Tôi Thực Sự Chỉ Là Một Người Bình Thường

Chương 18: Vùng an toàn




Author: Lifting the Curtain Lights (帷幕灯火)

Engraw: Exiled Rebels

Trans+Editor: JfourRVS⁷

(•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•)

Theo góp ý của bạn @Little_Field0304, mình sẽ sửa 'Thế giới dòng chảy vô tận' thành 'Vô hạn lưu giới' nha. Cảm ơn bạn @Little_Field0304 rất nhiều huhu mình thú thật lúc đầu cũng không nghĩ ra nên để như nào nghe cho nó đỡ ngang nữa.

(•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•)

Đơn Vị Đặc Biệt từ lâu đã điều tra lịch sử quá khứ của Thập Tư một cách kỹ lưỡng. Vì cậu có liên hệ với ba Người Sống Sót cấp S, họ không thể cứ thế coi chuyện này là trùng hợp mà bỏ qua được.

Lý lịch của Thập Tư được tìm hiểu rất bao quát, kéo dài từ lúc sinh ra cho đến hiện tại, từ quê nhà cho đến đại học rồi nơi cậu hiện đang làm việc, cậu căn bản chưa từng trải qua bất cứ điều gì đặc biệt cả, và Đơn Vị Đặc Biệt vẫn tiếp tục phân tích những chi tiết này. Sau khi điều tra đi điều tra lại nhiều lần, họ nhận ra rằng đây là một người bình thường, bình thường nhất có thể.

"Ơ? Anh thực sự không muốn đào sâu hơn vào chuyện này sao?" Hạ Lạc Vũ ngồi trên ghế, "Tôi phải giải thích chuyện này cho phía trên như thế nào đây ạ?"

"Không cần phải giải thích đâu." Đôi mắt của Ninh Dương Tắc nhìn vào tài liệu trên tay mình, "Chúng ta đã hơn một hai lần điều tra Thập Tư rồi, và cho đến giờ vẫn chưa tìm ra điều gì đặc biệt cả. Hoàn toàn không có chút liên hệ nào với vô hạn lưu giới, nó có phần giống như là trùng hợp hơn đấy."

Hạ Lạc Vũ gật đầu, thế rồi lại thở dài, "Nhưng tôi nên đưa ra lý do gì cho phía trên bây giờ?"

"Câu phải xem những điều được ghi lại và đọc những chi tiết cho đúng chứ." Ninh Dương Tắc ném tài liệu anh vừa mới đọc cho Hạ Lạc Vũ, "Ai là Người Sống Sót đầu tiên mà chúng ta có thể điều tra được cho đến nay?"

Hạ Lạc Vũ chớp mắt, "Là Thần Ánh Sáng, Bạch Quân Di, phải không ạ?"

"Đúng vậy, và anh ta đã tiến vào vô hạn lưu giới khi nào?"

Hạ Lạc Vũ tìm thông tin của Bạch Quân Di, cho đến giờ, anh vốn đã đọc các tài liệu của Bạch Quân Di vô số lần, nhưng vẫn mở nó ra chỉ là để xác nhận lại. Kiểm tra ngày trên tài liệu, Hạ Lạc Vũ gật đầu, "Số liệu chỉ ra rằng Bạch Quân Di đã được báo cáo là mất tích vào ngày 25 tháng 5 năm 2027."

"Giờ kiểm tra xem Thập Tư đã vô tình tạo ra thứ thuốc diệt cỏ này khi nào đi."

"...Không lẽ?!"

Hạ Lạc Vũ nhanh chóng lật qua số liệu anh mà vừa mới nhận được, và tìm thấy thời gian mà Thập Tư đã nói, cùng với ngày bạn cùng phòng đại học của cậu đã bảo anh, mặc dù đó chỉ là những ngày thông thường...

"Tháng 9 năm 2026." Đôi mắt của Hạ Lạc Vũ mở to, "Gần một năm trước khi Bạch Quân Di tiến vào vô hạn lưu giới ư?"

"Đúng vậy." Ninh Dương Tắc mở tài liệu về vô hạn lưu giới ra, "Bạch Quân Di có thể nói là nạn nhân đầu tiên của vô hạn lưu giới. Trước đây khi nói chuyện với anh ta, anh ta cũng đề cập rằng khi mình tiến vào vô hạn lưu giới thì số lượng của những Người Sống Sót là không quá lớn. Chúng ta bởi vậy nên nhận định rằng thế giới ấy đã không mở ra cho đến khi đó, vậy nên nó hẳn mới chỉ bị mở ra tối đa 4 năm thôi. Thập Tư không thể nào biết rằng có sân chơi này trong vô hạn lưu giới trước khi vô hạn lưu giới mở và thậm chí tạo ra một loại thuốc diệt cỏ hữu hiệu được."

Hạ Lạc Vũ mỉm cười khi nghe thấy như vậy, "Vậy thì nó thực sự là trùng hợp rồi, và con người này thật đáng kinh ngạc. Chúng ta có nên gọi cậu ấy là Quý Ngài Trùng Hợp không nhỉ? Những sự trùng hợp của cậu ấy khó tin thật đấy."

"Có những sự trùng hợp như vậy trên thế giới này mà." Ninh Dương Tắc đứng lên, "Cậu đến kiểm tra Đơn Vị Thanh Tra và thúc giục họ, và hỏi khi nào chúng ta có thể công bố các kết quả đi, tôi sẽ đến nói chuyện với Thập Tư."

Hạ Lạc Vũ ngáp, anh có chút buồn ngủ trong khi ngã phịch lên trên bàn. Gọng kính của Hạ Lạc Vũ cong đi vì bị đập lên mặt bàn. Anh và Ninh Dương Tắc đã làm việc quá giờ cho đến hiện tại mà không được nghỉ chút nào, anh thậm chí còn cảm thấy mình có thể nhắm mắt ngủ xuyên đêm ngay và luôn ấy chứ. Không chỉ có họ, đa số những người trong Đơn Vị Đặc Biệt đều đang ở trong tình trạng này.

Sau khi kết thúc những sự kiện cấp bách nhất, họ để cho Đơn Vị Đặc Biệt chia thành 2 nhóm để làm việc luân phiên, ngoại trừ hai người bọn họ, vì họ phải trông chừng cả 2 bên để đảm bảo không có sự cố nào xảy ra.

"Đơn Vị Thanh Tra? Công bố kết quả ư? Anh đang nói về tin tức ta có thể đạt được những năng lực kỳ quặc sau khi đi ra từ một sân chơi à?"

"Ừm, không có cách nào để che đậy vấn đề này đâu." Ninh Dương Tắc thở dài, "Trong quá khứ, đa số những bài đăng có liên quan kia chỉ là đang nói chuyện vui vui thôi, sau tất cả, một sân chơi đối với người bình thường là một thứ gì đó quá mơ hồ. Chúng ta cũng không nhìn thấy bất cứ ai với các năng lực xuất hiện cả, vậy nên đa số sẽ không thực sự liên hệ chuyện này với chuyện kia đâu, thế nhưng hiện tại, gần 10,000 người đã ở trong một sân chơi đấy. Khả năng đạt được năng lực thậm chí còn thấp hơn, nhưng vẫn sẽ có những người đạt được một năng lực nào đó thôi."

Hạ Lạc Vũ gật đầu, "Tôi hiểu rồi, tôi sẽ đi ngay bây giờ đây."

Cùng Hạ Lạc Vũ rời khỏi khu trụ sở, Ninh Dương Tắc trực tiếp đi đến khu vực cách ly. Hiện tại tất cả những Người Sống Sót đã được kiểm tra và sẽ mất một thời gian để họ xử lý hậu quả của những chuyện đã xảy ra ở trong sân chơi. Rồi họ còn phải viết nó thành một bản báo cáo để nộp lên trên nữa.

Và... kể cả khi toàn bộ những người kia được thả ra đi chăng nữa, thì sau đó, bọn họ sẽ không thể giống như trước đây được.

Mấy cái sân chơi hệ Tinh Thần này quả thực là rất khó chịu mà.

Trong căn phòng cách ly của Thập Tư, Ninh Dương Tắc đẩy cánh cửa mở ra. Thập Tư đang ngả người ra sau ghế của mình và nhìn vào chai nước khoáng trong tay, dường như là đang phân tích những thành phần liệt kê trên đấy. Mái tóc trắng của cậu đang rất là trắng dưới tia nắng sáng chói, đến mức không thể nhìn thấy được.

"Chào buổi chiều, cậu Thập." Ninh Dương Tắc cố gắng nói bằng giọng ôn hòa nhất có thể.

Thập Tư ngước lên, cậu quan sát Ninh Dương Tắc đang đi vào, họ cứ thế khóa tầm mắt nhìn nhau trong 3 giây, thế rồi cậu đứng dậy, "Không phải anh Hạ lúc trước sao ạ?"

"Cậu ấy đang có nhiệm vụ khác rồi. Đây là lần đầu tiên mà chúng ta gặp nhau nhỉ. Tên tôi là Ninh Dương Tắc, một Đội Trưởng của Đơn Vị Đặc Biệt." Ninh Dương Tắc khiêm tốn giới thiệu bản thân mình, "Lần này tôi ở đây là vì muốn bàn với cậu Thập về một thương vụ kinh doanh."

"Gì cơ?" Thập Tư có chút hoang mang, "Đến cả Đơn Vị Đặc Biệt cũng kinh doanh sao?"

"Đây là một tình huống đặc biệt." Ninh Dương Tắc mỉm cười và bước tới phía trước Thập Tư. "Tôi đã nghe từ Hạ Lạc Vũ rằng thuốc diệt cỏ của cậu đã xóa sổ những bông hoa trong khắp sân chơi mà không làm hại đến con người. Tôi muốn mua phương thức sản xuất của loại thuốc diệt cỏ này từ cậu."

Thập Tư ngồi tại chỗ trong khi đặt chai nước khoáng trở lại trên bàn, "Tôi không có vấn đề gì với điều đó, thực ra tôi đã định sẽ đưa nó cho các anh ngay từ đầu rồi."

"Hả?" Ninh Dương Tắc đơ người.

Thập Tư gật đầu, gương mặt của cậu điềm tĩnh, như thể cậu đã lường trước được tình huống này, và chỉ là đang nói những gì đang hiện lên trong đầu mình mà thôi.

Không phải là các giác quan của cậu ấy bị rối tung lên vì áp lực tâm lý hay gì đó đâu, phải không?

"Về vấn đề này, cậu Thập à, cậu có thể xem xét lại!" Ninh Dương Tắc vội vàng nói, "Tôi là đang đại diện cho Đơn Vị Đặc Biệt để thương lượng với cậu, thế nhưng đó là sản phẩm của cậu mà, vậy nên đừng thấy áp lực, chúng tôi thậm chí sẽ mua nó với những điều khoản mà cậu Thập đặt ra. Đây tuyệt đối không phải là điều gì đó mà cậu đang bị đe dọa phải làm đâu!"

"Tôi cũng không có nghĩ như vậy đâu." Thập Tư nhìn Ninh Dương Tắc, "Tại sao anh lại cho là như thế nhỉ, anh Ninh?"

Ninh Dương Tắc húng hắng ho, rồi anh có chút bất lực gãi tóc mình, "Thật sao? Vậy thì tôi thực sự xin lỗi, trong một thời gian dài tôi đã đang phải đối diện với quá nhiều lời đe dọa và mấy chuyện tương tự vậy, nên tôi chỉ vô thức..."

Dù là những người tham gia sân chơi đang bị cách ly hay những người được phát hiện là đã đạt được một năng lực, thì việc xuất hiện sự thay đổi to lớn trong hoàn cảnh này khiến cho bọn họ trước tiên là nghi ngờ. Dù người bị nghi ngờ là Ninh Dương Tắc hay những người khác đi chăng nữa, tâm trí họ sẽ dần chuyển sang chiều hướng không tin tưởng bất cứ điều gì, vậy nên Ninh Dương Tắc chỉ có thể giải thích hết lần này đến lần khác để làm cho họ bình tĩnh lại.

Đột nhiên lại có một người với lối tư duy khác xuất hiện. Ngạc nhiên thay nó lại khiến cho anh cảm thấy có chút không thoải mái.

"Tôi thực ra đã chuẩn bị để đưa thứ này tới Đơn Vị Đặc Biệt ngay từ đầu." Thập Tư quay trở lại chủ đề trước đó, "Tôi đã có rất nhiều sở thích khi học đại học, và đã đặc biệt yêu thích các loài thực vật, vì vậy tôi đã chỉ định tạo ra một loại thuốc diệt cỏ dại tốt mà thôi, và cuối cùng tôi đã tạo ra cái thứ kia."

Gương mặt của Thập Tư không có biểu cảm gì, nhưng đôi mắt tối của cậu lại mang theo đôi chút bất lực, và dường như là đang chứa đựng một ý nghĩa bị ẩn giấu.

"Thứ thuốc diệt cỏ kia, không... có lẽ ta không thể gọi nó là thuốc diệt cỏ được nữa rồi... Thứ tác nhân này có thể khiến cho một lượng nhất định các loài thực vật chết đi, và nó chỉ có tác dụng với thực vật mà thôi." Giọng nói của Thập Tư buồn bã vang lên, "Tôi đã cố xử lý các tác nhân kia, và cuối cùng phát hiện ra rằng nó không thể nào biến mất được, bởi vì sau khi sử dụng thứ tác nhân này sẽ gây ra thương tổn cho đất."

"Loại thương tổn như thế nào vậy?"

"Tôi không thể khẳng định chắc chắn được." Thập Tư lắc đầu, "Thế nhưng cho đến bây giờ, không có loại thực vật mới nào từng mọc lên trên mảnh đất mà thứ tác nhân này đã bị sử dụng."

Thực tình, chậu hoa trống trên ban công của Thập Tư chứa loại đất mà thứ hóa chất kia đã bị rải lên. Thập Tư đã đem chỗ đất đó về và cố gắng triệt tiêu thứ tác nhân kia, nhưng không may là nó chưa từng có hiệu quả.

"Vậy thì, ý của cậu là cậu muốn sự giúp đỡ của Đơn Vị Đặc Biệt trong vấn đề này sao?"

"Những Người Sống Sót có mọi kiểu năng lực, các anh là Đơn Vị Đặc Biệt quản lý những Người Sống Sót, vậy nên tôi nghĩ anh sẽ có thể giải quyết vấn đề này tốt hơn là tôi." Thập Tư lục tìm một mẩu giấy từ trong túi của mình, và đưa mẩu giấy kia cho Ninh Dương Tắc, "Đây là công thức của thứ tác nhân ấy, nếu như nó không bị phân giải, thì sẽ không có bất kỳ một loại thực vật nào mọc lên trong khu vực của sân chơi kia nữa."

Nhận lấy mẩu giấy, Ninh Dương Tắc mở nó ra và quan sát, chữ viết ở trên đó rất ngay ngắn và những loại nguyên liệu khác nhau cùng các tỷ lệ được đánh dấu rõ ràng.

"Tôi hiểu rồi." Ninh Dương Tắc đứng lên, anh đặt mẩu giấy vào trong túi mình, rồi mỉm cười và chào tạm biệt Thập Tư, "Vậy hẹn gặp lại cậu sau nhé."

Thập Tư quan sát Ninh Dương Tắc rời đi trong khi dựa người ra sau ghế của mình, đôi mắt tối của cậu hoàn toàn không có cảm xúc.

Họ đã bị cách ly ở đây trong 3 ngày rồi, và dự tính họ sẽ được ra ngoài sớm thôi.

Khả năng là cậu sẽ không thể quay trở lại căn hộ của mình được, và cùng với chuyện mất việc, cậu giờ đã mất cả chỗ ở rồi.

Thập Tư bất lực đứng dậy và ngồi phịch xuống mặt bàn.

"Cuộc sống thật khó khăn mà."

Trong lúc đó, Ninh Dương Tắc nắm chặt lấy tờ giấy trong tay mình và đi về phía trước, tốc độ của anh càng ngày càng nhanh, gần như là đang chạy. Hiện trong đầu anh chỉ có duy nhất một suy nghĩ mà thôi, nhanh lên và đến Đơn Vị Thanh Tra nào.

Một thứ tác nhân nhắm vào các loài thực vật mà chỉ làm ảnh hưởng đến đất, vậy nên thực vật không thể sống sót ở trong đó.

Nếu thứ tác nhân này cũng có hiệu quả với một sân chơi, nếu như nó không ảnh hưởng đến con người, thì họ có thể sử dụng thứ thuốc này để ngăn ngừa sự tái diễn của sân chơi hệ Tinh Thần loại Hoa! Một khu vực đất nhỏ không thể trồng trọt thì sao chứ? Trong tình trạng khủng hoảng như thế này, thì mọi miếng đất an toàn có thêm được mới là chuyện lớn đó!

Trong Đơn Vị Thanh Tra, Hạ Lạc Vũ đang ngồi ở ô cửa. Rồi đột nhiên sầm, và cánh cửa của Đơn Vị Thanh Tra bị đá mở ra. Hạ Lạc Vũ vốn đang gần như là thiếp đi sợ hãi đến mức nhảy lên.

"Gì vậy? Đội Trưởng?!" Hạ Lạc Vũ nhanh chóng bỏ kính ra và dụi mạnh mắt mình, "Đội Trưởng, sao anh lại qua vậy?"

"Hiện có nhân sự rảnh rỗi nào trong Đơn Vị Thanh Tra không? Giúp tôi kiểm tra thứ này trước đã!" Ninh Dương Tắc ngó lơ Hạ Lạc Vũ, và trực tiếp xông vào, "Thứ này rất quan trọng!"

Đội xét nghiệm trong Đơn Vị Thanh Tra với những đôi mắt thâm quầng liếc nhìn anh, rồi quay đầu và trở lại với việc mình đang làm.

"Anh đang làm gì vậy?" Người đứng đầu của Đơn Vị Thanh Tra, Hợp Tâm, bước qua với chiếc áo khoác thí nghiệm trắng của mình, và cau mày với Ninh Dương Tắc, "Chúng tôi đang rất là bận đây, vì đang phải kiểm tra thứ quan trọng mà anh đã yêu cầu chúng tôi ưu tiên làm đấy."

"Hợp Tâm, anh hiện có rảnh không? Thứ này cần phải được kiểm tra ngay lập tức." Ninh Dương Tắc đẩy công thức trong tay anh cho Hợp Tâm.

"Đây là cái gì?" Hợp Tâm mở mẩu giấy ra và nhìn vào thứ được ghi trên đó.

"Nó là thứ thuốc diệt cỏ đã phá hủy sân chơi hệ Tinh Thần loại Hoa, nó có thể tác động lên đất và khiến cho các loài thực vật chết dần trong một khoảng thời gian nhất định."

Ngay tức khắc hiểu được ý của Ninh Dương Tắc, đôi mắt của Hợp Tâm mở to, "Thông tin có tin được hay không đấy?"

"Vì không biết nó có tin được hay không nên tôi mới muốn anh kiểm tra nó đấy!" Ninh Dương Tắc vỗ nhẹ vai của Hợp Tâm, "Nếu như nó là đúng, thì cả Đơn Vị Đặc Biệt chúng tôi và Đơn Vị Thanh Tra các anh sẽ được hưởng lợi lớn đó. Tình hình thậm chí có thể biến đổi bởi vì thứ này."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.