Author: Lifting the Curtain Lights (帷幕灯火)
Engraw: Exiled Rebels
Trans+Editor: JfourRVS⁷
(•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•)
Tăng Nhậm chạy thật nhanh, thế nhưng một người chạy trên mặt đất làm sao mà bì được nổi với một người bay trên bầu trời. Anh ta nhanh chóng bị bắt và vấp ngã xuống đất trong khi bị nắm quần áo kéo đi.
Khi Thập Tư đuổi kịp anh ta, đây là cảnh tượng mà cậu nhìn thấy.
Tăng Nhậm lăn lộn trên mặt đất như một con nhộng tằm lớn, lấm lem bụi bẩn, những sợi tơ trắng cuốn quanh cơ thể của anh ta. Một vài làn khói trắng bốc lên, trong khi Tăng Nhậm nắm chặt lấy bát quái trong tay mình, dường như bát quái chính là mục tiêu mà đám sương mù trắng ấy đang nhắm đến.
Tăng Nhậm trông thấy Thập Tư xuyên qua sợi tơ trắng, và Thập Tư thậm chí có thể nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu của Tăng Nhậm dù là xuyên qua lớp tơ trắng kia, "Thập Tư, giúp tôi! Bỏ tao ra! Đồ quái vật, bỏ đồ của tao ra!"
Do đấu tranh dữ dội, Thập Tư có thể trông thấy lòng bàn tay của Tăng Nhậm đỏ lên như máu do siết mạnh. Khoảnh khắc tiếp theo, sợi tơ trắng trong thoáng chốc cuộn tròn thành một quả bóng, quấn xung quanh bát quái của Tăng Nhậm rồi biền mất trong không trung. Tăng Nhậm mở to mắt và liên tục phát ra những âm thanh khàn khàn, như thể anh ta đã mất đi điều gì đó trân quý vậy.
"Đĩa bát quái của tao! Trả nó lại cho tao!" Tăng Nhậm cố gắng đuổi theo nó, thế nhưng lại hoàn toàn không thể tìm thấy thân ảnh trắng kia ở đâu. "Sao vừa nãy cậu không tới giúp tôi? Nếu cậu giúp tôi, đồ của tôi sẽ không bị lấy đi mất như thế!" Đôi mắt của Tăng Nhậm tràn đầy tơ máu, và rồi anh ta kéo mạnh cổ áo của Thập Tư, giọng nói của anh ta trở nên sắc nhọn và khó nghe, "Giờ thì, đồ của tôi mất rồi, tất cả là lỗi của cậu!"
Thập Tư tinh tế liếc nhìn anh ta, "Đổ lỗi cho tôi sao?"
Như thể đột ngột nhận ra, gương mặt của Tăng Nhậm trắng bệch trong khi buông Thập Tư, thế rồi anh ta lùi lại hai bước, trước khi ngồi xổm xuống, nhìn trông vừa phẫn uất lại yếu ớt, "Tôi xin lỗi."
"Cái đó quan trọng lắm à?"
"Phải, nó rất quan trọng!" Tăng Nhậm cúi thấp đầu, trông có chút buồn bã, "Nó là một di vật mà sư phụ để lại cho tôi, tôi đã luôn mang theo nó kể từ khi sư phụ qua đời, tôi không muốn nó rời xa mình, bởi vì nó quá quan trọng, vậy nên tôi đã không kìm được mà tức giận khi nó bị lấy đi mất, đây không phải là lỗi của cậu, tôi đã không bảo vệ nó đủ tốt..."
Thập Tư gật đầu, "Vậy anh muốn lấy đồ về à?"
"Ừ! Tôi nghĩ tên đó hẳn đang ở chỗ mà chúng ta đã ở trước đấy, cái cột sáng trắng đó ý!" Tăng Nhậm nhìn Thập Tư với vẻ cầu xin trong đôi mắt, "Biết là nguy hiểm, thế nhưng nó là thứ quan trọng nhất đối với tôi, tôi phải lấy lại nó, cậu đợi tôi ở đây nhé."
"Ở đây đợi anh sao?"
"Đúng!" Tăng Nhậm nghiêm túc trả lời, "Ở đó quá nguy hiểm, và cậu thì đang bị thương, vậy nên hãy để tôi đi một mình đi!"
Tìm thấy một băng ghế dài sạch sẽ, Thập Tư ngồi xuống, "Được, tôi sẽ đợi anh trong nửa tiếng, anh đi đi."
Tăng Nhậm:...
Thằng cha này bị làm sao vậy? Cậu ta thậm chí còn không ngỏ lời hỏi đi cùng mình, mà lại đồng ý ở lại đây và đợi ư?
[Trans: Ròi từ khúc này là thèng này chính thức lộ bản chất luôn ròi nên chuyển sang gọi nó là 'Gã' nhó]
Gã không nói như vậy chỉ để khiến cho Thập Tư ở lại đây đâu, điều mà gã muốn chính là Thập Tư rời đi cùng với gã và rồi chặn tai ương cho gã ở chỗ đó cơ, chỉ có như vậy thì gã mới có thể hoàn toàn lấy đi vận vay từ người này và cũng có thể an toàn rời khỏi sân chơi nữa chứ.
Thực ra lúc đầu dù có đi đâu cũng không thành vấn đề, miễn là gã có đạo cụ ở trong tay, ai mà ngờ rằng cái thứ chết tiệt kia lại dám lấy đi đạo cụ của gã.
Không thể tha thứ được!
Đúng vậy, thứ đó không chỉ là một bát quái, mà là đạo cụ gã sử dụng để tráo đổi vận may với những người khác. Gã từ lâu đã trói buộc khế ước lên Thập Tư và miễn là món đạo cụ còn ở trong phạm vi nhất định, Thập Tư sẽ trở nên ngày một bất hạnh. Khi đó vận may của bản thân gã sẽ tăng lên, và miễn là Thập Tư chết đi, gã chắc chắn sẽ sống sót.
Giờ gã phải lấy lại món đạo cụ, và Thập Tư phải ở trong phạm vi được chỉ định của nó mới được.
"Quả thực, tôi biết rất rõ rằng đây là vấn đề của mình và tôi đã không nên kéo người khác vào ngay từ đầu mới đúng." Tăng Nhậm nở một nụ cười cay đắng, "Thập Tư cậu đưa ra quyết định như vậy cũng là chuyện bình thường."
"Tôi hơi chóng mặt." Thập Tư có chút khó nhọc nhắm mắt lại, "Vậy nên anh nói rõ ra đi, đừng có lòng và lòng vòng nữa."
Tăng Nhậm:...
"Tôi có hơi sợ." Tăng Nhậm lí nhí nói, "Thứ đó rất quan trọng với tôi, mặc dù tôi biết như thế này có chút ích kỉ, nhưng cậu có thể đi theo tôi không?"
"Đương nhiên là không."
Một giọng nói cất lên từ đằng sau, và đôi mắt của Tăng Nhậm khẽ mở to, gã giật phắt đầu lên, như một con chuột nhắt nhìn thấy một con mèo phía sau mình vậy. Gương mặt của gã tràn đầy hoảng sợ. Kể cả Thập Tư đang chóng mặt cũng có thể nhìn thấy rõ phản ứng của gã. Thập Tư nhìn ra phía sau họ, và ở gần đám sương tối mịt, xuất hiện một người đàn ông đang mặc toàn đồ màu đen, hắn ta trông rất ốm yếu, không có một chút cảm giác tồn tại nào.
Đó là Gian Niệm.
"...Gian Niệm," Tăng Nhậm nhanh chóng tránh xa khỏi hắn, "Tại sao mày lại ở đây?"
"Tất nhiên, là cùng lí do với mày."
Gương mặt của Tăng Nhậm trong tức khắc trở nên xấu xí, gã nhìn Gian Niệm với đôi mắt tối tăm, và rồi liếc nhìn người đàn ông phía sau hắn, "Vậy ra Người Sống Sót không được ông chủ của mình tin tưởng chính là mày, ngạc nhiên thật, Màn Đêm không hề đề cập chuyện này với tao."
Nếu như biết Gian Nhiệm đang ở đây, Tăng Nhậm chắc chắn sẽ không tới, dù cho gã có được trả nhiều đến đâu đi chăng nữa!
Gã và Gian Niệm đã từng có một đoạn quá khứ, và như thường lệ, Tăng Nhậm luôn tìm kiếm một người đồng hành mới mỗi khi gã tiến vào một sân chơi mới. Ở trong sân chơi đó, gã đã nhìn trúng Gian Niệm, người trông rất yếu đuối và bất lực. Gã lúc đầu đã thành công và Gian Niệm hoàn toàn không hề nghi ngờ gã, hắn mỉm cười và chấp nhận gã như một người bạn đồng hành để cùng nhau vượt qua sân chơi, thế nhưng ngay khi gã chuẩn bị sử dụng đạo cụ để gắn kết khế ước lên Gian Niệm, Gian Niệm thậm chí đã nói với gã: Cuối cùng bắt quả tang được mày rồi nha.
Gian Niệm thực ra không hề tin tưởng gã, và hắn cứ luôn mỉm cười, như một thằng ôn con tinh quái vậy, hắn dẫm nát đạo cụ của gã thành từng mảnh vụn. Kết cục, Tăng Nhậm trốn thoát bằng cách gắn khế ước vô một người qua đường, điều này đã cứu mạng gã và kể từ đó đến nay, gã luôn cố tránh Gian Niệm.
Gian Niệm sẽ không bỏ qua cho những người có ý định lừa hắn, và Tăng Nhậm sẽ không ngu đến mức lại đi gây chuyện với Gian Niệm. Mấy Người Sống Sót cấp S không phải là sự tồn tại mà một người có thể gây chuyện với đâu.
"Vì đã nhận cùng một công việc, sao chúng ta không hợp tác đi?" Tăng Nhậm nhanh chóng thỏa hiệp, "Tất cả những gì tao muốn là vận may của người này, không phải mày đã luôn không quan tâm đến cái chết của một người bình thường hay sao?"
Gian Niệm mỉm cười và bước đến chỗ của Thập Tư, đôi mắt tối của hắn tràn đầy sự nguy hiểm, "Tao chỉ quan tâm đến người này mà thôi."
Tăng Nhậm nhanh chóng nhận ra rằng gã đã chọn sai người. Gã đã nghĩ Gian Niệm không có bạn bè và gia đình ở thế giới thực, sao gã lại có thể vô tình chọn đúng người mà Gian Niệm biết cơ chứ? Tăng Nhậm vô thức lùi lại, gã nhìn chằm chằm sát sao từng chuyển động của Thập Tư, sợ rằng cậu sẽ đột nhiên tấn công.
"Được rồi." Tăng Nhậm lùi lại, "Tao sẽ cút khỏi đây."
Ngay khi vừa dứt lời, Tăng Nhậm nhanh chóng xoay người và bỏ chạy, gã chuyển động nhanh tới mức thân ảnh của gã trong tức khắc đã biến mất khỏi tầm mắt của Thập Tư.
Gian Niệm không có ý định đuổi theo sau gã, hắn chỉ lạnh lùng nhìn vào hướng mà Tăng Nhậm rời đi, cứ như thế trong ba giây trước khi xoay người. Hắn bước tới chỗ Thập Tư và quỳ gối xuống trước cậu, nụ cười trên khuôn mặt hắn vẫn còn đó, và dù là gương mặt tái nhợt cũng không thể che được sự vui vẻ trong nụ cười của hắn, giống như tia nắng mùa xuân vậy.
"Không sao đâu." Gian Niệm lục tìm một gói khăn ướt nhỏ từ túi của mình, hắn lấy một tờ ra và cẩn thận lau máu trên khuôn mặt của Thập Tư, "Sao trông cậu bất ổn thế này? Sau này tránh gã đó đi nhé."
"Gã là ai vậy?"
"Gã tự gọi mình là Tăng Nhậm, phải không? Gã ta là một Người Báo Hung nổi tiếng giữa những Người Sống Sót, nhận thấy cậu không phải là một Người Sống Sót, gã đã lừa dối cậu." Gian Niệm nghiêm túc nhìn chằm chằm vào trong đôi mắt của Thập Tư, "Đừng tin bất cứ điều gì mà gã đó nói, toàn bộ lời của gã đều là dối trá để giữ cho gã sống sót thôi."
Thập Tư vươn ra và nắm lấy khăn ướt trong tay Gian Niệm, "Sao cậu lại mang cái này theo?"
"Bởi vì tớ là một bệnh nhân, và là một tên khùm điên ưa sạch sẽ." Gian Niệm dịu dàng mỉm cười, thế nhưng càng cười, cơ thể hắn dường như lại càng mang thêm bầu không khí bệnh tật. "Đừng bận tâm sao tớ lại mang theo thứ này nữa, Thập Tư, ở trong sân chơi cậu phải nhớ rằng không được tin tưởng bất kì ai, cậu quá dễ tin tưởng những người khác đấy."
Thập Tư nhìn hắn, "Bao gồm cả cậu à?"
"Đừng luôn nói những lời khó nghe như vậy với tớ, tớ cũng sẽ thấy buồn đó." Gian Niệm nắm lấy tay của Thập Tư, "Ngay từ ban đầu tớ chưa từng làm bất cứ điều gì để tổn thương cậu, kể cả khi cậu chia tay với tớ vì lí do như thế, hãy tin tưởng tớ một chút thôi, có được không?"
"Cậu có biết sân chơi này là gì không?"
"Không, tớ gặp đầy đủ các sân chơi," Gian Niệm lắc đầu, "Thế nhưng chúng ta có thể hành động cùng nhau để phá hủy sân chơi này, tớ tin cậu sẽ ổn thôi, Thập Tư à."
Thập Tư di chuyển tay mình và dùng một tờ khăn ướt để lau máu trên mặt với biểu cảm bình thường.
[Trans: Đừng hỏi tui biểu cảm bình thường là như nào vì tui cũng kbiet nữa, Thập Tư càng tự nhận mình bình thường thì tui lại càng thấy khó để trans được cái chữ 'bình thường' này 🥲]
Bất lực đứng dậy, Gian Niệm không tiếp tục đề nghị Thập Tư đi cùng mình nữa, hai người họ dần cách xa khỏi nhau.
"Tại sao cậu ta lại bình tĩnh vậy?" Người đàn ông phía sau Gian Niệm hỏi hắn bằng một giọng rất nhỏ, và bởi vì giọng của anh ta quá nhỏ và khoảng cách có chút xa, Thập Tư không nghe thấy anh ta.
"Gã kia mới nãy là bạn đồng hành của cậu ta, phải không? Đột nhiên biết được rằng bạn đồng hành thực ra lại là một kẻ xấu xa và có ý định làm hại mình, tại sao người này lại bình tĩnh quá vậy?" Người đàn ông khẽ cau mày, "Tôi không hiểu nổi, vậy có phải cậu ta đã biết được từ đầu rằng gã ấy là một kẻ dối trá không?"
"Không hẳn." Gian Niệm đáp với một nụ cười, "Thập Tư chỉ là rất dễ tin người thôi."
Người đàn ông lắc đầu, "Vì dễ dàng tin tưởng bất cứ ai, không phải là cậu ta sẽ cảm thấy phiền muộn sau khi bị phản bội hay sao?"
"Không đời nào, đây là Thập Tư đấy," Gian Niệm đút tay vào trong túi, "Khi đưa ra phán quyết, Thập Tư thường sẽ lựa chọn tin tưởng những người khác. Đối với cậu ấy, giữa tin tưởng và không tin tưởng, cậu ấy sẽ chọn cái trước. Tin tưởng dễ hơn, vậy nên cậu ấy rất dễ tin vào những người khác. Tuy nhiên, nếu như tin tưởng là lựa chọn sai lầm và cậu ấy bị phản bội, thì cậu ấy sẽ không bao giờ cảm thấy phiền muộn bởi vì cậu ấy chưa từng mong đợi niềm tin của mình sẽ được đền đáp ngay từ đầu. Đây là Thập Tư, một người lý trí và không tham vọng."
Người đàn ông có chút kinh ngạc nhìn Gian Niệm, thế rồi ngay sau đó đặc biệt nhìn chằm chằm vào Thập Tư, cứ như vậy trong khoảng mười giây trước khi anh ta lẩm bẩm, "Không thể hiểu nổi."
Người đàn ông được sinh ra trong một gia đình giàu có và phải đấu tranh với những đứa con trai ngoài giá thú của cha mình kể từ khi anh ta còn là một đứa trẻ, và môi trường sống như vậy đã khiến cho những khát vọng ** và tốt của anh ta trở nên mạnh mẽ. Anh ta chưa từng chứng kiến một người như Thập Tư, người mà lựa chọn tin tưởng, thế nhưng sẽ không cảm thấy phiền muộn sau khi bị phản bội, không trông đợi cũng không tiếp tục để tâm gì.
Vậy ra thực sự có người như vậy sao.
Thập Tư lau máu ở trên mặt cậu, tờ khăn ướt trắng nhanh chóng chuyển sang màu nâu thẫm. Cậu lấy điện thoại ra khỏi túi và đặt nó vào chế độ selfie để xem mặt mình. Khi camera chĩa đến vai của Thập Tư, cậu ngừng lại. Ở trong camera, một cái bóng trắng đang chậm rãi bò lên trên vai của cậu.
Giống một người sợ hãi cái lạnh, cái bóng trắng đang nằm trên vai của Thập Tư, như muốn giữ lấy cậu thật chặt.
Thập Tư nhìn lại về phía vai của mình. Đôi vai trống rỗng của cậu thậm chí còn có thể cảm nhận được luồng không khí lạnh lẽo, thế nhưng khi nhìn thì lại như hoàn toàn không có gì ở đó cả. Cậu dời ánh mắt về lại màn hình điện thoại, và ở phía trước camera, có thể trông thấy làn sương trắng đang duỗi tay ôm lấy xung quanh eo của Thập Tư, nhìn trông hoàn toàn thỏa mãn.
Thứ... này là gì vậy?
"Thập Tư?" Gian Niệm, vốn đã đang quan sát Thập Tư, để ý thấy có gì đó sai sai và từ từ bước qua, "Có chuyện gì vậy?"
Thập Tư mở miệng, thế nhưng trước khi có thể cất lời, cậu cảm nhận được rất rõ eo của mình đang bị mạnh mẽ siết lại. Thập Tư cúi đầu, ở hiện thực cậu cũng thấy được làn sương trắng, và Gian Niệm hiển nhiên cũng nhìn thấy nó. Hắn vươn tay ra, và Thập Tư có thể cảm nhận được những cánh tay kia đang siết ngày một chặt hơn bởi vì sự hiện diện của Gian Niệm.
Ngay lúc đó, cậu trực tiếp bị kéo đi, khiến cho Thập Tư gần như là ngã xuống mặt đất, thế nhưng cơ thể cậu lại không hề cảm thấy đau, mà thay vào đó, cơn gió lạnh thổi đến và làn sương mù di chuyển cậu đi, khiến Thập Tư trôi trong không trung.
"Chết tiệt!" Gian Niệm giẫm lên trên băng ghế dài và nhảy lên, hắn biến ra một con dao dài màu đen trong tay mình, con dao né tránh Thập Tư và thay vào đó trực tiếp cắt làn sương trắng thành hai nửa.
Thế nhưng khoảnh khắc tiếp theo, làn sương trắng nhanh chóng hợp trở lại, nó biến thành hình dạng một con người, đôi mắt và cái miệng sâu hoắm của nó đối mặt với Gian Niệm, tay siết chặt xung quanh Thập Tư. Thập Tư khẽ chống cự, thế nhưng nhận ra rằng làn sương mù giống như một quả bóng làm từ keo cao su vậy, những đòn tấn công vật lý hoàn toàn vô hiệu với nó.
"Không có tác dụng ư?" Gian Niệm nhìn con dao trong tay một cách lạ thường, "Tại sao lại không có tác dụng?"
Hắn phóng vụt lên và chém thêm lần nữa, và cũng giống như trước đó, làn sương trắng trực tiếp cô đọng và thành hình trở lại, mang theo Thập Tư lên trên bầu trời, cuối cùng lại đặt cậu vào bên trong chiếc lồng.
Thập Tư bối rối trong khi nhìn thân ảnh màu trắng trôi bên ngoài chiếc lồng. Thân ảnh màu trắng nhìn chằm chằm cố định vào Thập Tư, ngay sau đó đặt tay của mình vào bên trong lồng, làn sương lạnh lẽo chạm vào gương mặt của Thập Tư, hành động hoàn toàn không hề mang theo chút tính đe dọa nào. Thập Tư nhìn nó, giây tiếp theo cậu mở camera ra để xem, mặt cậu vẫn chưa được lau hết máu nữa.
"Cái... cái quái quỷ gì vậy?" Trên mặt đất, Gian Niệm quan sát thân ảnh màu trắng trong không trung. Đến cả hắn cũng có thể thấy rằng cái thứ này không có ác tâm với Thập Tư, chỉ là, tại sao con dao lại không hiệu quả? Nó không phải là một con ma hay quái vật sao?
"Hay là do con dao của cậu không hoạt động ở đây?"
"Không có khả năng." Gian Niệm gạt đi nụ cười hiếm khi thay đổi của mình. Hắn nhìn vào con dao với đôi mắt phức tạp, "Con dao này không phải là một con dao bình thường. Tôi đã dùng một con boss của sân chơi thuộc tầng lớp thứ nhất để tinh chế nó thành một lưỡi dao ma. Kể cả khi đã rời khỏi vô hạn lưu giới, nó vẫn còn hoạt động, vậy nên, thứ này hẳn không phải là một con ma rồi."
Người đàn ông nhìn lên cái bóng trắng trong không trung, "Nó hình như đang canh gác thì phải, hoàn toàn không giống một con ma chút nào."
Cơ thể làm từ sương mù trắng, gương mặt không thể nhìn thấy rõ được, dường như không có dáng vẻ nguy hiểm, những điều này không giống với bất kì một con ma kinh hãi nào.
Đúng lúc đó, ẦMM, một tiếng nổ the thé vang lên từ đằng xa, và đám sương đen bị thổi bay, đến cả chiếc lồng cũng bị thổi đi.
"Gì vậy? Đứa nào đấy? Muốn chết hay gì?" Gian Niệm nhìn sang phía bên cạnh, "Chưa biết đây là sân chơi gì, thế mà lại dám sử dụng mấy thứ chất nổ. Gã này chưa đọc sách hướng dẫn sinh tồn à?"
Giống như lời Gian Niệm, làn sương trắng nhanh chóng trực tiếp tan ra phía trước mặt Thập Tư. Chỉ trong có vài giây, một vài tiếng hét xuất hiện từ đằng xa. Gian Niệm nheo mắt lại, di chuyển cơ thể, thế rồi xoay người để tìm một cái thang.
"Dù trông nó không quá ghê gớm, thế nhưng trong khi nó đi chúng ta cần phải tìm một cái thang để đưa Thập Tư xuống."
Người đàn ông ngây ra nhìn Thập Tư, "Không phải cậu nên nhảy lên trên đó và lấy tay xé toạc cái lồng để đưa cậu ấy ra à?"
"Gì? Cậu nghĩ tôi có siêu thể lực hay gì? Tôi chỉ là một bệnh nhân, và điều mà cậu vừa mô tả rất không-giống-người, nó giống một con gorilla hơn đấy." Gian Niệm phẩy tay, "Nhanh lên, nhanh lên, tìm một cái thang đi!"
Người đàn ông cuối cùng đành phải giúp Gian Niệm tìm một cái thang. Nhìn cảnh Gian Niệm dựng cái thang mình vừa tìm được rồi leo lên, tưởng tượng thật tâm của anh ta về những Người Sống Sót cấp S vỡ nát tan tành xuống mặt đất.
...À mà, trong số ba Người Sống Sót cấp S, đúng thật là chỉ có năng lực của Gian Niệm là chưa được biết đến, mỗi Người Sống Sót sẽ có một năng lực độc nhất vô nhị, vậy còn Gian Niệm thì sao? Chính xác thì những năng lực nào đã giúp hắn ta trở thành một Người Sống Sót cấp S vậy?
...
Trong Đơn Vị Đặc Biệt, Ninh Dương Tắc và Hạ Lạc Vũ lo lắng chờ đợi các kết quả kiểm nghiệm từ Đơn Vị Thanh Tra. Họ yên lặng ngồi ở ghế của mình cho đến khi máy tính phát ra một tiếng bíp.
"Nó đây rồi!" Hạ Lạc Vũ phóng vụt qua, và niềm vui trên khuôn mặt của anh dần dần trở nên trống rỗng trong khi anh mở tin nhắn được gửi đến bởi Đơn Vị Thanh Tra ra.
"Là sân chơi gì vậy?" Ninh Dương Tắc đi đến phía sau anh và nhìn vào màn hình máy tính, "...Cái gì? Sân chơi hệ Ngẫu Nhiên?!"
Hạ Lạc Vũ bất lực gật đầu, "Dường như chúng ta không có khả năng can thiệp lần này rồi, nếu như nó là một sân chơi hệ Ngẫu Nhiên, thì đến cả Đơn Vị Thanh Tra cũng không thể xác định được tình hình ở bên trong đâu, chúng ta chỉ có thể hy vọng những người chơi có thể tự cứu lấy chính họ thôi. Đội Trưởng, chúng ta nên làm gì đây?"
Ninh Dương Tắc khẽ cau mày, "Nó là sân chơi hệ Ngẫu Nhiên nào?"
"Giấc Mơ."
Hạ Lạc Vũ đọc phần mô tả trong tin nhắn, "Sân chơi hệ Ngẫu Nhiên: Giấc Mơ. Sân chơi này sẽ chọn ngẫu nhiên ai đó để tạo ra một thế giới dựa theo giấc mơ của họ. Trong thế giới này, mọi thứ được dựa trên chủ đề giấc mơ của người chủ nhân, nói cách khác, nếu như người mơ thích Gundam(*), có lẽ sân chơi này sẽ phản ánh thế giới Gundam đó."
(*)Gundam: Đồ chơi mô hình
"...Đã hiểu, rồi sao nữa?" Ninh Dương Tắc ra hiệu cho anh tiếp tục.
"Chủ nhân của giấc mơ sẽ không nhận ra rằng mình đang mơ, người này thậm chí còn có thể tùy ý di chuyển xung quanh, vậy nên giai đoạn thứ nhất là phải tìm ra được người mơ và đánh thức họ từ giấc ngủ của mình. Nếu không, linh hồn ác quỷ được nuôi dưỡng bởi giấc mơ sẽ giết chết từng người một bên trong sân chơi, và khi người mơ đã được đánh thức thì sẽ tiến vào giai đoạn thứ hai. Linh hồn ác quỷ được hình thành bởi giấc mơ sẽ hợp lại với chủ nhân giấc mơ để tạo thành một thế giới giấc mơ thứ hai, ở trong đó mọi người sẽ trải nghiệm một phần quá khứ của chủ nhân giấc mơ, tuy rằng quá khứ này có khả năng sẽ bị bóp méo."
Ninh Dương Tắc cân nhắc trong một lúc, "Đơn Vị Thanh Tra có đưa ra phương pháp xử lý nào không?"
"Không hẳn, hay nói đúng hơn, không có phương pháp xử lý thống nhất nào cả." Hạ Lạc Vũ bất lực nói, "Bởi vì có vượt qua được hay không là do chủ nhân của giấc mơ, thế nhưng chủ nhân của giấc mơ và giấc mơ bị liên kết chặt chẽ với linh hồn ác quỷ sẽ đàn áp ý thức chủ nhân của giấc mơ. Nó hoàn toàn như cái tên của sân chơi này, một vấn đề giống như một giấc mơ không có lối thoát."
Ninh Dương Tắc cúi đầu xuống và dường như đang nghĩ ngợi về điều gì đó, và sau một lúc anh mới lên tiếng, "Điều gì sẽ xảy ra nếu như... tôi nói nếu như thôi nhé, chủ nhân của giấc mơ được lựa chọn ngẫu nhiên bởi sân chơi là một Người Sống Sót..."
Hạ Lạc Vũ trông rất tuyệt vọng, "Đúng vậy, khi đó một người bình thường bị bắt vào trong sân chơi có lẽ sẽ trải nghiệm một sân chơi khác bên trong sân chơi, thú vị quá ha."
...Thế nhưng không có ai muốn trải nghiệm cái loại thú vị này đâu.