Tôi Không Phải Thiên Tài

Chương 27: Từng li từng tí đều là yêu




“Xì…”, Vi Tinh lấy sức xì mũi, rồi ném giấy vào sọt rác. Á Quân vừa đi xách một bịch đồ to tướng từ chỗ lễ tân về không kìm được trề môi, “Hay thật, cái sọt rác này lại đầy rồi, cậu cảm cúm cũng gần ba tuần nay rồi, sao vẫn chưa khỏi?” Vi Tinh nói đặc giọng mũi, “Cậu hỏi tớ, tớ biết hỏi ai bây giờ? Mũi tớ sắp xì rách cả da ra rồi, rát ơi là rát!”, nói xong lại rút thêm một tờ giấy xì mũi.

Thấy Vi Tinh “nở hoa mũi”, Á Quân cười khì khì, ngồi phịch lên bàn Vi Tinh, “Cậu xem tớ đây này, chẳng biết cảm cúm là gì! Ngưỡng mộ không?”, “Xí!”, Vi Tinh tức tối hứ một tiếng, “Phải rồi, kẻ ngốc đều không bị cảm cúm!”. Á Quân không những không tức mà còn nhăn mặt làm trò, “Không sai không sai, vậy cậu cứ cảm cúm luôn cả năm đi, sau này khéo lại thành Einstein đấy!”. “Shit!”, Vi Tinh chửi đùa, giơ tay định nhét giấy xì mũi vào túi Á Quân, Á Quân cười chạy trốn.

“Làm cái trò gì thế hả? Kêu la ầm hết cả lên, Ivy, tôi đợi cô cả nửa ngày rồi, cái SSL kia làm xong chưa?”, Amy như âm hồn thoắt cái xuất hiện trước mặt họ. “Còn thiếu một chút số liệu, bên Hoa Đông vẫn chưa gửi cho tôi”. Vi Tinh giật thót mình, vội vàng đáp. “Chưa gửi thì cô không biết đường mà giục à, cái này cũng đợi tôi dạy hay sao, cô mới vào công ty à? Mau lên, sếp đang đợi kia kìa! Sắp hết giờ làm rồi, cô làm xong ngoài việc gửi E-mail, còn phải print (in) ra một bản hard copy[1] cho tôi! Unbelievable[2]! Nói xong, nói xong cô ta lúc lắc đuôi biến mất.

[1]. Bản sao cứng.

[2]. Không thể tin nổi.

“Hứ! Có mà sự tồn tại của cô mới là unbelievable thì có!” Á Quân tặng Amy một cái trợn mắt. Vi Tinh theo thói quen gượng cười, đang định gọi điện giục, thì thấy báo có thư mới, là E-mail giám đốc khu vực Hoa Đông gửi. Á Quân cũng đã trông thấy, bèn vỗ vai Vi Tinh, “Cứ mặc kệ cô ta, cậu làm việc của mình đi!” Nói xong, cô trở về chỗ ngồi của mình. Vi Tinh luôn tay luôn chân làm nốt bảng biểu tương ứng, gửi email cho sếp rồi in ra mang cho Amy.

Chưa tới chỗ ngồi của Amy, đã thấy cô ta lôi ra thứ gì nom như hai viên con nhộng, nuốt xuống cái ực. Vi Tinh thoáng chần chừ, đúng lúc anh rể thứ đi họp về, vẫy tay ra hiệu báo Amy vào phòng anh ta, cô ta như bướm tìm thấy hoa lập tức bay vào. Vi Tinh bĩu môi, bước tới đặt báo cáo lên mặt bàn, quay người định đi thì “lách cách” một cái, cúi đầu nhìn, có thứ gì đó rơi xuống chân.

Vi Tinh nhặt lên, là một vỉ thuốc con nhộng, nhưng số lô sản xuất, thành phần thuốc đều không ghi, được cái vẫn có tên, Tiêm Đình. Về chỗ thấy Á Quân đang gặm táo, Vi Tinh tiện miệng hỏi, “Cậu biết Tiêm Đình là cái gì không?”. “Cái gì Đình?”, Á Quân hỏi. “Chữ tiêm trong tiêm tế, chữ đình có bộ nữ ấy, vừa rồi tớ thấy Amy uống, viên dạng con nhộng.” Vi Tinh cầm cốc hồng trà vừa pha lên uống.

“Chắc lại là thuốc giảm béo loại mới ấy mà”, Á Quân đáp vẻ xem thường, “Hả? Tớ lại cứ tưởng cô ta sinh ra đã gầy rồi chứ!”, Vi Tinh có phần kinh ngạc. Amy trông cũng thường thường, nhưng rất biết cách trang điểm, lại còn cực mảnh mai, điều này khiến người ham ăn, đặc biệt là ham ăn thịt như Vi Tinh vô cùng ngưỡng mộ. “Phì”, Á Quân bĩu môi, “Cô ta á, lúc mới đến công ty cỡ phải 150! Sau lén lút uống thuốc, thoắt cái gầy xọp đi, có ai mà không biết chứ.”

“Có tác dụng thế cơ à?” Vi Tinh cũng hơi động lòng, tuy cô không đến nỗi béo, nhưng cũng chẳng phải là gầy, theo đuổi thân hình mảnh mai đối với phụ nữ mà nói quả thực là trời sinh… Đúng lúc rỗi việc, cô quyết định mở mạng tìm trên Baidu[3], gõ vào Tiêm Đình, giảm béo, quả nhiên xổ ra một đống website, đều là link của Taobao. “Đúng là có bán thật”, Vi Tinh mở đại một trang, hình ảnh trên đó giống hết với thứ cô trông thấy khi nãy, “Chính là thứ này!”

[3]. Trang tìm kiếm thông dụng ở Trung Quốc, tựa như Google.

Á Quân cũng trượt ghế lại xem, “Tiêm Đình, 200 tệ mười viên, phương pháp giảm béo mới nhất, giảm béo hoàn toàn tự nhiên, không cần nhịn ăn, hiệu quả tuyệt vời, chất lượng đảm bảo… TRỨNG GIUN ĐŨA?!” Cô bỗng hét toáng lên, Vi Tinh lấy tay bịt miệng cô lại. Đồng nghiệp xung quanh ngẩng lên nhìn họ rồi lại cúi xuống tiếp tục công việc, Á Quân buồn nôn mãi không thôi, quả táo vừa ăn suýt thì nôn ra sạch. Vi Tinh nhìn thấy chữ đáng sợ đó, dạ dày cũng thấy khó chịu.

“Shit, giun đũa chẳng phải là một loài rắn hay sao? Cái loại sống trong ruột rồi hút chất dinh dưỡng ấy?” Á Quân vừa nói vừa khoa tay múa chân, “Lúc còn nhỏ tớ ở trường còn đồng loạt cho uống thuốc tẩy giun nữa cơ, thế mà cô ta nuốt trứng giun, ọe…”, cô nói được nửa câu lại thấy buồn nôn. Vi Tinh lướt lại một lượt rồi đóng trang mạng lại, vẻ mặt có nhăn nhó, “Quả nhiên không phải người tầm thường, không đi đường bình thường, trên đó còn có cả thuốc giảm béo từ trứng sán dây, mà cũng có người mua, còn đánh giá tốt nữa! Họ không sợ bọn giun sán chui luôn vào não chắc!”

Hai người đang tặc lưỡi chép miệng, thì Amy từ văn phòng anh rể thứ bước ra, mặt hớn hở đắc ý. Về chỗ đang định ngồi xuống, liếc cái thấy mấy viên thuốc giảm béo, liền như chạm phải điện, chạy vù đến nắm lấy rồi nhét vào túi xách, xong lại chột dạ nhìn bốn xung quanh, xem có ai chú ý không.

Á Quân và Vi Tinh ngồi giả bộ bận rộn quay lưng lại phía Amy làm mặt hề. Chẳng bao lâu sau đã nghe tiếng Amy đĩnh đạc vang lên, tuy không lớn tiếng, song cũng đủ để tất cả đồng nghiệp xung quanh đều nghe thấy. Vi Tinh muốn không nghe cũng không được, Á Quân hừ một tiếng, “Chỉ là kiếm được con rùa biển thôi mà? Quả này mà vớ được con voi biển, không biết cô ta còn vênh váo thế nào!”

Vi Tinh cười khúc khích, hai hôm trước nghe nói Amy thông qua cái hội ưu tú gì gì đó mới có thể tham gia hoạt động leo núi và quen được một anh cổ vàng[4], làm về ngân quỹ, nghe nói còn thuộc hàng top sinh viên tốt nghiệp học viện Wharton gì đó. Nói chung mấy ngày nay Amy đắc ý thì thôi rồi, mở miệng ra ngậm miệng lại đều là Jerry nhà tớ thế này thế nọ.

[4]. Nhân viên văn phòng: cổ trắng, cổ vàng: chỉ những người có trình độ học vấn cao, có năng lực tổ chức quản lý kinh doanh, quan hệ xã hội rộng rãi…

“Thật không, Amy cậu đúng là chịu chơi thật”, một cô nàng tương đối thân thiết hay chí ít là thân thiết bề ngoài với Amy cười nói. Amy cột tóc lại, “Thế đã là gì chứ, chỉ là một cái khăn LV thôi mà, thích thì mua thôi, có điều nghe Jerry nhà tớ nói, hôm nay đi làm, tất cả mọi người đều nhìn vào cái khăn của anh ấy, trầm trồ khen đẹp.”

“Buồn nôn quá đi mất!” Á Quân giả bộ xoa xoa gai ốc nổi lên trên cánh tay, thì thầm với Vi Tinh, “Cô ta nói phét mà không biết nghĩ, đàn ông con trai lại quàng cái khăn mà ai cũng phải nhìn? Có thể nào không?”. Vi Tinh đột nhiên cười khì như nhớ ra cái gì, “Nếu trên người hắn chỉ độc cái khăn LV, chắc bị bao vây làm triển lãm cũng nên.”

“Ha ha!” Á Quân cười phá lên, Amy khinh bỉ trừng mắt nhìn sang, Á Quân cũng không chịu lép vế trừng mắt lại. Amy không dám tùy tiện gây xung đột với Á Quân, đành coi như không trông thấy, quay đầu lại tiếp tục nói chuyện với cô nàng kia. Á Quân lấy khuỷu tay huých Vi Tinh, “Lúc đầu mới vào công ty, Jane mang một cái túi LV mới từ Hồng Kông về, bọn tớ đều thấy rất mới lạ, ngưỡng mộ cực kỳ, Amy cũng vờ vĩnh nói, LV đúng là tốt thật đấy, nhưng em lại thích Louis Vuitton hơn cơ.” Á Quân bắt chước giọng nũng nịu của Amy.

Vi Tinh đầu tiên ngớ ra, sau đó liền vùi đầu vào cánh tay cười khùng khục, “Thật hay đùa đấy?”. Á Quân vừa định mở miệng, đã thấy anh rể cả từ trong phòng đi ra. Chân mày rậm cau lại, lướt qua một lượt, rồi đi về phía Amy, Á Quân lập tức chọc Vi Tinh đang bò ra bàn mà cười, đánh mắt ra hiệu bảo cô chuẩn bị xem trò hay.

Anh rể cả không đợi Amy kịp cười nịnh chào mình, liền lấy tay chỉ vào tập báo cáo nói mấy câu. Giọng anh không cao, Vi Tinh dỏng hết cả tai lên vẫn nghe không rõ, hình như là công việc của Amy có vấn đề, chỉ thấy cô nàng đang buôn chuyện với Amy ngượng ngập tìm cớ chuồn mất, sắc mặt Amy càng lúc càng khó coi. Anh rể cả nói xong vẫn cau mày nguyên như thế về phòng, Amy ngồi phịch xuống ghế, thở mạch mấy cái, rồi như có thù hận gì với cái bàn phím, bắt đầu gõ cành cạch.

Á Quân bí hiểm cười trên nỗi đau khổ của kẻ khác.

Thoáng thấy sắp hết giờ, Á Quân lên Taobao tìm mua đồ, Vi Tinh thì lên mạng đọc tiểu thuyết. Đúng lúc Vi Tinh đang đọc cao hứng, anh rể cả đột nhiên chạy đến hỏi mấy việc, làm Vi Tinh sợ run cầm cập. Đợi anh rể cả đi rồi, Á Quân ngoái đầu sang thì thấy Vi Tinh đang mặt mày vô cảm bấm Pagedown, bấm rồi lại bấm, từng trang mạng không ngừng trôi lướt qua.

Nhìn một lúc, cô hiếu kỳ hỏi: “Chỉ mới nghe có liếc cái đọc 10 hàng, không ngờ tớ còn được tận mắt trông thấy liếc cái hết cả trang, nhưng cậu đọc thế liệu có hiểu không?”. Vi Tinh ngây người, rồi gượng cười nói: “Cậu nói cái gì thế, vừa rồi anh rể cả đột nhiên xuất hiện làm tớ sợ quá tắt phụt trang web, giờ nghĩ mãi không ra là đọc đến đâu rồi, bực chết đi được!”. Á Quân liền bật cười ha ha.

Còn đang mải cười, thì điện thoại reo vang, báo có tin nhắn, Á Quân cầm lên xem, lập tức vui mừng ra mặt, vội vàng nhắn lại. Vi Tinh liếc sang, “Có chuyện gì vui thế, xem cậu cười kìa?”. Á Quân nhắn tin xong, hớn ha hớn hở sáp lại, thì thào: “Lát nữa tớ có hẹn với Tạ Quân! Cậu ấy đang đợi tớ.”

“Thật không?” Vi Tinh mừng rỡ, “Móc nối cũng nhanh đấy chứ!”, “Đương nhiên rồi, yêu là phải nhanh phải gọn, tế thủy trường lưu đẳng hôn hậu[5] mà!” Á Quân tươi cười như hoa nói. “Cái đồ không biết xấu hổ!” Vi Tinh cười mắng. “Lần trước nói chuyện chẳng phải cậu ấy nói mấy cậu lính không chịu đi tất bộ đội sao, nhưng ra cửa hàng mua, đồ rẻ thì bí chân, thứ đắt thì không mua nổi, bọn họ huấn luyện vất vả, rất dễ bị nấm chân này nọ. Thế là tớ quyết định đặt một lô tất sợi bông vừa rẻ lại tốt trên Taobao cho họ, tan làm liền đem qua, Tạ Quân cảm ơn không ngớt, nói muốn mời tớ ăn cơm bộ đội!” Á Quân cười đắc ý.

[5].Chuyện dông dài đợi sau khi cưới.

“Cậu được đấy, chịu đầu tư ra trò.” Vi Tinh nói trêu. “Dĩ nhiên rồi, đàn ông tốt dựa vào cái gì mà thuộc về mình chứ, đương nhiên phải bóp cho anh ta tê dại gân cốt, khiến anh ta vừa xót xa vừa mềm lòng không thể rời xa mình mới được, nếu không sớm muộn sẽ bị người ta cướp mất!” Á Quân tấm tắc vung vẩy ngón tay. Vi Tinh không phản đối, song vẫn bất giác nhìn sang chỗ ngồi trống của Liêu Mỹ ở ngay cạnh --- Cô ấy đi đào tạo nước ngoài rồi, đi Mỹ.

Hôm đó ăn cơm xong về nhà, đúng lúc gặp ông bà Mễ đang tiễn bà Liêu và Liêu Mỹ ra cửa. Mễ Dương đang nửa ôm nửa bế Vi Tinh lên tầng, bà Mễ vừa trông thấy mắt đã trợn ngược cả lên, Mễ Dương há miệng định giải thích, song bà lại không hề nổi cơn tam bành như bình thường, thậm chí còn nói rất khách sáo: “Hai đứa về rồi hả?”, làm Vi Tinh sợ đến độ hắt xì cũng không dám.

Liêu Mỹ nhìn thấy Vi Tinh vẫn tự nhiên thân thiết như thường, cô còn rất phóng khoáng nói với Mễ Dương ngay trước mặt các vị trưởng bối: “Xin lỗi cậu, lúc trước đều là do tôi hiểu lầm, sau này chúng ta vẫn là bạn đúng không?” Mễ Dương rất hiền lành đáp: “Đương nhiên rồi, chúng ta vốn đã là bạn rồi mà!”, rồi dưới sự ra hiệu của ông Mễ, đích thân tiễn hai mẹ con Liêu Mỹ xuống lầu.

“Cô chú cứ yên tâm, giờ chúng cháu đều là bạn rồi, sẽ đối xử với nhau thật tốt…”, câu nói khi ấy của Liêu Mỹ vẫn luôn canh cánh trong lòng Vi Tinh… “Này, nghĩ cái gì thế?” Á Quân hào hứng nói cả nửa ngày, mới phát hiện Vi Tinh hai mắt vô hồn không hiểu đang nghĩ gì, bèn khều ghế cô một cái.

“Hả? À ừ… Không có gì…” Vi Tinh quay lại, có phần kinh ngạc, cả một túi tất to thế này, xem ra Á Quân rất có lòng. Giở ra xem, bỗng thấy có một túi tất rất đặc biệt, cô bèn lôi ra xem kỹ, “Ha ha”, Vi Tinh bật cười, nhìn xuống số đo, rồi nói với Á Quân đang cắm cúi xử lý đống tất: “Túi này cho tớ cho, chẳng phải cậu có hai túi sao, bao nhiêu tiền thế?”

Á Quân nhìn lướt qua, rộng rãi khoát tay, “Lấy đi, tiền nong cái gì.”. Vi Tinh lấy khuỷu tay khẽ huých cô bạn, “Cảm ơn nhé!”. Á Quân cười đáp: “Không phải khách sáo, sau này vẫn còn nhiều việc cần tới cậu.”,“Tớ đã bảo sao cậu lại hào phóng thế, hóa ra chẳng qua là có tính toán cả.” Vi Tinh cười mắng. Á Quân lôi gương ra ngắm lại dung nhan mình, miệng vẫn không quên phản kích: “Đương nhiên rồi, cậu tưởng người ta cho không cậu đấy chắc?”. Vi Tinh nhìn túi tất trong tay cười, “Cũng được, dù sao chỉ là chuyện bằng đôi tất thôi mà, thừa một ngón chân cũng đừng đến tìm tớ đấy.”. Á Quân trợn mắt, “Không biết trong hai đứa đứa nào tính toán hơn nhỉ!”

“Phải rồi, cái này là cậu đặt, hôm nay cửa hàng đã chuyển phát nhanh tới rồi, cầm lấy!” Á Quân như chợt nhớ ra điều gì lôi từ trong ngăn kéo ra một cái hộp đóng gói rất tinh xảo dễ thương. “Nhanh thế à?” Vi Tinh mừng rỡ đón lấy, lật qua lật lại xem mãi, vừa xem vừa cười khà khà, chỉnh lại đôi mắt trợn tròn trên đôi tất, “Nói xem cậu định tặng ai hả?”. Vi Tinh cười rõ gian xảo: “Bí mật!”, “Amen!” Á Quân vẽ hình chữ thập lên cái hộp.

Hai người nói nói cười cười thoắt cái đã hết giờ làm, Á Quân lập tức xách túi chạy biến, Vi Tinh đành một mình ngồi xe buýt về nhà.

Vừa tới dưới khu nhà, Vi Tinh đã trông thấy bố già đang xách hai chai bia về phía cổng. Nhất thời nảy ra ý định trêu chọc, Vi Tinh nhanh chân nấp vào bên cổng, chuẩn bị hù bố già một cái.

Nhưng ông Vi chưa đi đến gần, thì đã bị bàn cờ ven đường thu hút, vội xán lại xem. Vi Tinh trợn mắt định bỏ về, bố già chỉ cần thấy đánh cờ là thôi không có đi đâu nữa, không đợi nữa, ngoài này lạnh chết đi được. Đang nghĩ có nên ra chào một câu rồi lên nhà, đã nghe tiếng bố già chuyện oang oang, “Lão Trương, mấy bữa nay trời lạnh gớm nhỉ!”, “Chứ sao nữa, ông cũng không đội cái mũ vào, dễ trúng gió lắm đấy, có tuổi cả rồi, không cẩn thận không được đâu!”

Vi Tinh thò đầu ra nhìn bố mình, quả nhiên, ông Vi đang sờ mái tóc khiến ông tự hào, gần như không có lấy một sợi tóc bạc của mình, cực kỳ đắc ý, lớn tiếng, “Không cần, không cần đâu, tóc vẫn dầy mà, đội mũ làm gì chứ!”. Một ông có vẻ không thân với ông Vi lắm nhìn một lượt mái tóc đen bóng của ông, bỗng phá lên cười, “Ông anh à, tóc giả của anh có dầy đến đâu, cũng không thể đội thay mũ được!”

“Tinh Tinh!” điện thoại báo có tin nhắn, Mễ Dương bận luống cuống chân tay lấy ra xem, lập tức mặt mày rạng rỡ nhắn lại. Chu Lượng bên cạnh nói như đau răng: “Không cần hỏi cũng biết, chắc chắn là cô nàng nóng hổi nhà cậu chứ gì!” Chị Trương cười trêu theo, từ vụ Vi Tinh rêu rao cho đồn trưởng Ngưu ăn nóng hổi lần trước, đám cảnh sát liền gọi cô là cô nàng nóng hổi, mà hai người này cũng nóng hổi thật, khiến toàn bộ anh em “lính phòng không” trong đội ghê hết cả răng. “Ngưỡng mộ hả? Cậu cũng tìm lấy một cô đi!”, “Haizz…” Chu Lượng thở dài, “Tớ đây một lòng hướng về trăng thanh, cớ làm sao trăng thanh lại chiếu rọi cống rãnh cơ chứ!”

“Ô, tiểu tử cậu hôm nay sao tự nhiên lại nổi hứng nghệ sỹ thế?” Mễ Dương nhắn tin xong bèn tiếp lời. Chu Lượng trợn mắt nhìn anh, mỉa mai: “Bài văn của cậu viết xong rồi hả?”. Đám cảnh sát xung quanh cười ồ. Mọi người đều biết, có lần, mọi người làm thêm xong cùng đi ăn cơm, tin nhắn Mễ Dương nhắn lại cho Vi Tinh bị Chu Lượng trông thấy, lại phải gửi một phát sáu tin nhắn mới hết. Mọi người đều thắc mắc lấy đâu ra lắm thứ để nói thế, mà hai người họ cũng quen nhau hơn hai chục năm rồi, có bao nhiêu chuyện chắc cũng phải nói hết rồi chứ?!

Chị Trương cũng cười nói: “Mễ Dương, hai đứa tình cảm khăng khít thế rồi, định bao giờ cho đại tỷ ăn kẹo hỷ đây?”. Mễ Dương cười khì khì, còn chưa kịp trả lời, điện thoại lại reo. Mễ Dương cười hề hề cúi đầu xem, nụ cười vụt tắt, cứ cầm điện thoại ngây ra mất một lúc, mới chau mày nhắn lại mấy chữ. Chị Trương có phần khó hiểu, bèn hỏi Chu Lượng: “Bán tiên à, cậu nói xem lần này lại ai nữa thế?” Chu Lượng bỗng chốc chẳng còn tâm trạng đâu mà đùa với cợt, lẩm bẩm buông câu: “Trăng thanh sao cứ phải chiếu vào cống rãnh mới được chứ?”

Chị Trương nghe không hiểu, Mễ Dương nghe hiểu song không đáp lời. Liêu Mỹ ngày nào cũng nhắn tin, thỉnh thoảng còn gọi điện, anh thích xem gì, chơi gì, cũng không hiểu cô làm sao mà biết được, rồi rất khéo léo gợi chuyện để nói với anh. Mễ Dương buộc phải thừa nhận, nếu Liêu Mỹ muốn lấy lòng ai, thì thật sự người bình thường không ai có thể thoát được, cô thông minh, nhạy bén, sở thích đa dạng, dường như anh cần gì, cô đều đáp ứng được.

Chỉ tiếc, người cô gặp là anh, khoan nói chuyện bố mẹ cô có mối quan hệ phức tạp với bố mẹ anh, riêng những biểu hiện trước đây của Liêu Mỹ, cũng khiến Mễ Dương phải kiêng dè. Tuy nghe bố kể chuyện thời thơ ấu bất hạnh của Liêu Mỹ và việc cô đã nỗ lực như thế nào để có được địa vị như ngày hôm nay, Mễ Dương vừa thông cảm lại cũng rất khâm phục cô, nhưng điều đó cách cái gọi là yêu mến vẫn còn xa lắm, cùng lắm chỉ làm bạn bình thường mà thôi.

Nhưng bất chấp Mễ Dương ám thị thậm chí thể hiện rõ ràng thế nào, Liêu Mỹ đều rất tự nhiên thể hiện chúng ta chỉ là bạn thôi, nhưng thích làm thế nào thì vẫn cứ làm, Mễ Dương trong chốc lát thật sự cũng chưa nghĩ ra được ý gì hay. Cho nên mới nói con gái có nội tâm “linh hoạt” quá anh trước nay vẫn kính chi viễn chi, vốn là thế mà, anh muốn sống hay là muốn đấu trí chứ? Đến Điêu Đức Nhất còn không dám lấy A Khánh Tẩu, mà chọn lấy Hồ Truyền Khôip[6] phổi bò cơ mà.

[6]. Các nhân vật trong vở kịch “Sa Gia Tần”.

Vi Tinh? Hồ Truyền Khôi… “Khì!” Mễ Dương trộm cười.

“Đồng chí, có việc gì không?” Chị Trương cất tiếng hỏi. Mễ Dương ngẩng đầu lên, thấy một người đàn ông trung niên ăn vận có phần cũ kỹ, dáng người như cây sào đang đứng bên ngoài bàn đợi, thở hổn hển, trên trán nguyên một lớp mồ hôi. “Đồng chí cảnh sát, tôi đến làm giấy đăng ký tạm trú, giấy tờ tôi điền xong hết rồi, chủ nhà vừa đưa hộ khẩu đến, ông ấy chỉ cho tôi mượn có một tiếng đồng hồ thôi, rất vội, phiền cô xem giúp tôi có được không? Cám ơn cô! Cám ơn!” Người đàn ông cười lấy lòng, rõ ràng ông cũng biết mình đến quá muộn rồi.

Olympic đến nơi rồi, yêu cầu trị an của Bắc Kinh tự khắc quản lý ngày càng nghiêm ngặt, cho nên từ hạ tuần tháng này, người đến làm đăng ký tạm trú càng lúc càng đông, họ đều sợ đến lúc lại không cho làm nữa, không cho ở lại Bắc Kinh, thì lỡ hết cả việc. Đồn công an đường trại gà cũng không ngoại lệ, có người thậm chí đến xếp hàng từ năm, sáu giờ sáng, cứ thế đến tận lúc hết giờ vẫn còn không ít người đứng đợi bên ngoài. Phục vụ quần chúng mà, bình thường khẩu hiệu hô ầm ầm như thế, giờ tự khắc phải làm theo, cho nên Mễ Dương với Chu Lượng cũng bị điều đến làm thêm một tuần, giúp đỡ cho cảnh sát hộ tịch phụ trách làm đăng ký tạm trú.

Ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, đã hơn bảy giờ rồi, việc làm đăng ký đã nghỉ từ lâu, Chu Lượng trong lòng có phần bực dọc nhíu mày, “Bác nói rất vội, mà còn chờ lúc chúng tôi hết giờ mới tới, muộn thêm tí nữa là sắp sang loạt ngày mai rồi.”. “Xin lỗi, xin lỗi, chủ nhà là họ hàng xa với tôi, anh cũng biết đấy, mượn sổ hộ khẩu đâu có dễ…” người đàn ông vừa nói vừa gật đầu khom lưng.

“Được rồi, lần sau đến sớm chút nhé, nếu không phải là thời gian đặc biệt, làm gì còn người ngồi đợi bác đến giờ chứ?” Mễ Dương nhìn ông ta vội cuống cả lên, quyết định làm giúp, để ông khỏi phải mất công. Người đàn ông ngàn lần đội ơn hai tay đưa giấy tờ vào. Sổ hộ khẩu thì đưa cho chị Trương lên mạng xác minh, Mễ Dương kiểm tra bản đăng ký, nhìn lướt qua cái liền ngây ra, nhìn kỹ lại thì, “Khục”, Mễ Dương phì cười.

Chu Lượng thấy lạ, bèn thò tay cầm lên xem rồi cũng phá lên cười ha hả, “Bác này, mẫu này là bác điền à?” Người đàn ông không hiểu chuyện gì, chỉ biết cười xòa: “Tôi đến lớp 2 cũng chưa học hết, là con trai điền giúp tôi đấy, nó học hết lớp 5 rồi, sao thế, sai à?”. Chị Trương đang giở hộ khẩu cũng thò đầu ra xem, Chu Lượng nín cười chỉ vào cột tình trạng chính trị, chỉ thấy trên đó viết hai chữ to viết nắn nót từng nét một “Rất gầy.”

“Ha ha ha” bà Vi và Vi Tinh vừa nhắc chuyện ban nãy là bắt đầu không nhịn được cười, ông Vi tức tối nói: “Bà bảo ông già đó mắt mũi thế nào chứ, có tóc giả nào mà thế này không?!”, ông vừa nói vừa túm thật lực đám tóc ngắn ngủn. “Ai bảo ông ngày nào cũng đỏm dáng cơ!”, bà Vi quệt nước mắt chảy ra vì cười ở khóe mắt, “Ngày nào cũng thế, vừa sáng ra, mặt không rửa, việc cũng không làm, chỉ chăm chăm lo cho mấy sợi tóc ấy!”. Ông Vi hừ một tiếng không dám nói tiếp, lặng lẽ uống bia.

Vi Tinh cuộn tròn trên sô pha vui không để đâu hết, cô biết bố già đắc ý nhất là ở bộ tóc, những người tầm tuổi ông đa số tóc đều rụng mất một phần ba rồi, chỉ có ông là còn nguyên một đầu tóc đen, thỉnh thoảng mới có vài sợi tóc bạc, cũng bị ông nhổ tiệt cả. Vi Tinh từng hỏi: sớm muộn gì đống tóc ấy cũng bạc, đến lúc ấy có nhổ hết được không? Ông Vi đáp rất dứt khoát: Đến lúc ấy bố cạo trọc đầu luôn! Tóm lại là không đội trời chung với tóc bạc.

Còn đang mải cười, thì điện thoại reo vang, là tin nhắn của Mễ Dương: “Sắp về đến dưới nhà rồi!”. Vi Tinh gập điện thoại lại cười hì hì hỏi bà Vi: “Mẹ, bố mẹ còn chưa đi dạo sao, giờ là mấy giờ rồi?”. Ông Vi lập tức hưởng ứng, “Ôi, đã hơn tám giờ rồi, bà xã à, mau đi thôi, đi dạo về ngủ cho ngon!”. Bà Vi trợn mắt, cố ý nói: “Tôi hôm nay hơi mệt, không muốn đi, hay là thôi?”.

Vi Tinh giả bộ cười ngây ngô, không nói gì, vị thần hộ vệ là ông Vi lập tức hành động, trước tiên là lấy áo khoác cho vợ, kế đến là vỗ ngực: “Không sao, không đi được thì tôi cõng bà dạo!”, “Khì khì!”, Vi Tinh nín cười. “Ai thèm ông cõng chứ?”, bà Vi nổi cáu. Ông Vi cười xòa, “Ừ, bà ôm cũng được, không phải khách sáo, mời.” Vừa nói vùa lôi bà Vi ra ngoài cửa, nhân tiện nhét Triết Triết vào túi đi dạo cùng luôn, lúc đóng cửa còn thấy Vi Tinh đang cười hề hề.

“Ông cứ bênh nó nhiều vào.” Bà Vi bước xuống tầng vẫn không quên trách cứ chồng. “Suỵt!” Ông Vi ra hiệu bảo bà nói khẽ thôi, rồi lôi vợ xuống thêm một tầng nữa mới nói: “Bà cũng thật là, rõ ràng biết lát nữa Mễ Dương sẽ sang nhà, còn cứ phải nói trắng ra mới được à?”, “Tôi bực là bực ở chỗ đấy!”, bà Vi không hề nao núng, “Ông xem yêu đương quang minh chính đại, sao lại cứ phải là chúng ta tạo điều kiện, nhà đối diện thì không biết dành chỗ chắc? Có ý gì chứ, nếu không thích thì nói sớm ra, đừng có mà con gái tôi chưa gả đã xem thường nhau rồi.”

“Bà xem bà nghĩ đi đâu thế, con rể thân với chúng ta còn không tốt hay sao? Lẽ nào bà muốn Vi Tinh thân với nhà họ, cho chúng ta ra rìa? Bà nói xem bọn nó muốn gần gũi với những người thấu tình đạt lý hơn, hay là… hả? Phải không nào, tương lai còn dài lắm…”, ông Vi ra vẻ chỉ đường dẫn lối. Bà Vi nghĩ thấy cũng có lý, nếu có thể giành Mễ Dương về phía mình, thì bà nhà đối diện kia lại chẳng… Nghĩ tới cảnh tượng đó, bà Vi hài lòng bước xuống lầu.

Mễ Dương vừa vào phòng đã bị bắt vào nhà vệ sinh rửa tay, xong mới được phép trèo lên sô pha, cùng hưởng thảm điện với Vi đại tiểu thư. Hệ thống sưởi ấm của tiểu khu năm nay suốt ngày có vấn đề, lúc được lúc không, nhiệt độ trong nhà chẳng khác ngoài trời là mấy. “Ôi chao, lạnh cóng cả rồi.” Vi Tinh cắn răng kêu lên, Mễ Dương liều mạng, ôm chặt lấy Vi Tinh, cố tình ghì cái mũi lạnh buốt vào cổ Vi Tinh, một luồng hơi ấm nhanh chóng bao bọc lấy anh. Mễ Dương trong lòng nở hoa, thảo nào lúc trước mấy anh em lấy vợ rồi đều nhanh nhanh chóng chóng về nhà, cảm giác được ôm vợ vào lòng sau một ngày vất vả thật sung sướng biết bao!

“Nói mau, cậu mua cho tớ cái gì nào?” Anh cười hỏi, Vi Tinh không vùng ra được đành trợn mắt nhìn anh, ngả ra đệm tựa sô pha lôi ra một túi đồ. Mễ Dương cầm lên xem, là một túi tất, màu sắc cũng được, màu ghi, nhưng sao trông cứ thấy thế nào ấy, xé vỏ ngoài ra xem, “Ha!”, Mễ Dương phì cười, “Sao tất mà còn chia đủ năm ngón thế này?”, Vi Tinh toe toét, “Ngộ không? Hôm nay tớ lấy ở chỗ Á Quân về đấy, cậu mau xỏ vào tớ xem nào!”

Mễ Dương lập tức lột đôi tất đang đi ra, xỏ đôi mới vào, năm ngón chân lần lượt in hình cừu vui vẻ và sói xám, cử động một cái trông lại càng hay. Mễ Dương nhìn trái nhìn phải rồi cười nói: “Cũng được, tớ về phải chăm chỉ luyện cho ngón chân linh hoạt, để lần sau cậu bảo tớ làm việc gì, có thể dùng ngón chân làm là OK rồi!”

Vi Tinh vui mừng hết cỡ, lấy ngón chân mình giẫm lên sói xám ở ngón cái Mễ Dương, ầm ĩ một lát bỗng thấy là lạ, cô phốc cái túm chặt lấy tay cảnh sát Mễ, nửa cười nửa không nói: “Đồng chí cảnh sát định giở trò lưu manh đấy hả?”. Mễ Dương tự nhiên như không đáp: “Đâu có đâu.” Vi Tinh cười khẩy một cái, “Không có? Vậy cậu sờ vào đâu thế hả?!”. Mễ Dương làm ra vẻ bừng tỉnh, “Hả? Xin lỗi nhé, phẳng thế này, tớ lại cứ tưởng là sau lưng cơ đấy!”

“Cậu chán sống rồi hả! Xem quy hoa điểm huyệt thủ của ta đây!!” Vi Tinh gào thét xông lên, Mễ Dương hi hi ha ha né tránh, tuy bị véo đến nhe nanh trợn mắt, nhưng vẫn cố “ăn đậu phụ”, môi dẩu lên như loài thú ăn kiến đòi hôn Vi Tinh. Vi đại tiểu thư đương nhiên không chịu, lẩn như trạch trốn, sau cùng cảnh sát Mễ buồn rầu nói: “Sao tớ cảm giác mình cứ như hắc sơn lão yêu trong Đại Thoại Tây Du ấy nhỉ, chạy quanh cậu đến cả N vòng rồi, hút tí chân khí mà khó thế sao?”

“Ha ha, đương nhiên!”, Vi Tinh cười lộ cả răng hàm, rồi “Umm!”, hay rồi, Mễ Dương cực kỳ đắc ý, cuối cùng cũng hút được rồi, quả nhiên là rất bổ… hai người còn đang ngây ngất thì Vi Tinh nhận được điện thoại của Jane, bảo cô lên mạng trả lời thư cho một đồng nghiệp ở Hồng Kông. Vi Tinh nhanh chóng về phòng mở máy tính.

Ở đồn hôm nay phát cho một túi táo, Mễ Dương nhặt hai quả rửa sạch, định ăn cùng Vi Tinh, “Tinh Tinh”, âm báo có tin nhắn, lôi điện thoại ra xem, là MMS[7]: Quần áo của Lakers[8], chữ ký của Kobe[9], dưới chỉ độc một câu: “May mắn thật, chữ ký xịn luôn!”, “Phù…” Mễ Dương thở dài. Cô ấy còn biết mình thích gì nữa… nghĩ lại câu nói lúc trước của chị Trương, Mễ Dương thầm hạ quyết tâm: Cứ thế mà làm!

[7]. Tin nhắn đa phương tiện.

[8]. Los Angeles Lakers: đội bóng thuộc giải bóng rổ nhà nghề Mỹ NBA.

[9]. Kobe Bryant: một cầu thủ của Los Angeles Lakers.

“Tốt quá, vậy cám ơn cháu, cháu làm việc đi, ừ, hẹn gặp lại.” Bà Mễ gượng cười đặt điện thoại xuống, một lúc lâu sau hừ một câu: “Cô ta có ý gì chứ.” Ông Mễ ngồi đọc báo bên cạnh cười, “Con gái người ta đúng là lễ độ hiểu chuyện, ra nước ngoài cũng không quên gọi điện hỏi thăm chúng ta, còn hỏi bà thích cái gì nữa chứ, thế chẳng phải quá tốt hay sao? Đều là người môt nhà cả mà.”

Cái gì mà người một nhà chứ, bà Mễ oán thầm, cầm quyển tiểu thuyết trên bàn uống trà lên lật giở trang được trang không, trong lòng bắt đầu tính toán. Từ sau chuyện viếng thăm của hai mẹ con họ lần trước, tuần nào bà Liêu cũng gọi điện thoại đến, nói chuyện với bà và cả chồng bà, thời gian không dài, song khiến người ta cảm thấy dễ chịu, ít nhất là chồng bà thấy rất vui. Hôm trước Mễ Dương đi mua báo quên điện thoại, bà cũng đã xem tin nhắn Liêu Mỹ gửi cho Mễ Dương rồi, loáng thoáng tìm hiểu được, Liêu Mỹ gần như ngày nào cũng nhắn tin cho Mễ Dương, mà còn bất chấp thái độ Mễ Dương thế nào, vẫn không thôi liên lạc. Mục đích của con bé này rõ ràng quá rồi, chính là nhằm vào con trai của mình đây mà!

Nếu đổi lại là người con gái khác, dù có kém Liêu Mỹ tí chút mà theo đuổi Mễ Dương như thế, bà Mễ lại chẳng đến tận Ung Hòa Cung thắp hương không chừng, nhưng Liêu Mỹ thì… “Haizz…”, bà Mễ than thở. Ông Mễ buồn cười lắc lắc đầu, “Vi Tinh thì bà không thích, giờ Tiểu Mỹ có ý đó với con trai mình, bà vẫn không ưa, thật không biết phải thế nào thì mới vừa ý bà.”

“Chỉ cần không phải hai đứa nó là được!”, bà Mễ gắt lên. Ông Mễ cười xòa, “Lúc đầu bà còn nói chỉ cần không phải Vi Tinh là được, giờ thì sao?”. Bà Mễ bị dồn cho không nói được câu nào, tức tối hồi lâu đột nhiên hiểu ra, “Ơ, hóa ra ông cũng biết chuyện Liêu Mỹ có ý đồ với con trai mình à?”

“Tôi đâu có ngốc đến mức ấy.” Ông Mễ giở báo soàn soạt. Bà Mễ xán lại hỏi: “Vậy ý ông thì sao?”. “Câu hỏi này của bà có vấn đề, có phải tôi lấy vợ đâu, bà phải hỏi con trai chứ.”, ông Mễ nửa đùa nửa thật nói. Bà Mễ trợn mắt, “Thế thì còn nói làm gì?”. “Hề hề”, ông Mễ cười, “Cho nên mới nói, bà chẳng phải đã nghe ra rồi sao? Đừng làm khó cho con trai nữa.” Nói xong lại tiện miệng hỏi: “Mễ Dương sao vẫn chưa về nhỉ?”

“Nhà đối diện chứ đâu.” Bà Mễ hừ một tiếng. Ông Mễ sững lại, vô thức quay đầu nhìn ra cửa, “Sao bà biết?”. “Bởi vì tôi là mẹ nó!”, ông Mễ đang định gật gù lại thấy có gì không phải, “Thế ông bà Vi cũng ở nhà sao?”. “Đi dạo rồi.”, “Cái đấy mà bà cũng biết?” ông Mễ có phần buồn cười, người phụ nữ này có phải lính trinh sát trời sinh không hả. “Có gì lạ đâu, tôi làm hàng xóm với họ hơn hai mươi năm nay rồi, họ nghĩ gì tôi còn không biết sao?! Chẳng phải…”, bà Mễ chưa nói hết câu, thì nhân vật chính xuất hiện, “Bố, mẹ, con về rồi đây!” Mễ Dương cưới tít mắt chào bố mẹ.

Bà Mễ đứng dậy đón áo khoác anh đưa, bỗng túm lấy cằm Mễ Dương, “Miệng con làm sao thế này, bị chó cắn à?”. Mễ Dương giật thót, theo phản xạ liếm liếm môi, quả nhiên có vị máu nhàn nhạt – Cô nàng Vi Tinh này ghê gớm thật. Thấy con trai không trả lời câu hỏi của mình, lại còn bắt đầu cười ngây ngô như đang hồi tưởng điều gì, bà Mễ chán nản càu nhàu: “Đúng là nghiệp chướng mà!”

Mễ Dương cởi áo khoác đi rửa mặt, từ nhà vệ sinh nghe tiếng bà mẹ hỏi: “Này, Mễ Dương, cái hộp này của con đựng thứ gì thế? Gói đẹp gớm nhỉ, sao còn có cả hai đôi tất nữa?. Nghe bà nói thế, Mễ Dương mới nhớ ra khi nãy trước lúc ra cửa Vi Tinh nhét cho anh cái hộp đó, bảo về nhà hãy xem, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.

“Không có gì đâu ạ, của Vi Tinh cho con, mẹ cứ để đấy được rồi.” Mễ Dương hét lên, thấy bà xã lật qua lật lại cái hộp như nghiên cứu bom, còn để cạnh tai lắc lắc nghe ngóng, ông Mễ thấy hơi buồn cười, “Con trai chẳng đã nói rồi sao? Bảo chúng ta đừng động vào mà.” Bà Mễ vừa nghe bảo của Vi Tinh đưa, trong lòng cứ như có lửa đốt, nhưng miệng vẫn không chịu thừa nhận. “Mễ Dương chỉ bảo để đấy chứ có nói là không được động vào đâu, tôi xem một tí cũng không được sao? Có gì mà không được?”

Ông Mễ lắc đầu bó tay, bà như thế chẳng phải là già mồm cãi cố hay sao, thấy bà Mễ bắt đầu mở nắp hộp thật, “Bà đừng…”, ông còn chưa nói hết câu, Mễ Dương đang lau mặt trong nhà tắm đã nghe tiếng bà Mễ la thất thanh, tim anh đập thình thịch, vội vàng phi ra, liền thấy bà mẹ ôm mũi ngồi bệt trên đất, ông bố đứng đỡ bên cạnh dở khóc dở cười. Mễ Dương đang định hỏi có chuyện gì, chợt phát hiện chiếc hộp Vi Tinh đưa cho bật mở rơi trên sàn, một nắm đấm xốp màu đỏ tươi đang lắc lư trên lò xo…

“Tạ Quân, anh không phải tiễn nữa, tôi ra cổng tự bắt taxi được rồi.” Á Quân cười dịu dàng. Tạ Quân mỉm cười lắc đầu, “Con ngõ ngoài cổng hơi tối, đợi cô lên xe rồi tôi về.”. “Vậy cũng được.” Á Quân cũng không khách sáo nữa, vừa đi vừa nói chuyện về bóng đá, rồi giải ngoại hạng Anh, Serie A, ... cô từ lâu đã nghe mấy cậu lính nói Tạ Quân rất thích bóng đá.

Ra đến đường, đợi một lúc vẫn không có xe, vốn kiến thức bóng đá mà Á Quân bổ sung cấp tốc đã gần cạn, đang đau đầu không biết nói tiếp chuyện gì. Tạ Quân bỗng mỉm cười, “Không thích bóng đã cũng không sao.”. “Hả?” Á Quân thoáng sững sờ, tiếp đó hiểu ra Tạ Quân biết cô chỉ vì muốn lấy lòng anh mới tìm hiểu về bóng đá.

Á Quân có phần lúng túng, cô cắn môi không nói gì, Tạ Quân nói thế, là muốn từ chối mình hay sao? Đúng lúc đó một chiếc taxi trờ tới, bác tài kéo cửa kính xe xuống hỏi: “Hai vị đi xe không?”. Tạ Quân đang định chạy ra mở giúp cửa xe. Á Quân đột nhiên ngăn anh lại, nghiêng đầu nói với bác tài: “Bác à, cháu lát nữa mới đi, hay là bác đi một vòng rồi quay lại?”. Bác tài lầm bầm câu gì đó, rồi vặn vô lăng lái đi.

Tạ Quân hơi ngạc nhiên cười, không đợi anh mở miệng, Á Quân hít một hơi sâu, rồi cao giọng: “Đúng, anh nói không sai, tôi không thích bóng đá, nhưng tôi thích anh!”. Tạ Quân ngơ ngác, lời tỏ tình bất ngờ khiến anh lúng ta lúng túng, chỉ thấy mặt nóng bừng, nhìn vẻ mặt thẳng thắn của Á Quân, nhất thời không biết phải nói gì.

Lần trước gọi điện cho Vi Tinh vốn định hẹn cô ra ngoài, Vi Tinh lại còn cười bảo anh lính tráng gì mà nhát gan, muốn hẹn Á Quân còn phải đi đường vòng qua cô. Tạ Quân nghe thấy có vấn đề, nhưng vẫn không chắc lắm, bèn mượn lời hỏi thăm dò thêm mấy câu, sau đó mới phát hiện mình bị hiểu lầm rồi, hoàn toàn bị hiểu lầm rồi! Chuyện anh và Vi Tinh nói với nhau hôm trước, từ đầu đến cuối chẳng khác nào khi ăn bánh quai chèo[10] – hoàn toàn ngược lại, người cô định giới thiệu là Từ Á Quân, chứ không phải là chính cô.

[10]. Bánh được làm từ 2 – 3 sợi bột vặn lại với nhau, rồi đem chiên.

Tạ Quân đến giờ không dám nhớ lại cảm giác lúc ấy, khó xử vô cùng, ít nhiều có chút tổn thương lòng tự trọng, chuyện trò qua loa với Vi Tinh thêm mấy câu, rồi cúp máy. Một mình ngồi ngây ra trong phòng hồi lâu, lần đầu tiên có cảm tình với một cô gái, không ngờ lại tỏ tình nhầm. Tạ Quân cảm thấy đến nụ cười gượng cũng không nặn ra nổi, đành tự an ủi mình, may mà vẫn chưa có gì, cũng không đến nỗi mất mặt lắm. Lúc ấy, có anh đồng nghiệp không biết chuyện thấy anh ngồi ngây ra đó bèn tới trêu, có phải đang nhớ vợ không? Tạ Quân đành giả bộ ngây ngô, nuốt nỗi xót xa trong lòng.

“Kìa…” Tạ Quân mấp máy môi, vẫn không thốt ra được lời nào, “Tôi không quan tâm trước đây anh thích ai, nhưng hiện giờ anh chưa có đối tượng nào đúng không? Có thể cùng tôi… thử xem sao?”. Á Quân tuy tính tính phóng khoáng, song dẫu sao vẫn là con gái, lại đối diện với người đàn ông mà mình thật sự thích, nói không hồi hộp thì là nói dối. Người ngoài nghe cô nói cứ oang oang, nhưng có ai biết được chỉ nói thêm một câu nữa là run lẩy bẩy rồi.

Tạ Quân thấy choáng váng, anh không ghét Từ Á Quân, nhưng cũng chưa từng nghĩ sẽ thế nào đó với cô, hơn nữa quả đắng của việc tưởng bở kia vẫn chưa tiêu hóa hết. Hôm nay vốn định nói cho rõ ràng vậy mà Á Quân lại thẳng thắn tỏ tình, khiến anh chỉ còn cách nén lại những lời đã chuẩn bị sẵn, không hé răng nửa lời.

Càng không thể tưởng tượng được rằng, đúng vào lúc anh đang vô cùng sầu muộn ấy, Á Quân lại chủ động tìm đến, mà một rồi hai, hai rồi ba lần xuất hiện. Cô giúp anh giặt đồ, mua sách, tải trò chơi, phim, lần này thậm chí còn mua giúp rất nhiều tất vừa rẻ mà đi lại dễ chịu. Đám lính kia mừng phát điên, giờ tất cả mọi người trong đội đều biết cô đang theo đuổi anh. Những chiến hữu thân thiết còn chép miệng xót xa: Tiểu tử cậu đúng là có phúc, mấy cô nhân viên BM sao đều chấm cậu nhỉ? Nghĩ tới đây, Tạ Quân bỗng nhận ra, thời gian qua, Á Quân hình như đã chiếm một chỗ trong cuộc sống của anh.

Anh thích kiểu con gái bất cẩn nhưng có tấm lòng tốt, lại cũng rất hài hước như Vi Tinh. Tính cách Á Quân cũng rất nhanh nhẹn, nhưng có vẻ bạo dạn hơn, nếu đổi lại là Vi Tinh, có đánh chết Tạ Quân cũng không tin cô dám chủ động theo đuổi mình. Tạ Quân trước giờ vẫn tưởng mình thích những cô gái sống kín đáo, nội tâm hơn, song đúng lúc anh đang nghĩ nên trả lời thế nào cho phải, thì nhận ra Á Quân tưởng rằng rất bình tĩnh kia, hai chân lại đang run cầm cập, rõ ràng tự cô cũng không biết, cứ mở to mắt nhìn anh mãi, khóe mắt ánh lên sự kiên trì đến bướng bỉnh.

Tạ Quân cũng không biết làm sao, chỉ nghe thấy mình nói: “Cám ơn cô, tôi, hừm, chúng ta không cần nghĩ xa đến thế, cứ làm bạn với nhau trước đã, cô thấy có được không?” Nói xong, bản thân anh vẫn chưa kịp nghĩ ra gì, Á Quân đã reo lên, nhào đến ôm chặt tay anh, rồi vui vẻ nói: “No problem!”

Nóng hôi hổi thơm ngào ngạt chính là cảm giác của Tạ Quân lúc này, trước đây anh vẫn luôn giữ khoảng cách với Á Quân, chưa từng gần gũi thế này, anh theo phản xạ định vùng ra, Á Quân lại càng ôm chặt hơn, thế nào cũng không chịu buông tay…

Mấy ngày sau đó, tiểu thư Từ Á Quân chìm trong lâng lâng vui sướng, mọi sự châm chọc khiêu khích của Amy, cô đều bỏ ngoài tai, không hề quan tâm.

Vi Tinh bị đày đi đào tạo ba ngày vừa về liền bị Á Quân lôi tuột ra khu uống nước “trao đổi tình cảm”, thế mới biết hôm đó cô bạn đã “giải quyết” xong tiểu đội trưởng Tạ.

Hai người đang hết sức cao hứng, thì một mùi hương trà xanh phảng phất lọt vào mũi Vi Tinh, “Có chuyện gì mà vui thế? Xem hai cậu cười tươi chưa kìa?” Tiếng Liêu Mỹ vang lên sau lưng. “A May!”, Á Quân ngạc nhiên mừng rỡ reo lên, “Cậu về lúc nào thế?”. “Mới tối qua”, Liêu Mỹ cười. “Hả? Vậy mà hôm nay đã đi làm rồi? Không bị ảnh hưởng bởi chênh lệch múi giờ sao?” Á Quân ngạc nhiên. “Không có cách nào khác, anh rể thứ nói có cuộc họp quan trọng, buộc phải tham gia, cho nên đành phải đến.” Liêu Mỹ khẽ nhún vài, quay sang chào Vi Tinh: “Hi, Vi Vi, sao lại nhìn tớ như thế? Gặp lại tớ không vui sao?”

“Hả, đâu có, nói gì thế, tớ thấy cậu hình như hơi đen đi thì phải.” Vi Tinh cười cười, chuyện về Liêu Mỹ, Mễ Dương không hề nói rõ với cô, Vi Tinh chỉ biết là, gần đây Liêu Mỹ với nhà họ Mễ rất thân thiết, đối xử với ba người họ cũng rất tốt. Tuy vẫn biết trái tim Mễ Dương hoàn toàn thuộc về mình, song Vi Tinh vẫn cảm thấy khó chịu. Lúc trước Liêu Mỹ lợi dụng cô để tiếp cận Mễ Dương, phảng phất ý tứ báo thù kiểu như trong phim truyền hình, giờ chân tướng sự việc đã rõ rồi thì thôi, sao còn cứ bám nhằng nhằng lấy.

Á Quân ngưỡng mộ hỏi vài câu xem nước Mỹ có vui không, chưa hỏi được mấy, thì có người đến gọi Liêu Mỹ đi họp. Trước khi đi, Liêu Mỹ hẹn họ trưa cùng đi ăn cơm, không đợi Vi Tinh kịp mở miệng, Á Quân đã gật đầu lia lịa. Đến trưa, Liêu Mỹ theo hẹn đưa Vi Tinh và Á Quân đi ăn lẩu, Á Quân do gần đây tâm trạng phấn khởi, ăn nhiều, nói cũng nhiều, Vi Tinh vì còn tâm sự, ăn không thấy ngon mấy.

“Vi Vi, cậu mệt à? Hôm nay xem cậu ăn cơm không được vui lắm thì phải?” Ăn cơm xong, lúc đi dạo phố cơm, Liêu Mỹ bỗng hỏi như đùa. “Đâu có đâu, có lẽ do sáng ăn hơi nhiều, đồ tối qua còn thừa, mẹ tớ nói không ăn hết là phải đổ.” Vi Tinh tìm đại một lý do. Liêu Mỹ chỉ cười không hỏi thêm gì. “Bác gái đảm đang thật đấy, Vi Tinh xem này, chẳng phải cậu mê tít cái áo khoác này sao? Đắt thật đấy, có điều kiểu dáng màu sắc cũng đẹp thật!” Á Quân tặc lưỡi thành tiếng.

Liêu Mỹ nghiêng đầu nhìn, là áo khoác hàng hiệu, là loại không đề giá cũng không sale off bao giờ, thực sự rất đẹp. Vi Tinh ngắm nghía qua lớp kính hồi lâu, phải nói thêm là cô hiếm khi cực kỳ muốn mua một món đồ nào đó, song nghĩ lại rồi lại thôi. Điện thoại của Mễ Dương dạo này toàn tự động tắt rồi bật, không như hồi trước làm cảnh sát hình sự yêu cầu phải mở máy 24/24, không sợ bỏ lỡ chuyện gì quan trọng, Mễ Dương cũng cứ để đấy dùng tạm.

Anh nghĩ từ lâu rồi, nếu lấy nhau Vi Tinh nhất định không muốn ở cùng bố mẹ anh, nhưng nếu anh dọn sang ở nhà đối diện, không khéo mẹ già tức phát điên lên mất, cho nên chỉ còn lại hoa sơn độc đạo – tự mua nhà ra ở riêng! Chuyện này anh chưa từng nói với Vi Tinh, phải nói thêm là bản lĩnh đàn ông của đại cảnh sát Mễ thể hiện ở chỗ đó, gánh vác gia đình là việc của đàn ông, sao có thể để vợ lo lắng theo mình được?!

Đến bà Mễ cũng không biết, mấy năm nay Mễ Dương cũng tích góp được một khoản, sao khác được, ai bảo bên cạnh anh lại có một Giang Sơn có đầu óc kinh tế bẩm sinh cơ chứ. Lương thì nộp cho mẹ, tiền thưởng thì giữ lại dùng. Cộng thêm lúc đầu khi việc kinh doanh của Phì Tam Nhi sắp sửa sập tiệm, là một tay Mễ Dương đứng ra giúp, sau công việc làm ăn khởi sắc, Phì Tam Nhi vẫn luôn ghi nhớ tấm chân tình, đến lúc cùng Giang Sơn hùn vốn đầu tư, hắn khăng khăng đòi tính một phần cho Mễ Dương. Mấy năm nay, anh tuy không nhiều tiền, song mua căn hộ một phòng ngủ một phòng khách ở đường vành đai 5, trả trước khoản đầu, vẫn còn lo được.

Về phần Vi đại tiểu thư, từ nhỏ đã không có khái niệm gì về kinh tế, may mà ngoài ăn uống ra cũng không có sở thích nào tiêu đến tiền, ngoài khoản cố định hàng tháng nộp cho bà Vi, cô cũng dành dụm được một ít, mà thật là chỉ có chút ít, lấy năm ngón tay ra tính vẫn còn thừa, ai bảo lương cô trước giờ toàn thấp lẹt đẹt chứ.

Khó khăn lắm mới vào được BM làm trâu ngựa cao cấp hơn một chút, mới dám vung tay một tí, cho nên mấy ngày nay cô ngấm ngầm định mua tặng Mễ Dương cái điện thoại Nokia mẫu mới ra, dành cho anh một sự bất ngờ. Nghĩ tới việc Mễ Dương sẽ ngạc nhiên sung sướng thế nào, Vi Tinh thấy cái áo khoác không còn đẹp như trước nữa. “Về thôi!”, cô lôi Á Quân đi, Liêu Mỹ liếc nhìn cái áo khoác rồi cũng bước theo.

Ba cô gái vừa đi vừa nói chuyện, chủ yếu là cô nàng Á Quân đang trong trạng thái phấn kích cứ liên tục mở máy, từ chuyện cô trúng tiếng sét ái tình của Tạ Quân như thế nào cho đến việc chòm sao, nhóm máu của hai người hợp nhau ra sao đều là do tạo hóa sắp đặt… Liêu Mỹ mỉm cười lắng nghe, hình như cô cũng có chút hiểu biết gì đó về nhóm máu, thỉnh thoảng cũng thêm vào đôi câu chạm đến tận tâm khảm Á Quân, Á Quân càng phấn khởi hơn.

Vi Tinh theo sau chỉ biết nghe, nhìn đôi chân thon dài của Liêu Mỹ, dáng vẻ cười nói nhã nhặn, bỗng có cảm giác tự ti, sau nghĩ lại thấy Mễ Dương cũng không phải soái ca gì, mắt thì bé, cười thì như lưu manh, ngoài mình ra ai mà thèm chứ, nhưng Liêu Mỹ hình như cũng có ý đó…

“Nàng ta đang nghĩ gì thế nhỉ? Thấy cái này thế nào?” Á Quân đang cầm bộ đồ lót Wacoal lên ướm hỏi Liêu Mỹ. Liêu Mỹ đáp, “Đẹp đấy.” Trong lòng cô lại đang nghĩ hay là Mễ Dương đã nói gì với Vi Tinh rồi, tuy không có gì đặc biệt, song biểu hiện của Vi Tinh từ sau khi gặp mình cứ kỳ lạ làm sao ấy.

“Chị à, để em lấy B80 chị thử xem nhé?”, cô bán hàng cười rất chuyên nghiệp. “Được.”, Á Quân vui vẻ nhận lời. Tạ Quân sơ bộ đã nắm được rồi, nếu mọi chuyện thuận lợi, thì nội y đẹp cũng là một trong những vũ khí chết người mà. “A May, cậu ít nhất cũng phải mặc đến C ấy nhỉ?” Á Quân có phần ngưỡng mộ lướt qua vòng một của Liêu Mỹ. “C và D đều được.” Liêu Mỹ gật gật đầu, cô quay sang hỏi Vi Tinh đang đứng đực ra: “Vi Tinh, của cậu là gì, hay cũng vào thử xem?”

Vi Tinh đang mải nghĩ lung tung liền ngớ ra, “Tớ á? Cái gì là gì cơ? Ờ…”, tiếp đó liền phản ứng ra, đáp rõ to: “Của tớ là O”. Lời vừa dứt, mọi người xung quanh im bặt, Liêu Mỹ và cô bán hàng đều trợn mắt nhìn, tiếp đó là một tràng cười “Ha ha ha” ồ lên, Á Quân cười lăn cười bò, cứ như là điên vậy, Liêu Mỹ cũng hiếm khi cười nhe cả răng, cô bán hàng thì nhịn cười đến đỏ cả mặt.

Vi Tinh không hiểu đầu cua tai nheo còn thắc mắc, tớ nhóm máu O thì có gì mà buồn cười chứ…

“Bóng đại ca, mai gặp nhé.” Á Quân cười rõ gian vẫy tay chào Vi Tinh xuống xe. Vi Tinh quay lưng ra xa giả bộ không nghe thấy, cô không muốn mất mặt cùng cô nàng Từ Á Quân ngốc nghếch này. Dạo này đám cảnh sát trẻ như Mễ Dương toàn phải làm thêm rất vất vả, đồn trưởng Ngưu hôm nay mở lòng từ bi, cho họ về sớm nghỉ ngơi. Cho nên lúc chiều Mễ Dương nhắn tin nói muốn vào thành phố đưa cô đi ăn cơm, rồi cùng về nhà.

“Tớ gọi cậu mấy câu rồi, không nghe thấy à?” Mễ Dương không biết ở đâu hiện cốc đầu cô một cái, Vi Tinh giật nảy mình, “Đáng ghét, đến từ lúc nào thế?”. “Vừa xuống xe đã thấy cậu đứng quay lưng ra, gọi cậu cũng không thèm nghe”, Mễ Dương cười nói. “Xì, đều là do mụ Từ Á Quân chết tiệt kia gây ra cả đấy.” Vi Tinh lầm bầm, không đợi Mễ Dương hỏi tiếp, kéo anh đi về hướng tòa nhà cạnh công ty BM, đó là một khu bách hóa rất lớn, buổi trưa dân công sở đa phần đều vào đó ăn cơm, rồi tiện thể lượn lờ dạo phố luôn.

“Cay tê mê hoặc”, Vi Tinh một mình chén bay cả con cá hấp, ăn vô cùng thỏa mãn, ăn cơm xong cô vừa ợ hơi vừa cùng Mễ Dương dạo phố. Hai người họ thật sự rất hiếm khi cùng đi dạo phố mua đồ, Mễ Dương đàn ông con trai vốn dĩ đã không thích dạo phố, còn Vi Tinh cũng là cô gái hiếm hoi, không thích dạo phố để tiết kiệm tiền, cho nên khi hai người tay nắm tay lang thang dưới ánh đèn rực rỡ, giữa những gian hàng hiệu đủ loại đẹp đẽ sáng bóng, lại cảm thấy rất mới lạ, rất vui vẻ, hào hứng chỉ chỉ trỏ trỏ.

Gần đây do thay đổi môi trường làm việc, dưới sự soi sáng của Á Quân, Liêu Mỹ, thậm chí là cả Amy, trình độ thưởng thức mốt của Vi đại tiểu thư cũng tăng lên không ít. So sánh với cô, cảnh sát Mễ chỉ là anh chàng nhà quê, cười hì hì nghe Vi Tinh giảng giải thế nào là GUCCI, CD, những thứ đó anh không hứng thú, chỉ khi nhắc đến Cartier, Mễ Dương mới chú ý một chút. Bởi Vi Tinh nói, mục tiêu của con gái bây giờ đối với đám cưới là được đeo nhẫn kim cương Cartier, mặc váy cưới Vera Wang, v.v… Nhưng vừa nghe tới giá tiền, Mễ Dương đã líu hết cả lưỡi, nghĩ bụng nếu cậu không muốn đeo nhẫn Cartier, mặc váy cưới Vera Wang mà ngủ ngoài đường, chúng ta thà để tiền mua nhà còn hơn.

Hai người lang thang không mục đích trong khu mua sắm đến ba vòng. Mễ Dương bỗng kéo Vi Tinh vào một cửa hàng hiệu, chính là cửa hàng có chiếc áo khoác mà cô thích. Cô bán hàng lập tức bước tới đón chào, “Chào anh chị, anh chị cứ xem tự nhiên, thích mẫu nào đều có thể thử.” Vi Tinh gật đầu cười với cô, quay sang hỏi khẽ Mễ Dương, “Vào đây làm gì chứ?”

Mễ Dương nhoẻn miệng cười, cũng thì thào đáp lại: “Chúng ta lượn cả mấy vòng rồi, lần nào cậu cũng đứng lại nhìn cái áo khoác ngoài kia, hai mắt sáng rực, đã thích thì cứ mua thôi.” Vi Tinh bĩu môi, “Cậu biết bao tiền không?”, cô nói ra một con số. Mễ Dương trợn tròn mắt kinh ngạc, rồi nén giọng xuống rất thấp: “Thử một tí chắc không mất tiền đâu, cậu mặc lên tớ xem nào, dù sao cũng đã vào rồi.” Nói xong không đợi trình bày lấy túi xách của Vi Tinh, bảo cô bán hàng lấy số rồi đẩy Vi Tinh vào buồng thử quần áo.

Vi Tinh nghĩ thử thì thử, cô cới áo khoác ngoài, mặc lên, nhìn trái ngó phải, màu hồng nhạt đúng là rất hợp với mình. Cô hài lòng bước ra khoe với Mễ Dương, Mễ Dương nghiêng đầu nhìn ngắm rồi chẳng nói chẳng rằng, lấm lét thậm thụt nhìn xung quanh, bất thình lình túm tay Vi Tinh chạy tuốt ra ngoài, vừa chạy vừa nói: “Nhanh chân lên! Cô bán hàng hiện không ở đây…”, “Hả?!” Vi Tinh ngây ra, đành hoảng hốt ba chân bốn cẳng chạy theo.

Hai người chạy như bay, từ tầng ba phi một mạch ra tận cổng, người đi đường ai cũng phải ngoái nhìn, chạy tới tận góc khuất phía sau bến xe buýt mới dừng lại. Mễ Dương thì không sao, Vi Tinh đứng chống nạnh thở phì phò, tay run run chỉ Mễ Dương song nói không ra tiếng. Đến lúc hơi thở trở lại bình thường, Vi Tinh bắt đầu rú lên: “Cậu điên rồi à! Thân là cảnh sát hiểu luật mà còn cố tình vi phạm, dám trộm đồ của người ta, trời ơi là trời, mai mốt tớ biết đi làm kiểu gì đây! Mai trung tâm mua sắm phát lệnh truy nã tội phạm là chết chắc!”

Mễ Dương nhìn Vi Tinh đỏ mặt tía tai bắt đầu cười ha hả, “Cậu ngốc thật đấy, tớ sợ cậu tiếc tiền không dám mua, vừa nãy đã thanh toán rồi, ha ha, xem mặt cậu trắng bệch ra rồi kìa, buồn cười chết mất thôi.” Vi Tinh sững sờ, nhìn Mễ Dương đang đắc ý đến độ không thể đắc ý hơn, cô thật sự dở khóc dở cười, rất muốn hỏi một câu, cậu năm nay mấy tuổi rồi. Mễ Dương thấy Vi Tinh không nói năng gì, xoay người nhằm hướng khu mua sắm mà chạy, anh vội giơ tay lôi lại, “Đi đâu thế? Chẳng phải tớ đã nói là thanh toán rồi mà!”

Vi Tinh đáp chẳng vui vẻ gì: “Vâng ạ, tiền thì cậu trả rồi, nhưng cái áo khoác tớ mặc lúc trúc vẫn còn ở trong buồng thử đồ của người ta ạ, đúng là đồ ngốc xít!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.