(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Phương Tử Minh không thể chịu đựng được bầu không khí áp lực này, anh ta nhanh chân chạy trước một bước ra mở cửa và gần như là giật lấy túi hồ sơ trong tay người mang đến.
Thế nhưng mà khi đã cầm đồ trên tay, anh ta bỗng nhiên lại không có dũng khí mở ra, chỉ ngơ ngác nhìn nó, vẻ mặt ngập tràn sự khổ sở và rối rắm: Nếu Nhạc Nhạc không phải con của mình thì biết làm sao đây?
Người làm việc cho cha Phương sau khi đảm bảo rằng quá trình xét nghiệm tuyệt đối không bị động tay chân và kết quả hoàn toàn chính xác thì thức thời rời đi.
“Tử Minh, còn không mang lại đây nhanh lên, đứng ở chỗ đó làm gì?” Mẹ Phương không kiên nhẫn lớn tiếng thúc giục.
Tần Tử Nhu cũng lo lắng ngẩng đầu lên, ánh mắt mang theo sự sốt ruột dừng trên người Phương Tử Minh, Nhạc Nhạc nhất định là con của họ, chắc chắn là như thế.
Phương Tử Minh trở lại phòng khách, anh ta cầm túi hồ sơ đứng yên hồi lâu, sợ hãi không dám mở ra.
Mẹ Phương nôn nóng giật phăng lấy, đích thân mở ra: “Mau đưa mẹ xem nào!”
Bà rút tờ giấy bên trong ra và đọc.
Cha Phương cũng cầm lòng không đậu nhích lại gần, giọng nói mang theo sự thấp thỏm: “Thế nào, có phải là cháu trai của chúng ta không?”
Mẹ Phương trợn mắt thật to, nhìn dòng chữ cuối cùng của tờ kết quả xét nghiệm, cả người lảo đảo, trang giấy từ tay bà rớt xuống đất.
Bà buồn bã bật khóc: “Tại sao lại như vậy, Nhạc Nhạc không hề có quan hệ huyết thống với Tử Minh. Chúng ta vẫn không có cháu trai!”
Sắc mặt của cha Phương cũng lập tức xám xịt lại, ông thở dài một hơi.
Phương Tử Minh tựa như khóc lại tựa như không khóc, lẩm bẩm: “Cho nên, Nhạc Nhạc thật sự không phải là con của tôi, tôi không có con riêng gì cả!”
Tần Tử Nhu ở một bên ngây dại. Có thể nói cô ta là người duy nhất ở đây tin chắc rằng chính mình mang thai con của Phương Tử Minh. Chờ đến khi có kết quả ADN thì mọi việc sẽ được chứng thực, chính mình không hề nói dối.
Nhưng mà sao lại không phải chứ?
Cô ta hoảng hốt buông Nhạc Nhạc ra, bò tới nhặt tờ giấy kết quả xét nghiệm ở dưới đất kia rồi nhìn kỹ: “Không có quan hệ huyết thống CHA – CON. Tại sao lại như vậy, tại sao lại như vậy? Nhất định là có sai sót ở đâu rồi, kết quả xét nghiệm này là giả.”
Cha Phương sa sầm mặt: “Chính tôi đích thân cho người làm, làm sao có chuyện giả chứ?”
“Tử Minh, anh phải tin em, Nhạc Nhạc là con anh thật.” Tần Tử Nhu ngẩng đầu túm lấy ống quần của người đàn ông, kêu lên với vẻ mong đợi.
‘Bốp’, Phương Tử Minh hung hăng tát cho cô ta một cái, Tần Tử Nhu lập tức ngã nhào xuống đất khiến cho Nhạc Nhạc sợ hãi oà khóc kêu la mẹ ơi, mẹ ơi!
Trong phút chốc, cả căn nhà chỉ có tiếng khóc non nớt và chói tai của Nhạc Nhạc. Tần Tử Nhu ôm lấy Nhạc Nhạc như thể nắm lấy được một cọng rơm cứu mạng.
Nếu trước đây, chỉ cần Nhạc Nhạc vừa khóc thì Phương Tử Minh sẽ lập tức đau lòng, hận không thể dâng mọi thứ ra trước mặt cậu bé để dỗ cậu vui vẻ, nhưng hiện tại anh ta chỉ cảm thấy bực bội vô cùng.
“Câm miệng, đừng khóc nữa.” Phương Tử Minh thở hổn hển, đưa mắt nhìn về phía Tần Tử Nhu, “Sao cô dám lừa tôi. Nhìn tôi nâng niu đứa con hoang này như bảo bối và làm người hầu đi theo chăm sóc nó, cô cảm thấy chơi tôi như vậy rất vui có phải không, hả?”
Đôi mắt anh ta đỏ đến mức như muốn cắn người. Tần Tử Nhu ôm lấy Nhạc Nhạc đang sợ hãi và run sợ co rúm người lại: “Em không phải, em không có, Nhạc Nhạc thật sự là con anh!” Cô ta điện cuồng lắc đầu.
“Cô còn nói dối, nói mau, cái thằng ất ơ đó là ai? Có phải cô cùng với thằng đó cấu kết với nhau để gài bẫy tôi không?” Trước giờ Phương Tử Minh chưa bao giờ chịu nhục nhã như thế, anh ta quả thực sắp điên lên rồi.
Nhà họ Phương vây quanh Tần Tử Nhu làm ầm ĩ, mẹ Ngu và cha Ngu hóng chuyện với tâm trạng vui sướng khi thấy người gặp hoạ, lúc này hai người cũng không chê bọn họ ăn vạ trong nhà mãi không chịu đi.
Ngu Tịch Lam cũng xem rất say sưa, cô nghiêng đầu nói với Diệp Uẩn Ninh: “Cậu nói xem, sao lại có chuyện buồn cười như vậy chứ. Có phải con mình hay không mà cũng không biết, đúng là một kẻ hồ đồ.”
Cô cảm thấy thật may mắn khi đã ly hôn với anh ta, nếu không thì thật mất mặt vì có một người chồng như vậy.
Diệp Uẩn Ninh không thấy thông cảm cho anh ta một chút nào: “Đây là kết cục của mấy tên đàn ông không chịu giữ đạo làm chồng. Không biết lúc nào sẽ phải đổ vỏ đâu.”
Ngu Tịch Lam phì cười.
Nghe bọn họ mỉa mai giễu cợt, Phương Tử Minh càng thẹn quá hoá giận, giơ tay định đánh Tần Tử Nhu.
“Dừng tay,” Ngu Tịch Lam bước tới ngăn cản anh ta, “Mặc dù tôi không thích người phụ nữ này, nhưng loại đàn ông đánh phụ nữ cũng chẳng ra gì. Muốn đánh muốn chửi thì cút ra khỏi nhà tôi, đừng đứng trước mặt làm tôi ngứa mắt.”
Diệp Uẩn Ninh lạnh lùng nhìn Phương Tử Minh: “Cho dù cô ta có lừa anh thật thì cũng là do anh chủ động dính bẫy, đừng có làm như mình trong sạch vô tội.”
Phương Tử Minh đánh cũng không được mà không đánh cũng không xong, chỉ biết xấu hổ giận dữ ôm đầu khóc ròng.
Trời ạ, anh ta đã làm gì thế này?
Anh ta căn bản không hề có con, anh ta không cần chịu trách nhiệm. Nếu không phải Tần Tử Nhu lừa gạt anh ta khiến anh ta cho rằng Nhạc Nhạc là con ruột của mình, anh ta cũng sẽ không bị mắc kẹt trong vũng bùn lầy, cuối cùng càng lún càng sâu cho đến khi không thể cứu vãn.
Anh ta thừa nhận chính mình làm sai và không có chống lại được sự cám dỗ, lại càng không sớm nói sự thật cho Ngu Tịch Lam, nhưng mà nguyên nhân của mọi chuyện đều bắt nguồn từ Tần Tử Nhu, cô ta đã hại anh ta thật thê thảm.
Vì một đứa con hoang mà anh ta đã làm cho gia đình tan nát, ra đi tay trắng. Anh ta quá hận Tần Tử Nhu.
Mẹ Phương hung ác lườm người phụ nữ đang quỳ trên mặt đất: “Cô nói đi, có phải có người sai cô làm vậy, hay là chính cô cấu kết với gã bồ của mình âm mưu muốn con trai cô chiếm đoạt tài sản nhà họ Phương, rốt cuộc cô có mục đích gì?”
Tần Tử Nhu nước mắt như mưa, vừa khóc vừa lắc đầu: “Tôi không phải, tôi không, tôi, tôi thật sự không biết tại sao lại như thế?”
Mẹ Phương không tin: “Nếu cô không nói thật thì tôi sẽ gọi cảnh sát tố cáo cô lừa đảo.”
Tần Tử Nhu sợ hãi cầu xin: “Tôi xin bà, xin bà đừng, đừng gọi cảnh sát.”
Nếu cô ta bị bắt thì Nhạc Nhạc biết phải làm sao, ai sẽ chăm sóc đứa bé đây?
Diệp Uẩn Ninh tiến lên một bước, nói: “Con của cô chắc chắn không phải là con ruột của Phương Tử Minh rồi, vậy thì đương nhiên chính là con của người đàn ông khác. Không bằng cô suy nghĩ cẩn thận một chút, ngoài Phương Tử Minh ra, cô còn phát sinh quan hệ với ai nữa không?”
Ban đầu, Tần Tử Nhu khóc lóc lắc đầu, nhưng rất nhanh sau đó, sắc mặt cô ta liền thay đổi rõ rệt. Như thể nghĩ tới điều gì, khuôn mặt cô ta trở nên tái mét.
“Nói, thằng đàn ông mà cô cặp kè là ai?” Phương Tử Minh tra hỏi.
Tần Tử Nhu như bị sương giá quất vào người, lẩm bẩm tự hỏi: “Không có khả năng, không thể nào?”
Cô ta nhớ ra nguyên nhân lúc trước gặp phải Phương Tử Minh, đó là vì cô ta tới khách sạn tìm bạn trai của mình do đối phương muốn chia tay với cô ta.
Người đàn ông đó là mối tình đầu của Tần Tử Nhu. Anh ta cao ráo, đẹp trai, giàu có và hào phóng. Lúc trước anh ta còn dành rất nhiều tâm huyết để theo đuổi cô ta nên Tần Tử Nhu đã rung động, chủ động chuyển đến sống chung với người đó.
Nhưng sau đó người đàn ông ấy lại thay đổi, dần dần mất kiên nhẫn với cô ta, cuối cùng còn mở miệng nói muốn chia tay.
Tần Tử Nhu không muốn cứ thế chia tay nên đến khách sạn mà anh ta ở để tìm. Sau đó cô ta nhầm lẫn thế nào mà và phòng của Phương Tử Minh, nghĩ rằng anh ta chính là bạn trai mình nên cứ vậy lên giường.
Khi tỉnh dậy vào ngày hôm sau, cô ta biết chính mình nhận nhầm người, hơn nữa bản thân cũng làm chuyện có lỗi với bạn trai nên không còn mặt mũi nào níu kéo mà cam chịu chuyện hai người chia tay. Sau đó, cô ta không còn gặp lại bạn trai cũ nữa.
Lại nói tiếp, sở dĩ lúc trước cô ta có thể nhận nhầm là vì góc nghiêng của Phương Tử Minh rất giống với bạn trai cô ta. Vì vậy, cô ta đã nhận sai người. Bảo sao mà Nhạc Nhạc cũng hơi giống anh ta.
Hơn nữa, khuôn mặt của Tần Tử Nhu đã cắt không còn giọt máu, bới vì cô ta nhớ ra mình đã phát sinh quan hệ với bạn trai cũ vào một tuần trước khi chia tay. Cho nên, có lẽ, có khả năng Nhạc Nhạc là con của bạn trai cũ chứ không phải Phương Tử Minh.
Chỉ bởi vì khoảng thời gian giữa hai lần ngủ với hai người cách nhau không xa, mà cô ta theo bản năng muốn quên đi bạn trai cũ nên cô ta đương nhiên muốn nhận định Nhạc Nhạc chính là con của Phương Tử Minh.
Nhìn nét mặt của Tần Tử Nhu thay đổi liên tục, Phương Tử Minh tra hỏi: “Cô đã xác định rõ ràng hay chưa, rốt cuộc Nhạc Nhạc là con của ai?”
Tần Tử Nhu tủi thân nhìn anh ta, cuối cùng cúi đầu nói một cách bất lực: “Trước khi gặp anh ở khách sạn, em đã phát sinh quan hệ với bạn trai cũ. Có lẽ Nhạc Nhạc là con của anh ấy.”
Cô ta lại vội vàng nói: “Em không cố ý lừa anh đâu. Lúc ấy em thực sự cho rằng Nhạc Nhạc là con anh, em không định lừa anh!”
“Câm mồm, câm mồm.” Phương Tử Minh gầm lên, liều mạng trút giận, “Con khốn này, là mày cố ý. Tại sao mày lên giường với người khác mà lại nghĩ đứa bé là của tao? Mày nghĩ tao coi tiền như rác nên đổ vỏ lên đầu tao, muốn tao bỏ tiền ra nuôi mẹ con mày. Mày, mày còn cố tình dụ dỗ tao khiến tao làm chuyện có lỗi với Tịch Lam, còn muốn tao ly hôn rồi cưới mày. Mày chính là một con đàn bà tham lam đam mê vật chất, tao muốn giết chết mày.”
Đôi mắt của Phương Tử Minh đỏ ngầu, anh ta lao tới bóp chặt cổ người phụ nữ, nhìn dáng vẻ như muốn bóp chết cô ta.
“Cứu, cứu với!” Tần Tử Nhu hoảng loạn giãy giụa trong khi Nhạc Nhạc bất lực gào khóc thật to.
“Tử Minh, đủ rồi, đủ rồi. Người phụ nữ này không đáng để con phải phá huỷ cả cuộc đời đâu!” Cha mẹ Phương vội ngăn cản anh ta mặc dù trong lòng cũng hận Tần Tử Nhu đến chết đi được.
“Đừng có gặp chuyện liền đổ lỗi hết cho người khác còn bản thân thoái thác trách nhiệm, chỉ biết giận chó đánh mèo chứ chẳng được tích sự gì.” Ngu Tịch Lam khinh thường nói: “Được rồi, bây giờ chân tướng đã rõ ràng, các người ra ngoài hết cho tôi. Sau này hai bên không còn liên quan gì đến nhau nữa.”
“Tịch Lam, bà xã, anh thật có lỗi với em, anh đáng chết.” Phương Tử Minh tự tát vào mặt mình, “Tất cả là lỗi của anh, anh không nên lừa em, không nên dính bẫy của cô ta. Bà xã, em hãy tha thứ cho anh nhé.”
Ngu Tịch Lam trợn trắng mắt: “Ai là bà xã của anh, biến.”
Thật nghĩ rằng cô là người thu gom rác thải đấy à?
Mẹ Ngu đuổi người không hề khách sáo: “Đi đi, các người đi hết đi, nhìn thấy các người là tôi đã thấy đau đầu rồi.”
Thấy không còn cơ hội níu kéo Ngu Tịch Lam, Phương Tử Minh không khỏi khóc lóc tuyệt vọng.
Cha Phương thầm thở dài, đều là do Phương Tử Minh tự chuốc lấy. Nếu như lúc trước anh ta làm xét nghiệm ADN trước chứ không phải hoàn toàn tin tưởng Tần Tử Nhu thì hôm nay cũng không đến mức này.
“Con trai, đi thôi. Nam tử hán đại trượng phu, đã làm sai thì phải chịu. Việc đã đến nước này, chúng ta cũng đừng quấy rầy Tịch Lam nữa.” Cha Phương khuyên nhủ, “Sau này phải biết rút ra bài học, nếu thật sự thích trẻ con thì có thể sinh một đứa.”
Sự việc này khiến nhà họ Phương mất hết mặt mũi và tổn thất nghiêm trọng, nhưng nghĩ theo hướng tích cực là sau này Phương Tử Minh sẽ thay đổi ý định theo lối sống DINK, sinh cho nhà họ Phương một đứa cháu trai thì cái giá này cũng đáng.
Phương Tử Minh đau đớn đấm ngực, dùng ánh mắt thù hận nhìn Tần Tử Nhu: “Bố, mẹ, nhưng Tần Tử Nhu đã dụ dỗ con phẫu thuật thắt ống dẫn tinh. Con, con đã làm.”
Anh ta cảm thấy xấu hổ và nhục nhã. Vì một kẻ lừa đảo mà anh ta đã đi làm một cuộc phẫu thuật mất mặt như vậy, anh ta thề sẽ không bỏ qua nếu như không trả thù Tần Tử Nhu.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");