Tôi Không Làm Đại Ca Nhiều Năm Rồi!

Chương 11




Lý An Sinh: Dẫn cả bạn gái theo nhé? [mỉm cười].

Triệu Vũ trợn tròn mắt.

Rõ ràng đã chia tay Lý An Sinh sáu năm, thế nhưng không hiểu sao anh ta vẫn có cảm giác giống như đang bị bắt gian, sau lưng nháy mắt thấm đẫm mồ hôi lạnh.

Một ngày nào đó, nhân loại rốt cuộc nhớ lại nỗi sợ do bình dấm chua người yêu cũ chi phối!

Người yêu cũ có biết cái biểu cảm mỉm cười này không thể dùng tùy tiện hay không?

Đánh chết Trần Nhị Cẩu! Ông đây muốn làm người tiên phong! Ông đây muốn ăn lẩu chó! (*) [Người Trung Quốc không ăn thịt chó.]

Tuy rằng chó là bạn tốt của con người, thế nhưng Trần Nhị Cẩu lại chẳng phải là chó!

…Ôi nghĩ linh tinh cái gì không biết! Triệu Vũ vò vò đầu, tự thấy bản thân càng ngày càng có xu hướng kì lạ. Anh ta do dự đánh chữ rồi xóa, xóa rồi mở nhãn dán lên tìm, nhưng lật hết hai trang vẫn không thấy có cái nào thích hợp, thế là lại quay lại chế độ bàn phím đờ ra. Lý An Sinh trước sau như một im lặng chờ đợi làm Triệu Vũ cuống quýt không ngừng. Cuối cùng, anh ta thoát ra ngoài tìm Tưởng Điềm Điềm, dùng ngữ khí dịu dàng nhất đời mình hỏi.

Triệu Vũ: Điềm Điềm, gần đây có bận không? Anh mời em ăn cơm?

Quý cô Tưởng Điềm Điềm đã tăng ca năm ngày liên tiếp, lúc này gần như đứng bên bờ vực tan vỡ lễ phép nhắn trả.

Tưởng Điềm Điềm: Anh, em bận, cảm ơn.

Mẹ kiếp, thời điểm then chốt, đến một người dùng được cũng không có!

Triệu Vũ lần nữa quay lại cuộc trò chuyện với Lý An Sinh, hạ quyết tâm gõ chữ.

Triệu Vũ: Được, vậy thì chọn tối nay đi.

Lý An Sinh: 18:30, số XX đường Nhân Dân.

Lý An Sinh: Không gặp không về [mỉm cười].

Triệu Vũ nhìn cái mặt cười màu vàng óng trên màn hình, thấy thế nào cũng thực đáng sợ. Anh ta đơn giản tắt máy nhét vào túi áo, rồi nhắm mắt lắng nghe các vị lão nhân tán ngẫu.

Kỳ thực, Lý An Sinh ghen, không phải chuyện chỉ mới bắt đầu từ lúc hai người chính thức yêu đương hồi cấp ba. Mà muốn xét đến căn nguyên, chúng ta có lẽ phải ngược dòng thời gian về tới đầu những năm lớp chín, khi mà quan hệ của cả hai vừa mới tốt lên một chút.

Cấp hai Thập Tứ.

Bốn giờ bốn mươi lăm phút chiều, Lý An Sinh đeo cặp, ngoan ngoãn trình thẻ học sinh cho bảo vệ nhìn rồi ra khỏi cổng trường. Bạn học xung quanh cậu ta đều đi theo tốp năm tốp ba, ríu rít không ngừng, duy chỉ có mỗi mình Lý An Sinh là đơn thân độc chiếc. Đột nhiên có mấy tên đeo cặp quai chéo đi lướt qua, nhìn cậu ta, cười hô “Chị dâu!”

“Chào chị dâu!”

“Chào chị dâu ạ!” Mấy cô gái nắm tay đi qua thấy thế cũng quay đầu nhìn Lý An Sinh, không biết là ai lên tiếng, khiến cho các cô nàng hi hi ha ha bật cười.

Tiếng cười thiếu niên quả thực là thứ có thể khiến người ta vui vẻ. Con gái mười bốn mười lăm tuổi cười lên, thanh thúy tựa như giọt sương trên nụ hoa tươi mới, còn con trai cười lên, nếu như đã vỡ giọng thì có phần trầm thấp đặc khàn, chưa vỡ giọng thì sáng và vang chẳng khác nào con gái. Lý An Sinh biết bọn họ là không có ác ý. Cậu ta thậm chí còn chẳng quen gì đối phương. Cậu ta chẳng qua chỉ là một thú vui mà những người kia bắt được giữa đống sách vở nặng nề, cho nên mới nhanh chóng trở thành trò đùa cho toàn trường.

Lý An Sinh im hơi lặng tiếng ba năm, học kì cuối lại nổi tiếng khắp nơi, thật sự là bất ngờ!

Cậu ta bình tĩnh bước đi. Người khác gọi cậu ta, cậu ta không đáp, ác ý đùa cợt, cậu ta cũng chẳng giận. Cậu ta biết rõ tầm quan trọng của sự nhẫn nại. Phàm là người muốn phô bày bạo lực thì đều hy vọng bạo lực sẽ mang lại kết quả. Thế nhưng khi sự ác ý cùng không ác ý không nhận lại được hồi đáp, thì người ta tự nhiên sẽ sinh ra chán ghét, rồi cứ thế ghét đến chết, không còn lưu tâm. Bản thân cậu ta chỉ đơn giản là một cơn sóng nhỏ, sẽ rất nhanh bị người đời quên đi. Đây là lẽ thường, tựa như lúc đầu Triệu Vũ đối với cậu ta, chỉ là giữa đường lại bất ngờ xảy ra chút sai lầm…

“Lý An Sinh!” Âm thanh thiếu niên trong trẻo từ phía sau truyền đến “Mẹ nó! Đứng lại!”

Lý An Sinh vẫn đi thêm một đoạn mới dừng lại. Người thiếu niên vội vã chạy về phía cậu ta, mái tóc ngắn, đôi mắt đen nháy, nhìn qua liền biết không phải đối tượng thích học, vì đến cả cặp cũng không buồn mang. Triệu Vũ đến trước mặt Lý An Sinh, còn chưa kịp thở ra hơi đã chau mày nói “Mẹ nó, kêu cậu đứng lại, cậu không nghe thấy à? Hại tôi chạy lâu như vậy?”

Lý An Sinh mắt cũng không thèm chớp đáp “Không nghe thấy.”

Triệu Vũ “Theo ông đi về, giờ đã nghe thấy chưa?”

Lý An Sinh rũ mắt “Thấy rồi.”

Kỳ thực, cậu ta không muốn theo Triệu Vũ về một tí nào. Bởi vì từ đầu đến chân Triệu Vũ đều đi ngược lại so với những suy nghĩ, cảm quan của cậu ta rất nhiều. Cậu ta không thể nào hiểu nổi cái khát vọng phải làm “đại ca” của bạn bè đồng trang lứa, đối với việc Triệu Vũ học hành bê tha cực kì coi thường, cũng như không cách nào nhất trí với thái độ “mày chọc tao tao liền đánh mày” của Triệu Vũ. Đương nhiên, nghĩ thì nghĩ vậy, bề ngoài Lý An Sinh vẫn không để lộ ra bất kì biểu hiện nào. Mà điều khiến cậu ta ghét nhất chính là, Triệu Vũ giống như không bao giờ thiếu bạn! Đi cùng Triệu Vũ, người trên đường hầu như ai cũng là người quen của anh ta, ai cũng có thể trò chuyện cùng anh ta mấy câu, còn Lý An Sinh cậu ta lại chẳng qua chỉ là một tên đàn em bé nhỏ đi theo sau phụ trợ đại ca! Lý An Sinh thích cái cảm giác an toàn của im hơi lặng tiếng, thế nhưng vào lúc này cậu ta lại vô duyên vô cớ căm ghét nó. Giống như… Cậu ta vĩnh viễn đều không đuổi kịp được bước chân của Triệu Vũ.

Đương nhiên, giờ cậu ta đã là chị dâu, độ tồn tại đã cao hơn một chút, thế nhưng, Lý An Sinh nghĩ thầm, ai thèm hiếm lạ chứ?

Triệu Vũ sóng vai đi cùng Lý An Sinh, bạn học tan trường nhìn thấy đều ha ha bật cười, hô to anh Vũ, chị Vũ. Triệu Vũ thoải mái đáp lại một tiếng, thế nhưng vừa nghiêng đầu nhìn khuôn mặt trắng nhỏ nhắn của Lý An Sinh, trong lòng liền biết tên này lại đang âm thầm khó chịu. Lúc đi đến một lối rẽ nhỏ, Triệu Vũ giơ tay túm lấy quai cặp của Lý An Sinh kéo đi vào. Lý An Sinh lảo đảo “Anh làm gì vậy?”

“Hôm nay đến nhà cậu chơi.” Triệu Vũ lên tiếng “Trước giờ còn chưa đến lần nào.”

Lý An Sinh nhất thời căng thẳng, miệng mở rồi lại khép, không biết từ chối thế nào cho phải “Tôi… Tôi còn phải làm bài tập.”

Triệu Vũ quặp lấy cần cổ trắng nõn của cậu ta, sảng khoái đáp “Tôi xem cậu làm.”

Lý An Sinh từ chối hết một đường, Triệu Vũ cũng phủ quyết hết một đường. Hai người kề vai sát cánh, xô xô đẩy đẩy, cuối cùng vẫn cứ là đến trước cổng nhà Lý An Sinh.

Nhà Lý An Sinh nằm sâu trong một cái hẻm nhỏ, là kiểu nhà cấp bốn cũ nát. Xung quanh hàng xóm cũng không có gì khác biệt, gà vịt chạy loạn khắp nơi, người già thì ra sông giặt đồ, dẫn theo đám trẻ con thò lò mũi xanh ầm ĩ chạy nhảy. Cậu ấm Triệu Vũ được nuông chiều từ bé, nhìn thấy cảnh này thì cứng họng cả nửa ngày không thốt lên nổi thành lời. Thế nhưng nhìn người bên cạnh rũ mắt, vẻ mặt âm thầm chịu đựng, liền nhanh ý nhận ra đối phương là đang xấu hổ, anh ta ngay lập tức khôi phục thái độ bàng quan tiến vào kêu “Lý An Sinh, tôi sắp chết khát rồi, cậu có gì uống không?”

“Nhỏ giọng một chút!” Lý An Sinh vội vã hô lên. Sau khi để Triệu Vũ ngồi xuống, cậu ta liền đi rửa cốc. Trong nhà cậu ta tổng cộng có hai ba cái cốc, Lý An Sinh chọn lấy một cái hoàn hảo nhất rồi tỉ mỉ rửa ráy.

Lúc này, một người phụ nữ mặt mũi u ám mặc áo ngủ từ buồng trong bước ra. Ngoại hình bà ta có phần sưng thũng, đứng ở nơi khuất bóng nhìn nhìn Triệu Vũ rồi cười lạnh. Triệu Vũ nghe tiếng cười thì sửng sốt, ngẩng đầu lên. Từ đường nét của đối phương, anh ta có thể nhìn ra được dáng dấp của Lý An Sinh, chỉ là những thứ này đặt trên người phụ nữ kia thì lại càng trở nên diễm lệ, hoàn toàn không tương xứng với khuôn mặt vàng vọt hiện ra chút nào. Triệu Vũ đoán bà ta hẳn là mẹ đẻ của Lý An Sinh, ngại ngùng mấp máy miệng chào hỏi “Dì ạ.”

Mẹ Lý không ừ cũng không hử, xoay người về phòng đóng cửa cái rầm.

Anh Vũ đó giờ tiền hô hậu ủng, lần đầu đụng phải loại đối đãi này, thực sự là có phần ngẩn người, thậm chí còn chưa kịp cả tức giận, Lý An Sinh đã nhét một cốc nước ấm vào tay anh ta, lạnh mặt nói “Đừng để ý đến bà ấy.”

Triệu Vũ uống một hớp. Tuy bình thường, anh ta cũng có đoán già đoán non về hoàn cảnh của Lý An Sinh, thế nhưng tận mắt chứng kiến vẫn cứ là một chuyện khác. Kỳ thực, anh ta chẳng để tâm lắm, bạn anh ta có thể nghèo thật đấy, thế nhưng anh ta là người có tiền cơ mà! Anh ta tới tiếp tế không phải được rồi sao? Chỉ là nhìn bộ dáng của mẹ Lý, bà ấy hẳn là có bệnh trong người, bởi vì nhìn qua, bà ấy không khác gì một bà cô từng bị bệnh thận của Triệu Vũ. Dù thế, Triệu Vũ cũng không thể hỏi ra khỏi miệng. Anh ta chậm rãi nhìn quanh nhà Lý An Sinh, phát hiện trong nhà đến một vật dụng đàn ông cũng có, lòng dạ lại không khỏi suy đoán một phen.

Lý An Sinh nhìn ra được ánh mắt của Triệu Vũ, thế nhưng cậu ta vẫn mặt không đổi sắc, lôi vở bài tập ra đặt lên bàn ăn làm bài. Hai người cứ thế im lặng được chừng mười mấy phút, Lý An Sinh đột nhiên chậm rãi lên tiếng “Anh Vũ, sau này tôi sẽ không về cùng anh nữa đâu.”

“Hả?” Triệu Vũ lấy lại tinh thần, nhíu nhíu mày “Cậu có ý gì? Tại sao chứ?”

Lý An Sinh “Anh cũng đâu thiếu bạn đâu, cả đường đi, nhiều người chào hỏi anh như vậy, tôi cũng đâu nhất thiết phải đi cùng anh? Qua mấy tháng nữa là kì thi vào cấp ba rồi, tôi…”

“Hừ!” Triệu Vũ xen ngang “Cậu với người khác giống nhau sao? Mà cậu ấy, sao chẳng khác gì Tưởng Điềm Điềm thế hả? Suốt ngày nghĩ linh ta linh tinh!”

Nghe đến cái tên Tưởng Điềm Điềm, Lý An Sinh hơi mím môi, im lặng một lát liền cứng rắn nói “Chính là không về cùng nữa. Anh đi tìm người khác đi.”

Triệu Vũ từ nhỏ muốn gì được nấy, chưa từng bị người ta từ chối bao giờ, lúc này liền được được hai tiếng, đứng lên, nhìn quanh thấy không có thứ gì của mình liền hướng ra phía cửa bước đi. Nhưng lại thấy cứ đi như vậy thì thực mất mặt, anh ta liền quay lại xoa đầu Lý An Sinh, nhịn xuống kích động muốn tống cho cậu ta một quyền, cả giận nói “Đồ ẻo lả, chiều hư cậu rồi!”. Từ sau kì nghỉ đông năm lớp chín, Triệu Vũ chưa từng gọi lại cái tên đồ ẻo lả, lần này thực sự là tức giận, cho nên mới cái gì cũng chẳng để tâm.

Lý An Sinh cứ thế, một đầu rối bù nghiêm mặt ngồi đó. Đầu ngón tay thon dài trắng bệch vân vê vạt áo phông cũ mèm, lông mi rũ xuống che đi hết thảy tối tăm nơi con ngươi. Mẹ Lý lần thứ hai đẩy cửa bước ra, nhìn đến bộ dạng chật vật của con trai mình thì cười lạnh “Ranh con, đi nấu cơm.”

Lại nói, chuyện này sang ngày hôm sau liền nhanh chóng tiêu tan. Còn nhớ, hôm ấy, trường vừa tan học, anh Vũ đã dẫn theo một đám anh em Nhị Cẩu Gà Mái đến cưỡng ép Lý An Sinh đi nhà mình chơi. Thế là, từ đó, Lý An Sinh liền không nhắc lại chuyện không về cùng Triệu Vũ nữa. Mà Triệu Vũ, cũng làm bộ như không hề nhớ gì về cơn giận của mình ngày hôm trước. Chỉ có mỗi mình Trần Nhị Cẩu thông minh cơ trí là phát hiện ra, từ đó về sau, mỗi lần về nhà, anh Vũ nhà cậu ta đã không còn đi đường lớn nữa mà chuyển sang đi đường nhỏ!

Lý An Sinh trong trí nhớ đã khó hầu hạ, nói chi đến trong hiện tại?

Triệu Vũ rút kinh nghiệm, đặc biệt về nhà đổi một thân đồ mới xong mới đánh tiếng với ba mẹ, căn đúng chuẩn giờ ra ngoài. Nhà hàng Lý An Sinh hẹn anh ta là một nhà hàng thịt nướng kiểu Nhật, được đánh giá khá cao. Tuy rằng giá cả có chút mắc, thế nhưng Triệu Vũ cắn cắn răng, hẳn là vẫn cam được! Anh ta hạ quyết tâm, tối nay, mình nhất định phải mời khách, coi như trả lại cho cậu ta con tôm hùm hôm trước. Triệu Vũ tiến vào, sau khi báo số điện thoại của Lý An Sinh, nhân viên phục vụ liền dẫn anh ta đến trước một gian phòng, cẩn thận mở cửa thay anh.

Lý An Sinh quả nhiên đã đến từ sớm. Cậu ta vẫn giày Tây bít tất như cũ, lúc này đang ngồi trên chiếu tatami, mặt không đổi sắc nhìn Triệu Vũ. Triệu Vũ cởi giày, không được tự nhiên ngồi xuống rồi, cậu ta vẫn cứ tiếp tục nhìn chằm chằm anh, đến lông mi cũng không thèm động, chỉ hờ hững hỏi “Tưởng Điềm Điềm không rảnh sao?”

Trong lòng Triệu Vũ tràn đầy mong muốn dùng một trăm lẻ một các loại cách thức đem Trần Nhị Cẩu đánh đến chết đi sống lại, hít một hơi thật sâu đáp “Không…”

Lý An Sinh mới nghe được một chữ đã ngẩng đầu nói với nhân viên “Mang thức ăn lên đi.” Dừng một chút “Bỏ phần của nữ với hoa quả luôn, cô ấy không tới.”

Ơ, ông đây cũng thích ăn mà!

Triệu Vũ trong lòng lưỡng lự, nghĩ thầm nói sớm nói muộn vẫn cứ là phải nói, chẳng thà thẳng thắn như một thằng đàn ông, thế là nhỏ giọng thú nhận “Tôi không có bạn gái.”

Lý An Sinh đang vô thức lau bát đũa trên bàn, nghe vậy thì ngừng tay ngẩng lên nhìn Triệu Vũ, lông mi run run.

Triệu Vũ “Tưởng Điềm Điềm cũng không phải bạn gái tôi, chuyện này… Ai, đều tại tên Nhị Cẩu kia nói lung tung, cậu đừng tin… A…”

Triệu Vũ trợn mắt nhìn Lý An Sinh mỉm cười.

Oa, mỹ nhân vừa cười, gió xuân liền giống như thật sự nổi lên, khiến cho tình ý ngủ yên suốt sáu năm đều phải sôi trào!

Đáng tiếc nụ cười quá mức ngắn ngủi, xao động hãy còn chưa kịp lên men, khóe môi kia đã vội vàng hạ xuống. Giám đốc Lý cúi đầu ho khan, khôi phục bộ dáng buồn vui không rõ, gọi nhân viên phục vụ nói “Cho thêm một phần bánh ngọt.”

Phục vụ ở nhà hàng đắt tiền quả nhiên là rất tốt, nhân viên không hề ngần ngại lần nữa đưa tới thực đơn.

“…” Triệu Vũ nhìn Lý An Sinh lật lật thực đơn, im lặng một lúc rất lâu mới lên tiếng “Vậy còn cậu thì sao? Nhiều năm như vậy, bạn gái.” Từ ngữ hỗn loạn “Hoặc là bạn trai.”

Lý An Sinh lại lật một tờ, cúi đầu nghiên cứu, không để tâm đáp “Không có.”

Lý An Sinh: Dẫn cả bạn gái theo nhé? [mỉm cười].

Triệu Vũ trợn tròn mắt.

Rõ ràng đã chia tay Lý An Sinh sáu năm, thế nhưng không hiểu sao anh ta vẫn có cảm giác giống như đang bị bắt gian, sau lưng nháy mắt thấm đẫm mồ hôi lạnh.

Một ngày nào đó, nhân loại rốt cuộc nhớ lại nỗi sợ do bình dấm chua người yêu cũ chi phối!

Người yêu cũ có biết cái biểu cảm mỉm cười này không thể dùng tùy tiện hay không?

Đánh chết Trần Nhị Cẩu! Ông đây muốn làm người tiên phong! Ông đây muốn ăn lẩu chó! (*) [Người Trung Quốc không ăn thịt chó.]

Tuy rằng chó là bạn tốt của con người, thế nhưng Trần Nhị Cẩu lại chẳng phải là chó!

…Ôi nghĩ linh tinh cái gì không biết! Triệu Vũ vò vò đầu, tự thấy bản thân càng ngày càng có xu hướng kì lạ. Anh ta do dự đánh chữ rồi xóa, xóa rồi mở nhãn dán lên tìm, nhưng lật hết hai trang vẫn không thấy có cái nào thích hợp, thế là lại quay lại chế độ bàn phím đờ ra. Lý An Sinh trước sau như một im lặng chờ đợi làm Triệu Vũ cuống quýt không ngừng. Cuối cùng, anh ta thoát ra ngoài tìm Tưởng Điềm Điềm, dùng ngữ khí dịu dàng nhất đời mình hỏi.

Triệu Vũ: Điềm Điềm, gần đây có bận không? Anh mời em ăn cơm?

Quý cô Tưởng Điềm Điềm đã tăng ca năm ngày liên tiếp, lúc này gần như đứng bên bờ vực tan vỡ lễ phép nhắn trả.

Tưởng Điềm Điềm: Anh, em bận, cảm ơn.

Mẹ kiếp, thời điểm then chốt, đến một người dùng được cũng không có!

Triệu Vũ lần nữa quay lại cuộc trò chuyện với Lý An Sinh, hạ quyết tâm gõ chữ.

Triệu Vũ: Được, vậy thì chọn tối nay đi.

Lý An Sinh: 18:30, số XX đường Nhân Dân.

Lý An Sinh: Không gặp không về [mỉm cười].

Triệu Vũ nhìn cái mặt cười màu vàng óng trên màn hình, thấy thế nào cũng thực đáng sợ. Anh ta đơn giản tắt máy nhét vào túi áo, rồi nhắm mắt lắng nghe các vị lão nhân tán ngẫu.

Kỳ thực, Lý An Sinh ghen, không phải chuyện chỉ mới bắt đầu từ lúc hai người chính thức yêu đương hồi cấp ba. Mà muốn xét đến căn nguyên, chúng ta có lẽ phải ngược dòng thời gian về tới đầu những năm lớp chín, khi mà quan hệ của cả hai vừa mới tốt lên một chút.

Cấp hai Thập Tứ.

Bốn giờ bốn mươi lăm phút chiều, Lý An Sinh đeo cặp, ngoan ngoãn trình thẻ học sinh cho bảo vệ nhìn rồi ra khỏi cổng trường. Bạn học xung quanh cậu ta đều đi theo tốp năm tốp ba, ríu rít không ngừng, duy chỉ có mỗi mình Lý An Sinh là đơn thân độc chiếc. Đột nhiên có mấy tên đeo cặp quai chéo đi lướt qua, nhìn cậu ta, cười hô “Chị dâu!”

“Chào chị dâu!”

“Chào chị dâu ạ!” Mấy cô gái nắm tay đi qua thấy thế cũng quay đầu nhìn Lý An Sinh, không biết là ai lên tiếng, khiến cho các cô nàng hi hi ha ha bật cười.

Tiếng cười thiếu niên quả thực là thứ có thể khiến người ta vui vẻ. Con gái mười bốn mười lăm tuổi cười lên, thanh thúy tựa như giọt sương trên nụ hoa tươi mới, còn con trai cười lên, nếu như đã vỡ giọng thì có phần trầm thấp đặc khàn, chưa vỡ giọng thì sáng và vang chẳng khác nào con gái. Lý An Sinh biết bọn họ là không có ác ý. Cậu ta thậm chí còn chẳng quen gì đối phương. Cậu ta chẳng qua chỉ là một thú vui mà những người kia bắt được giữa đống sách vở nặng nề, cho nên mới nhanh chóng trở thành trò đùa cho toàn trường.

Lý An Sinh im hơi lặng tiếng ba năm, học kì cuối lại nổi tiếng khắp nơi, thật sự là bất ngờ!

Cậu ta bình tĩnh bước đi. Người khác gọi cậu ta, cậu ta không đáp, ác ý đùa cợt, cậu ta cũng chẳng giận. Cậu ta biết rõ tầm quan trọng của sự nhẫn nại. Phàm là người muốn phô bày bạo lực thì đều hy vọng bạo lực sẽ mang lại kết quả. Thế nhưng khi sự ác ý cùng không ác ý không nhận lại được hồi đáp, thì người ta tự nhiên sẽ sinh ra chán ghét, rồi cứ thế ghét đến chết, không còn lưu tâm. Bản thân cậu ta chỉ đơn giản là một cơn sóng nhỏ, sẽ rất nhanh bị người đời quên đi. Đây là lẽ thường, tựa như lúc đầu Triệu Vũ đối với cậu ta, chỉ là giữa đường lại bất ngờ xảy ra chút sai lầm…

“Lý An Sinh!” Âm thanh thiếu niên trong trẻo từ phía sau truyền đến “Mẹ nó! Đứng lại!”

Lý An Sinh vẫn đi thêm một đoạn mới dừng lại. Người thiếu niên vội vã chạy về phía cậu ta, mái tóc ngắn, đôi mắt đen nháy, nhìn qua liền biết không phải đối tượng thích học, vì đến cả cặp cũng không buồn mang. Triệu Vũ đến trước mặt Lý An Sinh, còn chưa kịp thở ra hơi đã chau mày nói “Mẹ nó, kêu cậu đứng lại, cậu không nghe thấy à? Hại tôi chạy lâu như vậy?”

Lý An Sinh mắt cũng không thèm chớp đáp “Không nghe thấy.”

Triệu Vũ “Theo ông đi về, giờ đã nghe thấy chưa?”

Lý An Sinh rũ mắt “Thấy rồi.”

Kỳ thực, cậu ta không muốn theo Triệu Vũ về một tí nào. Bởi vì từ đầu đến chân Triệu Vũ đều đi ngược lại so với những suy nghĩ, cảm quan của cậu ta rất nhiều. Cậu ta không thể nào hiểu nổi cái khát vọng phải làm “đại ca” của bạn bè đồng trang lứa, đối với việc Triệu Vũ học hành bê tha cực kì coi thường, cũng như không cách nào nhất trí với thái độ “mày chọc tao tao liền đánh mày” của Triệu Vũ. Đương nhiên, nghĩ thì nghĩ vậy, bề ngoài Lý An Sinh vẫn không để lộ ra bất kì biểu hiện nào. Mà điều khiến cậu ta ghét nhất chính là, Triệu Vũ giống như không bao giờ thiếu bạn! Đi cùng Triệu Vũ, người trên đường hầu như ai cũng là người quen của anh ta, ai cũng có thể trò chuyện cùng anh ta mấy câu, còn Lý An Sinh cậu ta lại chẳng qua chỉ là một tên đàn em bé nhỏ đi theo sau phụ trợ đại ca! Lý An Sinh thích cái cảm giác an toàn của im hơi lặng tiếng, thế nhưng vào lúc này cậu ta lại vô duyên vô cớ căm ghét nó. Giống như… Cậu ta vĩnh viễn đều không đuổi kịp được bước chân của Triệu Vũ.

Đương nhiên, giờ cậu ta đã là chị dâu, độ tồn tại đã cao hơn một chút, thế nhưng, Lý An Sinh nghĩ thầm, ai thèm hiếm lạ chứ?

Triệu Vũ sóng vai đi cùng Lý An Sinh, bạn học tan trường nhìn thấy đều ha ha bật cười, hô to anh Vũ, chị Vũ. Triệu Vũ thoải mái đáp lại một tiếng, thế nhưng vừa nghiêng đầu nhìn khuôn mặt trắng nhỏ nhắn của Lý An Sinh, trong lòng liền biết tên này lại đang âm thầm khó chịu. Lúc đi đến một lối rẽ nhỏ, Triệu Vũ giơ tay túm lấy quai cặp của Lý An Sinh kéo đi vào. Lý An Sinh lảo đảo “Anh làm gì vậy?”

“Hôm nay đến nhà cậu chơi.” Triệu Vũ lên tiếng “Trước giờ còn chưa đến lần nào.”

Lý An Sinh nhất thời căng thẳng, miệng mở rồi lại khép, không biết từ chối thế nào cho phải “Tôi… Tôi còn phải làm bài tập.”

Triệu Vũ quặp lấy cần cổ trắng nõn của cậu ta, sảng khoái đáp “Tôi xem cậu làm.”

Lý An Sinh từ chối hết một đường, Triệu Vũ cũng phủ quyết hết một đường. Hai người kề vai sát cánh, xô xô đẩy đẩy, cuối cùng vẫn cứ là đến trước cổng nhà Lý An Sinh.

Nhà Lý An Sinh nằm sâu trong một cái hẻm nhỏ, là kiểu nhà cấp bốn cũ nát. Xung quanh hàng xóm cũng không có gì khác biệt, gà vịt chạy loạn khắp nơi, người già thì ra sông giặt đồ, dẫn theo đám trẻ con thò lò mũi xanh ầm ĩ chạy nhảy. Cậu ấm Triệu Vũ được nuông chiều từ bé, nhìn thấy cảnh này thì cứng họng cả nửa ngày không thốt lên nổi thành lời. Thế nhưng nhìn người bên cạnh rũ mắt, vẻ mặt âm thầm chịu đựng, liền nhanh ý nhận ra đối phương là đang xấu hổ, anh ta ngay lập tức khôi phục thái độ bàng quan tiến vào kêu “Lý An Sinh, tôi sắp chết khát rồi, cậu có gì uống không?”

“Nhỏ giọng một chút!” Lý An Sinh vội vã hô lên. Sau khi để Triệu Vũ ngồi xuống, cậu ta liền đi rửa cốc. Trong nhà cậu ta tổng cộng có hai ba cái cốc, Lý An Sinh chọn lấy một cái hoàn hảo nhất rồi tỉ mỉ rửa ráy.

Lúc này, một người phụ nữ mặt mũi u ám mặc áo ngủ từ buồng trong bước ra. Ngoại hình bà ta có phần sưng thũng, đứng ở nơi khuất bóng nhìn nhìn Triệu Vũ rồi cười lạnh. Triệu Vũ nghe tiếng cười thì sửng sốt, ngẩng đầu lên. Từ đường nét của đối phương, anh ta có thể nhìn ra được dáng dấp của Lý An Sinh, chỉ là những thứ này đặt trên người phụ nữ kia thì lại càng trở nên diễm lệ, hoàn toàn không tương xứng với khuôn mặt vàng vọt hiện ra chút nào. Triệu Vũ đoán bà ta hẳn là mẹ đẻ của Lý An Sinh, ngại ngùng mấp máy miệng chào hỏi “Dì ạ.”

Mẹ Lý không ừ cũng không hử, xoay người về phòng đóng cửa cái rầm.

Anh Vũ đó giờ tiền hô hậu ủng, lần đầu đụng phải loại đối đãi này, thực sự là có phần ngẩn người, thậm chí còn chưa kịp cả tức giận, Lý An Sinh đã nhét một cốc nước ấm vào tay anh ta, lạnh mặt nói “Đừng để ý đến bà ấy.”

Triệu Vũ uống một hớp. Tuy bình thường, anh ta cũng có đoán già đoán non về hoàn cảnh của Lý An Sinh, thế nhưng tận mắt chứng kiến vẫn cứ là một chuyện khác. Kỳ thực, anh ta chẳng để tâm lắm, bạn anh ta có thể nghèo thật đấy, thế nhưng anh ta là người có tiền cơ mà! Anh ta tới tiếp tế không phải được rồi sao? Chỉ là nhìn bộ dáng của mẹ Lý, bà ấy hẳn là có bệnh trong người, bởi vì nhìn qua, bà ấy không khác gì một bà cô từng bị bệnh thận của Triệu Vũ. Dù thế, Triệu Vũ cũng không thể hỏi ra khỏi miệng. Anh ta chậm rãi nhìn quanh nhà Lý An Sinh, phát hiện trong nhà đến một vật dụng đàn ông cũng có, lòng dạ lại không khỏi suy đoán một phen.

Lý An Sinh nhìn ra được ánh mắt của Triệu Vũ, thế nhưng cậu ta vẫn mặt không đổi sắc, lôi vở bài tập ra đặt lên bàn ăn làm bài. Hai người cứ thế im lặng được chừng mười mấy phút, Lý An Sinh đột nhiên chậm rãi lên tiếng “Anh Vũ, sau này tôi sẽ không về cùng anh nữa đâu.”

“Hả?” Triệu Vũ lấy lại tinh thần, nhíu nhíu mày “Cậu có ý gì? Tại sao chứ?”

Lý An Sinh “Anh cũng đâu thiếu bạn đâu, cả đường đi, nhiều người chào hỏi anh như vậy, tôi cũng đâu nhất thiết phải đi cùng anh? Qua mấy tháng nữa là kì thi vào cấp ba rồi, tôi…”

“Hừ!” Triệu Vũ xen ngang “Cậu với người khác giống nhau sao? Mà cậu ấy, sao chẳng khác gì Tưởng Điềm Điềm thế hả? Suốt ngày nghĩ linh ta linh tinh!”

Nghe đến cái tên Tưởng Điềm Điềm, Lý An Sinh hơi mím môi, im lặng một lát liền cứng rắn nói “Chính là không về cùng nữa. Anh đi tìm người khác đi.”

Triệu Vũ từ nhỏ muốn gì được nấy, chưa từng bị người ta từ chối bao giờ, lúc này liền được được hai tiếng, đứng lên, nhìn quanh thấy không có thứ gì của mình liền hướng ra phía cửa bước đi. Nhưng lại thấy cứ đi như vậy thì thực mất mặt, anh ta liền quay lại xoa đầu Lý An Sinh, nhịn xuống kích động muốn tống cho cậu ta một quyền, cả giận nói “Đồ ẻo lả, chiều hư cậu rồi!”. Từ sau kì nghỉ đông năm lớp chín, Triệu Vũ chưa từng gọi lại cái tên đồ ẻo lả, lần này thực sự là tức giận, cho nên mới cái gì cũng chẳng để tâm.

Lý An Sinh cứ thế, một đầu rối bù nghiêm mặt ngồi đó. Đầu ngón tay thon dài trắng bệch vân vê vạt áo phông cũ mèm, lông mi rũ xuống che đi hết thảy tối tăm nơi con ngươi. Mẹ Lý lần thứ hai đẩy cửa bước ra, nhìn đến bộ dạng chật vật của con trai mình thì cười lạnh “Ranh con, đi nấu cơm.”

Lại nói, chuyện này sang ngày hôm sau liền nhanh chóng tiêu tan. Còn nhớ, hôm ấy, trường vừa tan học, anh Vũ đã dẫn theo một đám anh em Nhị Cẩu Gà Mái đến cưỡng ép Lý An Sinh đi nhà mình chơi. Thế là, từ đó, Lý An Sinh liền không nhắc lại chuyện không về cùng Triệu Vũ nữa. Mà Triệu Vũ, cũng làm bộ như không hề nhớ gì về cơn giận của mình ngày hôm trước. Chỉ có mỗi mình Trần Nhị Cẩu thông minh cơ trí là phát hiện ra, từ đó về sau, mỗi lần về nhà, anh Vũ nhà cậu ta đã không còn đi đường lớn nữa mà chuyển sang đi đường nhỏ!

Lý An Sinh trong trí nhớ đã khó hầu hạ, nói chi đến trong hiện tại?

Triệu Vũ rút kinh nghiệm, đặc biệt về nhà đổi một thân đồ mới xong mới đánh tiếng với ba mẹ, căn đúng chuẩn giờ ra ngoài. Nhà hàng Lý An Sinh hẹn anh ta là một nhà hàng thịt nướng kiểu Nhật, được đánh giá khá cao. Tuy rằng giá cả có chút mắc, thế nhưng Triệu Vũ cắn cắn răng, hẳn là vẫn cam được! Anh ta hạ quyết tâm, tối nay, mình nhất định phải mời khách, coi như trả lại cho cậu ta con tôm hùm hôm trước. Triệu Vũ tiến vào, sau khi báo số điện thoại của Lý An Sinh, nhân viên phục vụ liền dẫn anh ta đến trước một gian phòng, cẩn thận mở cửa thay anh.

Lý An Sinh quả nhiên đã đến từ sớm. Cậu ta vẫn giày Tây bít tất như cũ, lúc này đang ngồi trên chiếu tatami, mặt không đổi sắc nhìn Triệu Vũ. Triệu Vũ cởi giày, không được tự nhiên ngồi xuống rồi, cậu ta vẫn cứ tiếp tục nhìn chằm chằm anh, đến lông mi cũng không thèm động, chỉ hờ hững hỏi “Tưởng Điềm Điềm không rảnh sao?”

Trong lòng Triệu Vũ tràn đầy mong muốn dùng một trăm lẻ một các loại cách thức đem Trần Nhị Cẩu đánh đến chết đi sống lại, hít một hơi thật sâu đáp “Không…”

Lý An Sinh mới nghe được một chữ đã ngẩng đầu nói với nhân viên “Mang thức ăn lên đi.” Dừng một chút “Bỏ phần của nữ với hoa quả luôn, cô ấy không tới.”

Ơ, ông đây cũng thích ăn mà!

Triệu Vũ trong lòng lưỡng lự, nghĩ thầm nói sớm nói muộn vẫn cứ là phải nói, chẳng thà thẳng thắn như một thằng đàn ông, thế là nhỏ giọng thú nhận “Tôi không có bạn gái.”

Lý An Sinh đang vô thức lau bát đũa trên bàn, nghe vậy thì ngừng tay ngẩng lên nhìn Triệu Vũ, lông mi run run.

Triệu Vũ “Tưởng Điềm Điềm cũng không phải bạn gái tôi, chuyện này… Ai, đều tại tên Nhị Cẩu kia nói lung tung, cậu đừng tin… A…”

Triệu Vũ trợn mắt nhìn Lý An Sinh mỉm cười.

Oa, mỹ nhân vừa cười, gió xuân liền giống như thật sự nổi lên, khiến cho tình ý ngủ yên suốt sáu năm đều phải sôi trào!

Đáng tiếc nụ cười quá mức ngắn ngủi, xao động hãy còn chưa kịp lên men, khóe môi kia đã vội vàng hạ xuống. Giám đốc Lý cúi đầu ho khan, khôi phục bộ dáng buồn vui không rõ, gọi nhân viên phục vụ nói “Cho thêm một phần bánh ngọt.”

Phục vụ ở nhà hàng đắt tiền quả nhiên là rất tốt, nhân viên không hề ngần ngại lần nữa đưa tới thực đơn.

“…” Triệu Vũ nhìn Lý An Sinh lật lật thực đơn, im lặng một lúc rất lâu mới lên tiếng “Vậy còn cậu thì sao? Nhiều năm như vậy, bạn gái.” Từ ngữ hỗn loạn “Hoặc là bạn trai.”

Lý An Sinh lại lật một tờ, cúi đầu nghiên cứu, không để tâm đáp “Không có.”

“Vẫn luôn không có.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.