Tôi Và Sếp “Cũ” Trở Thành Bạn Cùng Nhà?

Chương 4




11.

Sáng hôm sau, đang lúc say giấc nồng thì tôi bị tiếng gõ cửa đánh thức.

Tôi ngáp một cái rồi mang dép lê vào, bước ra xem qua mắt mèo là ai đến. Thấy rõ người tới thì tôi tỉnh ngủ luôn.

Là chị họ tôi tới!!

Tôi lúc này mới nhớ ra là chị ấy có nhờ tôi bán phụ hoa vào ngày lễ tình nhân, nhưng tôi đâu có ngờ được chị ấy sẽ tới đây!

Quên mất! Trong nhà tôi còn có Giang Hạo nữa, huhu ch.ết toi rồi.

Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo tới, đúng lúc này, cửa phòng Giang Hạo được anh mở ra.

Anh ấy nhìn tôi và chưa kịp nói gì thì đã bị tôi nhào tới bịt miệng lại.

“Chị họ tôi!” Tôi hạ giọng và dùng hết sức lực đẩy anh quay lại vào phòng “Khoá cửa lại, trốn cho kỹ vào.”

Có lẽ là do vừa mới ngủ dậy (hoặc vẫn ngáo như bình thương) nên anh ấy ngu ngơ hỏi tôi “Sao không nói tôi là bạn cùng nhà với em là được rồi chứ gì?”

“Không được.” Tôi dứt khoát nói “Nếu mẹ tôi mà biết tôi sống chung nhà với đàn ông thì bà ấy sẽ ch.ặt đầu tôi xuống!”

Cuối cùng Giang Hạo cũng chịu quay vào phòng và làm theo lời tôi dặn.

Tôi hít một hơi thật sâu rồi mới dám đi mở cửa.

Chị họ tôi hôm nay lại có cầm theo hai bó hoa “Từ Bàn Bàn*, chị gõ cửa nãy giờ bộ em không nghe hả?”

Tôi nở nụ cười nịnh nọt: “Ai da, nãy giờ em bận quá nên không có nghe thấy chị gõ cửa. Chị cứ ngồi đi, sao hôm nay lại tốt bụng mang hoa tới tặng em thế?”

“Vớ vẩn.” Chị họ đặt hoa lên bàn rồi nói với tôi “Chị mang tới đây là muốn em giúp chị chọn cái nào nhìn đẹp hơn.”

“Cái này.” Tôi chỉ đại một cái rồi vội vàng nói với chị ấy “Mấy chuyện vặt vãnh như thế thì cứ nhắn qua Wechat cho em là được rồi, mà chắc bây giờ cửa hàng đang bận lắm nên chị mau về trông tiệm đi.”

Chị họ tôi đứng dậy rồi nói “Chị chỉ muốn xem xem chỗ ở em như thế nào thôi. Đừng có quên hôm lễ tình nhân giúp chị bán hoa đó.”

“Em nhớ rồi, nhớ rồi.” Tôi nhẹ nhàng đẩy đẩy chị ấy về.

Bước đến cửa ra vào thì bỗng nhiên chị họ tôi cúi xuống, chỉ vào đôi giày ở cửa rồi hỏi.

“Sao trong nhà em lại có giày nam?”

Tôi hoá đá tại chỗ. Ch.ết cha, quên mất chuyện này.

“À đôi giày này là của người thuê nhà trước đó quên chưa lấy.”

“Ồ.”

Chị họ tôi vừa đi được hai bước thì bỗng nhiên có tiếng ho nhẹ của đàn ông.

Cả hai người chúng tôi sững sờ mất một lúc.

Chị họ: “Em có nghe thấy thứ chị nghe không?”

Tôi bịa đại một lý do được xem là “khá” hợp lý: “Chắc là nhà bên cạnh đấy, nói thật thì khu nhà này cách âm không tốt cho lắm.”

Chị họ tôi dường như không tin vào lý do này của tôi, chị ấy quay lại và bước thẳng về phía phòng của Giang Hạo.

Tôi còn chưa kịp ngăn cản thì chị ấy đã vặn tay nắm cửa.

Nhưng cửa đã bị khoá.

Tôi âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Trời ơi, làm hú hồn hú vía tôi rồi.

Chị họ tôi cảm thấy khó hiểu “Tại sao căn phòng này lại bị khoá?”

Tôi: “Chủ nhà có để mấy đồ lặt vặt trong đấy nhưng quên lấy nên chưa đưa em chìa khoá.”

“Ồ.” Chị ấy lại nói tiếp “Chị thấy căn nhà này rất quái lạ, khi nào có công việc ổn định thì em nên chuyển chỗ ở đi thì hơn.”

Tôi gật đầu lia lịa.

“Được rồi, chị về đây.”

Vì đề phòng chị ấy đột nhiên quay lại nữa nên tôi vội đuổi theo “Để em tiễn chị về.”

Sau khi tiễn chị họ tôi về, vừa mở cửa nhà tôi liền hét lên “Giang Hạo, anh lăn ra đây cho em!!”

Nhưng không ngờ rằng cái người này đang ung dung ngồi trên sô pha nhìn tôi nổi đ.iên.

Tôi đã bực lại càng thêm bực, quát lớn “Vừa rồi anh cố ý có đúng không?!”

Anh nhướng mày “Cố ý cái gì cơ?”

“Anh cố ý ho chứ còn gì nữa!”

“Không phải tôi cố ý mà là do tôi nhịn không được thôi.”

Tâm trạng của anh ấy có vẻ đang rất tốt, “Đúng thật là căn nhà này cách âm không tốt lắm, có mấy đêm tôi còn nghe thấy tiếng cười “sằng sặc” của em khi coi mấy bộ phim truyền hình nữa đấy.”

Tôi:…

“À còn tiếng ngáy ngủ của em nữa.”

Tay tôi run run chỉ vào anh “Ngay bây giờ, em sẽ nói với chủ nhà rằng chúng ta chia tiền nhà!”

“Ồ, ghê vậy sao? Sợ quá ta ơi?”

Giang Hạo nhướng mày nhìn tôi rồi lấy điện thoại ra, mở Wechat và vẫy tay với tôi “Vậy tôi sẽ nói với chị họ em là em đang sống chung nhà với đàn ông.”

Tôi sững sờ hỏi anh “Đừng có mà ba xạo với tôi, anh lấy Wechat của chị tôi đâu ra mà nói?”

Lại là cái ánh mắt đang nhìn một con ngốc này, ngón tay mảnh khảnh của anh lấy ra một tấm card từ bó hoa mà chị tôi mang tới.

“Quét mã QR và thêm Wechat của người quản lý cửa hàng để được giảm giá.”

Tôi:…

Cứu tui!!

***

12.

Con át chủ bài của tôi đã bị vô hiệu hoá.

Tôi ghim anh!!

Huhu, tôi còn muốn nhờ vào việc này để uy hiếp Giang Hạo cùng tôi bán hoa vào ngày lễ tình nhân nữa cơ mà…

Hừ!

Vào buổi sáng của ngày lễ tình nhân, tôi “cưỡi con ngựa chiến” chạy bằng điện của mình để chở hai thùng hoa và hì hục chuyển chúng vào nhà.

Còn cái tên trời đánh Giang Hạo này thì ở một bên quan sát tôi cả buổi.

Đúng là tên đàn ông không có tình người!

Buổi tối hôm đó, tôi lại chuyển đồ ra cửa, quay lại lại nhìn người đang ngồi trên sô pha xem TV mà lòng tôi xốn xang.

“Sếp Giang.”

Anh ấy quay sang nhìn tôi.

“Chà, hôm nay là ngày lễ tình nhân…”

“Ừm, tôi biết mà.”

Tôi:…

“Hoa của em…”

“Khá đẹp đó.”

Tôi:…

Tôi không biết anh ấy không hiểu thật hay là đang cố tình không hiểu.

Tóm lại là người đàn ông vô tình này không hiểu lời tôi muốn nói!

Tôi khịt mũi quay lưng bỏ đi.

Anh ấy đột nhiên lên tiếng “Muốn tôi giúp gì không?”

Tôi dừng chân.

Giọng nói của anh lại mang theo ý cười “Vậy không phải là em nên cầu xin tôi sao?”

Tôi quay người lại thì nhìn thấy vẻ mặt đang đắc ý của anh ta.

Ha, định làm khó bà đây sao? Xin lỗi, cưng không đủ trình độ!

Thế là tôi chắp tay lại, nói một cách hùng hổ và mạnh mẽ:

“Xin anh đấy!”

Giang Hạo:…

Hahaha, mặt tôi dày thứ hai thì không ai chủ nhật đâu nhé!

*Nguyên văn: 徐胖胖【Xú pàng pàng】: theo Dâu thì chắc đây giống như kiểu biệt danh hoặc gọi vui. 胖胖 (pàng pàng) là béo, mũm mĩm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.