thu lại ý cười, nói: "... Sao có thể chứ, tôi vẫn sẽ tới chỗ cậu, hơn nữa tôi mong cậu sẽ kể tôi nghe về chuyện của mình, còn hi vọng cậu...càng vui vẻ cởi mở hơn trước."
Dương Văn Húc hồi hộp nhìn Tưởng Đông Hiểu nói xong, sau đó cụp mi xuống, không biết đang nghĩ tới cái gì, Tưởng Đông Hiểu nghiêng người qua cúi đầu nhìn xuống mặt cậu, hỏi: "Sao vậy?"
"Phải nhớ những gì mình đã nói đấy, tới lúc đó đừng lật lọng!"
Lúc Dương Văn Húc nói câu này, nhìn cậu cứ như đứa trẻ làm nũng với người lớn, Tưởng Đông Hiểu không khỏi cưng chiều chọt nhẹ lên sống mũi cậu: "Đồ ngốc."
Động tác mập mờ này khiến bầu không khí có chút kỳ lạ. Dương Văn Húc khuôn mặt đỏ bừng, quay đầu đi tránh khỏi ánh mắt của Tưởng Đông Hiểu. Tưởng Đông Hiểu hơi bối rối, trong lòng lúc đó dâng lên cảm xúc rất kỳ lạ nhưng cậu không bộc lộ ra ngoài, để che giấu sự hoảng loạn của mình, cậu nhìn Dương Văn Húc bình tĩnh nói: "A, đã muộn lắm rồi, mau về nhà thôi, tôi nghĩ cô cậu ở nhà cũng lo lắm đấy."
Nhắc tới cô mình, Dương Văn Húc vội vàng đứng dậy nói: "Phải, mau về thôi."
"Tâm trạng cậu tốt hơn chưa?"
"Uhm."
"Mai tôi đến tìm Lưu Tư Ân tính sổ!" Tưởng Đông Hiểu tức giận nói.
"Quên đi, loại người nhàm chán đó thích nhất gây chuyện, mặc kệ bọn họ đi." Dương Văn Húc thở dài.
"Không được. Sao có thể để nó tự tung tự tác bắt nạt người khác được! Tôi nhất định phải 'nói chuyện' một phen với nó!"
Hai người sóng vai trở về, vừa đi vừa trò chuyện, ánh trăng mờ mờ kéo dài thật dài cái bóng của họ...
Dương Văn Húc về tới nhà, cô cậu đang xem TV trong phòng khách. Nhìn thấy Dương Văn Húc về rồi, hỏi: "Ở trường chơi có vui không?"
"Vâng." Dương Văn Húc gật nhẹ đầu, "Cháu đi tắm đây ạ."
"Uhm, đi đi, chơi cả ngày trời cũng mệt rồi, tối nay đừng học nữa, cháu nghỉ ngơi sớm đi."
"Vâng"
Nhìn thử thời gian, đã hơn 9 giờ, nước trong máy nóng cũng nóng rồi, cậu cài máy tính ở chế độ chờ, ngáp dài cầm theo áo ngủ bước vào phòng tắm.
Trong phòng tắm hơi nóng lượn lờ, Dương Văn Húc đứng dưới vòi hoa sen, để nước ấm dội lên đầu, trong đầu không ngừng nhớ đến chuyện vừa xảy ra. Tưởng Đông Hiểu nói cho dù biết cậu là người kỳ lạ, cậu ấy cũng sẽ không tránh xa mình, nhưng nếu Tưởng Đông Hiểu thực sự biết rõ cậu là quái vật, cậu ấy có còn làm bạn với mình không? Ngay cả mình cũng chán ghét bản thân, Tưởng Đông Hiểu làm sao có thể tiếp tục đến gần mình được? Không thể nào, Dương Văn Húc cười nhạo một phen.
Theo dòng nước, tay cậu từ từ chạm vào bụng dưới trượt dần xuống đến đùi, nhìn làn da nhẵn nhụi không chút tì vết như con gái của mình, bị nước nóng dội qua đỏ hồng, cậu bóp chặt lấy da thịt trên đùi rồi nhắm mắt lại, chịu đựng đau đớn mà xác thịt mang lại. Tuy rằng thầm ghét cơ thể của mình, nhưng có thể làm được gì chứ, khiếm khuyết xấu xí kia chỉ có thể khắc càng sâu thêm, cậu chưa từng chấp nhận chính mình, vậy làm sao có thể yêu cầu người khác chấp nhận mình? Hahah, cứ để tôi cô độc một mình được không...
Sau khi Tưởng Đông Hiểu về nhà, tâm trạnh lên xuống khác thường, vừa bối rối vừa sợ hãi, không hiểu tại sao mình lại làm ra hành động mập mờ mới nãy.
"Mình không phải gay, không phải, không đâu..." Cậu tự lẩm bẩm, "Có lẽ vì cậu ấy trông quá giống con gái, chỉ vì cậu ấy dễ thương mà thôi, mọi người ai không thích nhìn những sinh vật đáng yêu cơ chứ, điều này rất bình thường, không sao hết, đừng nghĩ ngợi lung tung nữa." Nghĩ như vậy, Tưởng Đông Hiểu từ từ chìm vào giấc ngủ. Nửa đêm, Tưởng Đông Hiểu tỉnh dậy, cầm lấy quần lót mò mẫm đường vào phòng tắm, lại vội vàng chạy lên lầu, sau đó, cả đêm đều mất ngủ...
Editor CO6TINY 🍀