Tôi Có Thể Nuốt Đầu Ngài Không Ạ?

Chương 7: Cảm xúc gặp tình trạng điên cuồng




63.

Đề Bảo khó hiểu.

Đề Bảo bực mình.

Đề Bảo nghèn nghẹn.

Đề Bảo vẫn muốn giằng co thêm.

Vì vậy, y bước sang chỗ đối diện bên trái Đề Hồ.

Đề Hồ nháy mắt mấy lần rồi lắc đầu nguầy nguậy ý bảo y đừng nói gì nữa.

Y bước sang chỗ đối diện bên phải Đề Hồ.

Đề Hồ nháy mắt mấy lần rồi lắc đầu nguầy nguậy ý bảo y đừng nói gì nữa.

Y đứng ngay chính diện Đề Hồ.

Đề Hồ nháy mắt mấy lần…

Đề Bảo nâng mặt nó lên, “Mắt mày bị làm sao thế, có phải là không thoải mái gì không…”

Đề Hồ lắc đầu.

Đề Bảo nhíu mày, thầm nhủ không phải là dấu hiệu không ổn trước khi biến hóa đó chứ, khi y đang định cúi đầu nhìn kỹ hơn thì chuông điện thoại reo.

“Đồ sếp khốn nạn đồ sếp khốn nạn anh không phải anh không phải anh không phải người…”

Tiếng chuông reo bất thình lình trong căn phòng yên ắng, âm thanh này như thức tỉnh kẻ ngu muội(*).

(*Nguyên văn là: 振聋发聩 – Chấn lung phát hội – Kêu lớn tiếng làm thức tỉnh kẻ ngu muội. Ở đây tôi bị bí từ nên không biết có cách nào diễn đạt hay hơn không.)

Đề Hồ thở phào một hơi, rốt cuộc cũng thoát một kiếp rồi, bèn nhắc Đề Bảo: “Anh Bảo Bảo ơi, điện thoại anh reo kìa…”

Nghe thấy tiếng chuông, khóe miệng của Đề Bảo hơi mở rồi lại hơi mím, trong nháy mắt đã nhăn mày lại, sắc mặt hung dữ.

Nếu không phải vì Đề Hồ đang nhìn chằm chặp vào mặt y thì chắc chắn sẽ cảm thấy mình đã nhìn nhầm.

Khi tiếng chuông “Đồ sếp khốn nạn” reo lên lần thứ ba, Đề Bảo chửi luôn: “Đồ âm hồn bất tán!”

Chửi xong ấn tắt cuộc gọi.

64.

Đề Hồ thấy anh Bảo Bảo của nó vẫn còn ý định chạy nọ, bèn vội vã trốn sau lưng Cảnh Minh, giả vờ như mình không biết gì cả.

Đề Bảo chứng kiến phản ứng của Đề Hồ, giơ điện thoại chỉ vào Đề Hồ mấy bận, miệng hé ra đóng lại vài lần nhưng vẫn chưa thốt nổi thành câu.

“Được thôi, anh đi trước đây, mấy ngày nữa lại đến.” Đề Bảo nói xong thì liếc xéo sang Cảnh Minh với vẻ hung dữ, “Chăm sóc nó cho tử tế.”

Nói xong bèn vẫy tay, mở cửa đóng cửa chạy vội vã xuống tầng, loạt động tác cứ như nước chảy mây trôi, không chút nào quanh co lòng vòng.

Anh Bảo Bảo vẫn cứ hay gấp gáp vậy đấy.

Đề Hồ vừa hưởng thụ việc Cảnh Minh dịu dàng vuốt lông mình, vừa nghĩ như thế.

65.

Tối đó, Cảnh Minh nhận được một cuộc điện thoại không ngờ được.

“Xin chào, xin hỏi ngài là?” Cảnh Minh rót một cốc sữa để uống trước khi ngủ cho Đề Hồ, lơ đãng hỏi.

“Tôi là Đề Bảo.” Giọng nói truyền tới từ đầu dây kia không khác gì cái giọng ban ngày.

Hùng hổ y như đúc.

Nhưng lại có chút gì đó khang khác.

Có hơi khàn.

Là một tác giả nhạy cảm dùng chi tiết để thành công (?), hắn sẽ luôn phát hiện ra một số sự khác biệt nhỏ xíu không đáng kể.

(*Chắc ở đây ý bảo là sử dụng chi tiết để tạo nên một tác phẩm thành công?)

Nhưng hắn không để ý đến mấy thứ này, bởi dù gì Đề Bảo cũng sẽ không gọi điện vô duyên vô cớ.

“Anh, chuyện gì thế?” Cảnh Minh châm điếu thuốc.

Đề Bảo dừng lại một lát rồi nói: “Cậu add wechat tôi đi.”

Cảnh Minh tưởng là mình nghe lầm nên hỏi lại lần nữa: “Hả?”

“Tôi nói là add wechat của tôi, cậu điếc à!”

Cảnh Minh hơi nhíu mày, giơ điện thoại ra xa một chút.

Âm lượng giọng Đề Bảo đã nhỏ hơn, nói với thái độ thỏa hiệp: “Thôi, để tôi add cậu.”

Cảnh Minh đọc một chuỗi số, vừa thốt ra âm cuối thì bên kia đã cúp máy luôn.

Cảnh Minh nhìn màn hình đã tối om, nhận lệnh mở wechat ra.

66.

Lời mời kết bạn của Đề Bảo đã gửi tới.

Nếu không phải bởi vì wechat của y có tên là “Đề” thì chắc chắn Cảnh Minh sẽ chẳng nhấn đồng ý đâu.

Hắn cứ tưởng người như Đề Bảo thì avatar phải là ảnh tự sướng hoặc ảnh filter đen trắng, hoặc chí ít cũng nên là đao rồi súng gì đó, kết quả avatar của y lại là một đóa hoa sen.

Okey, lá xanh bông hồng, có thiện ý có thiện ý đấy, Cảnh Minh phục sát đất.

Nhấp vào vòng bạn bè, phía dưới bông sen còn một câu nữa: Đao không sắc mà ngựa thì quá gầy, ta vẫn chưa muốn quyết đấu với người.

Okey, khí phách vờ cờ lờ.

Cảnh Minh thoát khỏi giao diện, Đề Bảo đã gửi một đống tin nhắn.

Đề: Sau này ngày nào cũng phải gửi ảnh Đề Hồ sang cho tôi.

Đề: Một ngày ba lần.

Đề: Gửi trước khi ngủ.

Đề: Mỗi ngày ăn gì?

Đề: Làm gì?

Đề: Đều phải báo cáo cho tôi hết.

Đề: Thời kỳ then chốt, không được phớt lờ.

Cảnh Minh vừa gõ vừa nghĩ, thời kỳ then chốt là sao, là thời kỳ đổi chủ then chốt à?

Nhật Nguyệt: Được.

Nhật Nguyệt: [Anh mãi mãi là anh cả của tui.jpg]

Đề Bảo đáp lại bằng một cái meme mèo.

Đề: [Chậc, sao còn trẻ mà đã là một tên ngốc dị.jpg]

Cảnh Minh bưng sữa cho Đề Hồ, tiện tay chụp một tấm Đề Hồ đang uống sữa.

Đệt.

Đã lâu rồi Cảnh Minh không chửi.

Dáng vẻ uống sữa đáng yêu quá đi mất!

67.

Cảnh Minh muốn gửi ảnh cho Đề Bảo.

Mở wechat ra, không ngờ đã nhận được “mưa bom” meme của Đề Hồ.

Đề: [Lẽ nào cậu là một tên ngốc thật hở.jpg]

Đề: [Quạc quạc quạc?????.jpg]

Đề: [Cậu sao vậy tiểu lão đệ.jpg]

Đề: [Tiểu lão đệ dơ quá, dịch về sau chút đi.jpg]

Đề: [Cái đồ khốn nhà cậu.jpg]

Đề: [Cửa đằng kia, cút.jpg]

Đề: [Em gái moe moe rơi lệ.jpg]

Gửi liền tù tì 99+ tin, Cảnh Minh kiên nhẫn lướt lên phía trên cùng, sợ bỏ lỡ mất tin gì quan trọng.

Kết quả là không có gì cả.

Tất cả đều là meme.

Cảnh Minh đỡ trán, trả lời lại bằng một chuỗi dấu chấm lửng.

Đồ khốn thì thôi đi, chứ em gái moe moe rơi lệ cái cái quần gì dị?

68.

Đề Bảo ở bên nghịch hí ha hí hửng, thầm nghĩ rốt cuộc cũng có người để gửi meme cho rồi.

Có một “thằng em dâu” như vậy cũng không tệ lắm.

Đề Bảo lướt đống meme của mình, nghĩ thầm vậy đó.

Nhật Nguyệt: …

Nhật Nguyệt: [Hình ảnh]

Đề Bảo bấm mở hình, cẩn thận kiểm tra một lần rồi gật đầu lưu ảnh về.

“Chat với ai mà vui thế, hửm?” Giọng nói thầm thấp quen thuộc thốt lên bên tai Đề Bảo, âm cuối quyến rũ đến nỗi lỗ tai y đã đỏ rần rần hết cả.

Đề Bảo vừa đẩy đầu tên đó ra vừa dùng cái giọng thiếu kiên nhẫn: “Em dâu tôi… Á đậu máaa…”

69.

Cảnh Minh sạc điện thoại rồi trở về giường ngủ.

Đề Hồ đã nằm trên giường từ rất lâu, Cảnh Minh lên giường, tắt hết đèn chính, căn phòng bỗng chốc tối om.

Làm quen trong chốc lát, phòng ngủ yên ắng đến nỗi dường như có thể nghe thấy cả tiếng tim đập.

Đề Hồ rúc vào lòng Cảnh Minh.

Trái tim Cảnh Minh rung động, kề tai lên ngực Đề Hồ: “Trái tim loài chim bọn mày có đập như con người không?”

Mái tóc của Cảnh Minh đâm vào ngực nó, rất ngứa, hơi thở nóng rực phả vào vị trí trái tim, cơ thể của Đề Hồ cứng còng.

Trái tim nó bỗng đập nhanh hơn nữa, tốc độ đã là 180 nhịp, tâm trạng bắt đầu điên cuồng.

“Hình như không giống nhau thật.” Cảnh Minh khẽ xoa ngực nó, “Trái tim của bọn mày đập khá là nhanh.”

Bàn tay của Cảnh Minh rời đi.

Đề Hồ thở phào, điều chỉnh lại trái tim đang đập bất quy tắc của mình lại.

Sau đó nó gối đầu lên ngực Cảnh Minh, nhắm mắt lại, nghe tiếng tim đập vững vàng của người ấy, thì thầm: “Ngủ ngon.”

Cảnh Minh đặt một nụ hôn lên đầu nó, “Ngủ ngon.”

70.

Khi Đề Hồ tỉnh giấc thì nghe thấy Cảnh Minh đang gọi điện thoại.

Mang máng nghe được là Cảnh Minh phải đến thành phố H tham dự sự kiện.

Thành phố H á?!

Đề Hồ đã tỉnh táo trong chớp mắt.

Một nơi xa đến thế, Cảnh Minh phải đi bao nhiêu ngày đây?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.