Tôi Ném Bạn Trai Lên Bàn Mổ

Chương 162




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Phẫu thuật thắt ống dẫn tinh?

Lời nói của Phương Tử Minh như sấm sét giáng xuống khiến mọi người sững sờ!

Mẹ Phương hét lên một tiếng, nhắm mắt lại rồi ngất đi.

Tầm mắt của cha Phương cũng tối sầm lại nhưng ông vẫn cố gắng gượng cùng Phương Tử Minh đỡ lấy vợ mình.

Không thể ngờ được con trai của mình lại tẩm ngẩm tầm ngầm thắt ống dẫn tinh? Sao lại có thể tuỳ tiện làm phẫu thuật này chứ?

Con trai trẻ con muốn theo lối sống DINK nhưng chỉ cần có khả năng sinh sản thì mười năm nữa muốn sinh con cũng không muộn. Nhưng một khi đã làm phẫu thuật triệt sản, nhỡ đâu bị vô sinh thì phải làm sao đây? Nếu vậy thì nhà họ Phương thực sự tuyệt tự rồi.

Nghĩ đến chuyện con trai mình bị một người phụ nữ thao túng, giấu giếm bọn họ đi thắt ống dẫn tinh, cha Phương giận sôi máu. Sau khi đỡ lấy vợ mình, ông hung hăng tát cho con trai một cái.

Ở bên cạnh, Ngu Tịch Lam và Diệp Uẩn Ninh nghe thấy chuyện này cũng hốt hoảng như ở trong cơn mê.

Ngu Tịch Lam hỏi Diệp Uẩn Ninh: “Vừa rồi cậu có nghe rõ Phương Tử Minh nói cái gì không?”

Diệp Uẩn Ninh cũng giật mình, lấy lại bình tĩnh nói: “Nghe thấy, anh ta đi bệnh viện…”

Ngu Tịch Lam: “Anh ta vào bệnh viện làm gì?”

Diệp Uẩn Ninh: “Hình như là tự mình đi thắt ống dẫn tinh.”

Ngu Tịch Lam: “Thì ra anh ta thật sự thắt ống dẫn tinh, ồ wow!”

Cô kinh ngạc cảm thán một tiếng, ngay sau đó mày liễu dựng ngược, nổi trận lôi đình, bắt đầu xắn tay áo: “Má ơi, mình không chịu nổi nữa. Đồ khốn kiếp này thật sự không phải là người, chính bản thân anh ta muốn theo lối sống DINK cũng không đến bệnh viện triệt sản, vậy mà người phụ nữ khác nói một câu liền tung ta tung tăng đi. Thế này mà còn nhịn được thì còn gì mà không nhịn được nữa, quả thực là không để mình vào mắt mà.”

Diệp Uẩn Ninh nghiêm túc dò hỏi: “Vậy đánh anh ta nhé?”

“Đánh!” Ngu Tịch Lam dứt khoát nói.

Sau khi lịch sự đẩy cha Phương ra, Diệp Uẩn Ninh và Ngu Tịch Lam vừa tóm được Phương Tử Minh liền ra tay đánh đấm, đánh đến mức anh ta phải kêu cha gọi mẹ, không ngừng xin tha. Đánh đến mức Tần Tử Nhu co rúm lại, cha Phương thay đổi sắc mặt và mẹ Phương không thể tiếp tục hôn mê mà tỉnh lại.

“Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa!” Mẹ Phương tiến lên che chở con trai mình.

Thổi thổi nắm tay, Ngu Tịch Lam hừ lạnh một tiếng: “Cứ coi như quà chia tay đi, không cần cảm ơn!”

“Các cô, các cô thật quá đáng!” Mẹ Phương đau lòng mắng.

Mẹ Ngu không vui, mở miệng nói: “Con trai ông bà phản bội con gái tôi, để con bé xả giận thì đã sao. Đến mức phải chuyện bé xé ra to vậy à?”

Phương Tử Minh bị thương nặng hơn, mắt sưng tấy đến mức không thể mở ra được. Nếu không phải Ngu Tịch Lam đã tránh những chỗ dễ bị tổn thương để đánh thì anh ta đã sớm nằm lăn dưới đất.

Anh ta đau đớn còng lưng xuống: “Mẹ ơi, mẹ ơi, con đau quá. Mau đưa con đến bệnh viện đi. Con muốn đến bệnh viện.”

“Con trai, con trai, con bị sao vậy? Con thấy khó chịu chỗ nào?” Mẹ Phương lo lắng.

Phương Tử Minh không rảnh lo xấu hổ, tay run rẩy che lấy nơi riêng tư, cảm thấy chỗ đó đau đớn như xuyên tim. Đau hơn cả việc bị hai người Ngu Tịch Lam đánh nhiều.

Anh ta đột nhiên la lên một tiếng, nhắm mắt lại và ngất đi.

“Áaa!” Mẹ Phương vô cùng sợ hãi, vội gọi chồng mình hỗ trợ.

“Không thể nào, đánh chút đã không chịu được rồi ư!” Ngu Tịch Lam cau mày.

Diệp Uẩn Ninh hiểu rõ trong lòng: “Trên người anh ta có chỗ khác không thoải mái, chúng mình đánh cùng lắm là khiến da thịt bị tổn thương chứ không đến mức như vậy.”

Nhìn thấy Phương Tử Minh ngất đi, Tần Tử Nhu ngơ ngác ôm Nhạc Nhạc, đứng ngây người không biết phải làm sao.

Những người khác cũng mặc kệ cô ta, họ vội gọi xe cứu thương đưa Phương Tử Minh tới bệnh viện trước, sau đó cha Phương và mẹ Phương vội vàng đi theo.

“Chúng ta cũng đi thôi. Đừng để họ đổ tội lên đầu chúng ta.” Ngu Tịch Lam đảo mắt, thật ra cô muốn đi hóng hớt là chính.

Cô vui vẻ khi thấy Phương Tử Minh gặp xui xẻo.

“Mình đi cùng cậu!”

“Được, đi thôi!” Ngu Tịch Lam hứng thú bừng bừng ra cửa.

Thấy không có ai để ý đến mình, Tần Tử Nhu không dám ở lại nữa, cô ta bế Nhạc Nhạc lên và trốn đi.

Cô ta sợ nhà họ Phương sẽ trả thù mình vì chính cô ta đã giục Phương Tử Minh đi làm phẫu thuật thắt ống dẫn tinh. Không thể ở lại nơi này nữa, cô ta muốn đưa Nhạc Nhạc chạy trốn.

Tạm thời không bận tâm đến Tần Tử Nhu, Phương Tử Minh bị đưa vào viện cấp cứu, cha mẹ anh ta sốt ruột chờ đợi ở bên ngoài.

Cuối cùng thì bác sĩ cũng đi ra, họ vội chạy lại đón và dò hỏi “Bác sĩ, con trai tôi thế nào rồi? Tại sao nó lại ngất xỉu?”

Bác sĩ trầm ngâm nói: “Bệnh nhân tạm thời không sao, từ từ sẽ tỉnh lại. Theo như chúng tôi kiểm tra được thì anh ấy chỉ bị vết thương ngoài da, không nghiêm trọng lắm. Nhưng mà có phải anh ấy đã làm phẫu thuật thắt ống dẫn tinh không?”

Cha Phương trả lời: “Đúng vậy, có phải ca phẫu thuật có vấn đề gì không? Có thể nhờ bác sĩ nối lại giúp được không? Con trai tôi không thắt ống dẫn tinh nữa?”

Cha Phương biết rằng phẫu thuật thắt ống dẫn tinh là có thể nối lại và đây cũng là nguyên nhân giúp ông không hoàn toàn mất hết lý trí.

Bác sĩ khó xử nói: “Điều tôi muốn nói chính là về ca phẫu thuật thắt ống dẫn tinh. Bệnh nhân sau khi phẫu thuật không giữ gìn tốt nên trước mắt có thể thấy di chứng vô cùng nghiêm trọng và đó cũng là nguyên nhân khiến anh ấy ngất xỉu. Về tình trạng cụ thể thì chúng tôi cần phải kiểm tra thêm.”

“Bác sĩ, ý của anh là gì? Tình huống của con trai tôi nghiêm trọng lắm sao? Anh nói thật cho chúng tôi biết, tình huống xấu nhất thì sẽ thế nào?” Mẹ Phương nôn nóng hỏi.

Bác sĩ suy nghĩ một hồi, thẳng thắn nói: “Dựa vào tình trạng hiện tại của bệnh nhân, rất có thể anh ấy đã gặp phải tác dụng phụ của việc thắt ống dẫn tinh. Xem triệu chứng thì có khả năng anh ta bị ‘viêm ống dẫn tinh;.”

Cha Phương ngơ ngác nói: “Cái này, ‘viêm ống dẫn tinh’ là bệnh gì, có ảnh hưởng như thế nào đối với con trai tôi?”

Bác sĩ thương hại cho biết: “Nói chung, việc phẫu thuật thắt ống dẫn tinh ở nam giới có xác suất xảy ra nguy hiểm rất nhỏ, nhưng cũng có một số rất ít tình huống bệnh nhân chăm sóc không tốt cùng với nguyên nhân ngoài ý muốn khác khiến cho vết môt chuyển biến xấu, có khả năng bị ‘viêm ống dẫn tinh’. Mà việc này khiến cho ống dẫn tinh và các cơ quan khác bị viêm nhiễm, khiến người bệnh bị sốt và đau đớn, thậm chí ngất xỉu. Hậu quả nghiêm trọng của nó là khiến cho sinh lý cũng như chất lượng t*ng trùng giảm xuống, ảnh hưởng đến khả năng sinh sản.”

Mẹ Phương nghe xong lại muốn ngất đi. Bà và cha Phương đỡ nhau, chỉ cảm thấy như trời sập xuống.

“Có nghĩa là sau này Phương Tử Minh có thể bị vô sinh đúng không?” Ngu Tịch Lam đi theo phía sau hỏi tiếp.

Bác sĩ nhìn cô một cái, dè dặt nói: “Có khả năng như thế.”

“Tốt lắm,” Ngu Tịch Lam vỗ tay một cái, “Vốn dĩ Phương Tử Minh đã theo đuổi lối sống DINK, không muốn có con, hiện giờ xem như là cầu được ước thấy. Sau này anh ta sẽ không bao giờ phải lo lắng có người giả vờ là con anh ta, bắt anh ta đổ vỏ nữa!”

Diệp Uẩn Ninh cũng cảm thấy thật kỳ diệu. Phương Tử Minh vẫn luôn ầm ĩ đòi sống DINK, không ngờ lại gặp phải chuyện này, không biết có phải do số phận an bài không.

Phải biết rằng anh ta vẫn có thể khiến người khác có thai. Chỉ cần anh ta uống thuốc giải của cô thì anh ta sẽ có con bình thường. Bây giờ chính chất lượng t*ng trùng của anh ta có vấn đề, vậy thì cô cũng chỉ biết thương hại mà chẳng giúp được gì.

“Bác sĩ, anh nhất định phải cứu lấy con trai tôi, thằng bé còn trẻ như vậy, còn chưa có con, không thể bị bệnh này được!” Mẹ Phương không buồn tức giận với Ngu Tịch Lam, chỉ một mực cầu xin bác sĩ.

Bác sĩ nói: “Đây vốn là việc mà bệnh viện chúng tôi nên làm. Bà yên tâm, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.”

Sau khi tiễn bác sĩ đi, cha mẹ Phương vội vàng vào thăm con trai.

“Được rồi, biết anh ta không sống tốt là mình vừa lòng rồi. Trước cứ như vậy đi, hôm nay rùm beng như thế mình cũng hơi mệt mỏi. Chúng ta về trước đi.” Ngu Tịch Lam nói.

Diệp Uẩn Ninh không phản đối, nghiêm túc nói: “Đừng quên công ty còn rất nhiều việc đang chờ cậu đấy. Mình cho phép cậu nghỉ thêm một ngày, sau đó trở về làm việc nhé.”

“Okie, cảm ơn cậu, Uẩn Ninh!” Ngu Tịch Lam ôm lấy cô, lặng lẽ đỏ hoe đôi mắt.

Cô thề rằng sau hôm nay, cô sẽ trở thành một con người hoàn toàn mới. Một thằng đểu làm sao mà quan trọng bằng sự nghiệp chứ?

“Trở về mình cũng phải tìm một ngôi sao làm bạn trai, nhất định phải điển trai, có tài và quan trọng nhất là phải tốt với mình.” Ngu Tịch Lam hùng hồn tuyên bố.

Không nói đến chuyện Ngu Tịch Lam sau khi về nhà nói chuyện Phương Tử Minh bị vô sinh cho cha mẹ nghe làm bọn họ cảm thán đúng là quả báo.

Lại nói đến Phương Tử Minh, khi tỉnh dậy và nhận được tin dữ về mình, anh ta quả thực hồn xiêu phách lạc, chẳng còn một chút tinh thần hay sức sống gì nữa.

Anh ta không thể tin được rằng mình sẽ mắc phải căn bệnh này. Việc không thể có con thực sự là nỗi nhục đối với một người đàn ông.

Bản thân Phương Tử Minh có thể quyết định không muốn có con nhưng không thể là do anh ta bị vô sinh. Điều này ảnh hưởng đến tôn nghiêm của người đàn ông.

Anh ta hối hận nghĩ đến sự sơ suất của mình sau ca phẫu thuật. Anh ta không chỉ bị Ngu Tịch Lam ép ăn đồ cay nóng mà còn bôn ba khắp nơi bận rộn với việc nhận nuôi Nhạc Nhạc, hoàn toàn không được nghỉ ngơi. Thêm nữa, anh ta rõ ràng cảm thấy khó chịu nhưng vì sợ mất mặt mà chần chừ không đến bệnh viện thăm khám. Đó cũng là một nguyên nhân.

Phương Tử Minh bây giờ hối tiếc không kịp. Anh ta hối hận vì đã bỏ bê cơ thể của mình, nhưng anh ta càng căm hận Tần Tử Nhu hơn.

Nếu không phải cô ta lừa gạt, thề son sắt rằng Nhạc Nhạc chính là con của anh ta thì sao anh ta lại như bị ma xui quỷ khiến mà yêu thích Nhạc Nhạc, thậm chí còn tính trăm phương nghìn kế để đón đứa bé về nhà, cuối cùng không chỉ hại anh ta phải ly hôn mà còn bị thuyết phục đi làm phẫu thuật thắt ống dẫn tinh.

Tất cả đều là lỗi của Tần Tử Nhu. Đều là lỗi của cô ta

Phương Tử Minh đỏ ngầu đôi mắt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tần Tử Nhu, con nhất định sẽ không buông tha cô ta, không để cho cô ta sống yên ổn được.”

Cha Phương tối tăm mặt mày, ông hận thấu xương kẻ đã hại con trai mình: “Con yên tâm, bố sẽ không tha cho cô ta. Dám lừa gạt nhà họ Phương, quậy cho nhà chúng ta long trời lở đất như thế, đừng có mơ mà rút lui an toàn.”

Mẹ Phương gật đầu đồng ý.

Giờ phút này Tần Tử Nhu còn chưa biết chính mình đã làm cho Phương Tử Minh khả năng không bao giờ có thể có con được nữa. Cô ta vội vội vàng vàng bế Nhạc Nhạc về chỗ ở, thu xếp đồ đạc và tính toán đưa đứa bé về quê.

Cô ta đã đắc tội với nhà họ Phương và nhà họ Ngu, chắc hẳn không thể sống được ở thành phố này nữa nên chỉ có thể bỏ trốn.

Cũng may mà cô ta vẫn còn giữ thẻ của Phương Tử Minh. Cô ta có thể rút một số tiền, cũng không cần nhiều quá, chỉ cần đủ để cô ta nuôi Nhạc Nhạc lớn lên là tốt rồi.

Không phải cô ta tham lam, chỉ là cô ta không hề khờ dại đến mức cho rằng không có tiền cũng có thể sống. Cứ coi như là cô ta mượn đi, sau này cô ta nhất định sẽ trả lại cho Phương Tử Minh.

“Mẹ ơi, chúng ta đi đâu vậy?” Nhạc Nhạc mệt mỏi dụi mắt, yếu ớt hỏi.

“Mẹ con mình về nhà ông bà ngoại, ông bà nhất định sẽ cho mẹ con mình ở.”

Cô ta đóng gói những món đồ xa xỉ đã mua trong thời gian này, có túi xách, áo khoác, có cả trang sức, thứ nào cô ta cũng tiếc.

Tần Tử Nhu đành phải tự an ủi chính mình, dù sao đây đều là những thứ phụ nữ dùng, Phương Tử Minh có lấy về cũng chẳng để làm gì, thà để cô ta mang theo cho khỏi lãng phí còn hơn.

Nhìn quanh căn hộ mình đã sống một khoảng thời gian, Tần Tử Nhu cực kỳ nuối tiếc. Đây chính là cuộc sống gần giống với mơ ước của cô ta nhất, chính mình có thể sống như thế này cả đời, nhưng tại sao Nhạc Nhạc lại không phải là con của Phương Tử Minh chứ?

Tần Tử Nhu không thèm nghĩ đến việc lúc trước cô ta có cố tình phớt lờ khả năng đứa bé có thể không phải là con của Phương Tử Minh mà trực tiếp tới nơi tìm người để giảm bớt gánh nặng của mình.

Cô ta không cố ý đâu, cô ta chỉ quá mệt mỏi và vất vả khi chăm sóc đứa bé mà thôi.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.