106.
Cơm nước xong xuôi, Đề Bảo rất hài lòng, mắt nhìn điện thoại, ra vẻ phải đi ngay.
Nom Đề Hồ hí hửng lắm, còn giục y: “Anh Bảo Bảo, anh đi nhanh đi, chị dâu vẫn đang đợi ở nhà đó.”
Đề Bảo đập vào gáy cậu: “Thằng nhóc mày quản nhiều chuyện thế.”
Cảnh Minh vẫn đang đứng trong bếp dọn dẹp “bãi chiến trường”, vừa nghe thấy Đề Bảo sắp sửa đi thì hớn hở lắm, chỉ hận không thể chà nồi sạch bong như gương.
Cảnh Minh vẩy nước trên tay, thò đầu từ cửa bếp, mắt lập lòe sáng rỡ, giọng điệu cũng lộ vẻ hào hứng: “Anh, anh phải đi rồi à?”
Tâm trạng Đề Bảo không tệ nên đáp “Ừ”.
Tầm mắt của Cảnh Minh chuyển sang Đề Hồ, dùng mắt ý bảo: Cậu không tiễn anh ấy đi à?
Đề Bảo nhìn vào đôi mắt hắn, tự hiểu trong lòng.
107.
Chỉ thấy Đề Bảo móc một tấm thẻ từ túi ra, đặt lên bàn trà: “Công việc tôi bận rộn, không có thời gian săn sóc cho nó, trong thẻ này là một trăm vạn, cậu cứ dùng để chăm sóc cho nó trước đã, không đủ thì để tôi đưa cho cậu sau.”
Cảnh Minh xấu hổ, thứ hắn muốn không phải là cái này!
Đề Bảo nhìn vẻ mặt của hắn, cứ tưởng hắn ngại ít tiền nên nhíu nửa mày: “Tháng sau chuyển cho cậu.”
Hai má Đề Hồ đỏ bừng, nhìn Cảnh Minh với vẻ mặt vừa mong chờ vừa ngại ngùng. Cảnh Minh có lời khó nói, giữ trong lòng không thốt nổi thành lời.
“Ờm thì…” Cảnh Minh không biết mở miệng thế nào: “Thi thoảng tôi cũng bận bịu, có lẽ sẽ không quan tâm được…”
Đề Bảo khinh bỉ, thầm nói cái tên viết truyện sếch như cậu còn làm bộ làm tịch ở đây nữa à, nhưng ai bảo em trai mình lại thích chứ, chỉ đành gắng khuyên nhủ hắn thôi: “Nó cũng chẳng phải một tên ngốc, không ai để mắt tới một chốc thì cũng không chết ngay được đâu, cậu sợ quái gì.”
Đề Hồ cũng giơ tay lên ngay tắp lự, phụ họa với Đề Bảo: “Tôi không sao đâu, Tiểu Minh!”
Cảnh Minh nhìn đôi mắt tròn xoe dập dờn sóng nước, trong đó chứa đựng nỗi chờ mong của Đề Hồ thì không khỏi nuốt nước miếng.
Thế này làm sao mà từ chối cho nổi?
108.
Trong lúc u mê, hắn đã cho Đề Hồ ở lại.
Đề Bảo vừa rời đi, căn nhà đã yên ắng hơn rất nhiều. Cảnh Minh liếc sang cậu thanh niên xinh trai vừa xa lạ vừa thân thuộc nọ, nhất thời không biết nên sống với cậu ta như thế nào.
Đề Hồ tự quẩy tự vui, gi gỉ gì gi cái gì cũng phải sờ phải vuốt mấy bận, lúc nào cũng phải lấy ngón tay búng vài cái. Cảnh Minh có thể hiểu được chuyện này, vất vả lắm mới có tay, có thể chạm vào đồ vật thì đương nhiên phải trải nhiệm xúc cảm khác nhau rồi.
Cảnh Minh ngồi ngay bên cạnh, cúi đầu nhìn bàn chân trần giẫm trên mặt đất, lông mày khẽ nhíu trong vô thức.
“Sao không đi dép vào?” Cảnh Minh cũng không nhận ra giọng điệu của mình đã nghiêm khắc hơn, nhấc bàn chân thon dài trắng trẻo của cậu thanh niên lên một cách rất tự nhiên. Đề Hồ bỗng cảm nhận được thứ xúc cảm ấm nóng nơi gan bàn chân nhạy cảm của mình bèn rụt mạnh chân về. Cảnh Minh đột nhiên ý thức được điều gì đó nên buông bàn chân của cậu ra ngay, ngại ngùng xoay mặt đi: “Trên đất lạnh.”
Đề Hồ cảm thấy nhiệt độ ấy đã lan tràn từ bàn chân lên tận mặt, hai má bỗng chốc đỏ bừng, có hơi xấu hổ: “Không, không sao đâu.”
109.
Cảnh Minh đứng dậy, bước đến tủ giày, ngồi xổm xuống rồi bắt đầu lục lọi.
Bới được mười phút, cuối cùng cũng lấy được một đôi dép ở trong cùng của ngăn tủ.
Đôi dép có màu hồng, phía trên là một con thỏ trắng lông xù cỡ bự. Đôi dép này là quà sinh nhật năm ngoái đứa em gái quỷ sứ tặng cho hắn, bắt hắn không được vứt, không chỉ vậy mà mỗi lần đến nhà hắn còn phải kiểm tra nữa.
Cảnh Minh chỉ đành phải đồng ý để dép lại, sau đó vừa quay lưng đi đã ném vào chỗ trong cùng của ngăn tủ.
Cảnh Minh xách đôi dép lê lên, ngồi xổm trước mặt Đề Hồ, vươn tay mang dép vào cho cậu không chút do dự.
Xong xuôi rồi còn không quên phát biểu cảm nghĩ: “Được đấy, rất hợp với cậu.”
Đôi dép màu hồng càng tôn lên vẻ trắng trẻo của bàn chân cậu, con thỏ trắng cỡ bự đính trên dép cũng đáng yêu khôn cùng.
Rốt cuộc cũng đã tìm được chốn về cho đôi dép này rồi, Cảnh Minh hài lòng lắm.
Đề Hồ cuộn ngón chân lại, gật đầu: “Đúng là đáng yêu thật đấy.” Rồi trưng vẻ mặt nghi ngờ ngay: “Nhưng cái màu này, tôi cứ thấy quái quái thế nào.”
“Quái gì cơ?” Cảnh Minh nói với vẻ đứng đắn: “Với cái tuổi các cậu thì ai cũng thích màu này cả.”
Đề Hồ đã bị thuyết phục ngon ơ, cười ngọt ngào, đôi mắt tròn xoe cong thành hình trăng lưỡi liềm: “Cảm ơn anh nhé, Tiểu Minh.”
Cảnh Minh nhìn đôi mắt chuyên chú của cậu, khẽ ho một tiếng rồi không được tự nhiên đứng dậy.
110.
“Đi thôi.” Cảnh Minh vào phòng ngủ lấy áo khoác cho cậu: “Chúng ta đi siêu thị mua đồ cho cậu.”
“Vâng!” Đề Đồ hào hứng, ngoan ngoãn đứng ngay cửa đợi hắn ra.
Cảnh Minh đưa áo khoác cho cậu, dặn dò: “Khoác vào đi.”
“Cảm ơn anh.” Đề Hồ nói xong thì thấy Cảnh Minh chỉ mặc mỗi một cái áo thun, “Anh cũng khoác thêm áo đi, tối lạnh.”
Cảnh Minh đã ra đến cửa, bèn từ chối: “Tôi không lạnh.”
“Vậy tôi cũng không khoác đâu.” Đề Hồ nhìn hắn rồi gấp gọn áo khoác lại, đặt chỉnh tề lên sofa.
Đối mặt trong im lặng.
Tranh chấp không tiếng động.
Cảnh Minh bại trận, thở dài, đành thỏa hiệp: “Khoác, tôi khoác ngay đây.” Trước đi khi còn liếc Đề Hồ: “Cậu cũng khoác vào đi.”
“Vâng!” Đề Hồ mỉm cười, lập tức mở áo khoác đã được gấp gọn gàng để khoác lên người, rồi giơ ống tay áo lên, đặt trước mũi.
Thơm quá.
Là mùi hương trên người Cảnh Minh.
111.
Người đi dạo siêu thị vào buổi tối rất nhiều.
Cảnh Minh đẩy một chiếc xe hàng, Đề Hồ rờ rẫm, thử xúc cảm.
Lành lạnh, cưng cứng.
Cảnh Minh thấy cậu sờ tới sờ lui cứ như một đứa trẻ hiếu kỳ, xoay mặt sang thì trông thấy có phụ huynh đặt con mình vào giỏ xe, nhất thời hơi muốn trêu chọc cậu.
“Muốn ngồi trong xe không?” Cảnh Minh chỉ vào một cô bé vừa đi ngang qua: “Giống cô bé đó ấy.”
Đề Hồ vốn đang nhìn cô bé ngồi trong xe với vẻ cực kỳ hâm mộ, nay nghe Cảnh Minh hỏi như vậy thì chỉ hận không thể đồng ý ngay tức khắc.
Khi còn là một con chim, cậu vẫn luôn muốn ngồi bên trong, nhưng các anh và các chị luôn bận rộn, không có ai dẫn cậu đi cả.
Rốt cuộc giờ đây cũng đã có người bằng lòng.
Nhưng hiện giờ cậu đã không còn là một con chim nữa, không thể muốn làm gì thì làm: “Nhưng bây giờ…” Đề Hồ so sánh chiều cao của mình, trưng vẻ mặt rầu rĩ: “… Tôi lớn như vầy.”
“Mà vẫn ngồi được ư?” Đề Hồ hỏi hắn với cái nhìn đầy mong đợi, khóe miệng cong lên.
Suýt nữa Cảnh Minh đã nói là được.
“Để lần sau đi.” Cảnh Minh xoa đầu cậu: “Lần sau tới sớm hơn, cho cậu ngồi thỏa thích.”
112.
Đề Hồ ghiền đồ màu hồng.
Khăn mặt màu hồng, bàn chải đánh răng màu hồng, cốc súc miệng màu hồng, thậm chí đến cả kem đánh răng cũng là vị dâu tây.
“Cậu thế này là sao?” Cảnh Minh đè bàn tay đang định lấy đồ ngủ màu hồng của cậu: “Thích màu này đến thế à?”
Đề Hồ thấy khó hiểu: “Chẳng phải anh đã bảo là bọn tôi thích màu hồng đó ư?”
Cảnh Minh nhất thời cạn lời, nhưng vẫn muốn giãy dụa thêm đôi câu: “Ý tôi là người khác sẽ thích, còn cậu, cậu thích không? Tôi mong rằng cậu có thể mua được thứ mà mình thích, chứ không cần bận tâm xem người ta thích cái gì.”
“Hả?” Đề Hồ không nhìn hắn, đôi mắt cậu hãy còn đang chăm chú vào hàng hóa trên kệ, tay vẫn sờ soạng: “Tôi thích màu Tiểu Minh thích á, anh đã nói màu này hợp với tôi mà.”
Đề Hồ ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn, rồi lại ngại ngùng cúi đầu xuống.
Dường như đã bị cậu lây, Cảnh Minh cũng thấy xấu hổ, mặt đo đỏ.
Cảnh Minh không xen vào chuyện của cậu nữa, cuối cùng là ôm một đống đồ màu hồng về nhà.
Nhân viên thu ngân là một cô gái. Trên đường về nhà, Cảnh Minh nhớ đến cái nhìn của cô ta đối với hai người, cứ thấy là lạ thế nào. Như thể đã tìm được người cùng sở thích, song lại không tiện nói thẳng ra, chỉ đành cổ vũ bằng mắt.
Cảnh Minh thở dài, khó hiểu ghê nơi.
Thật sự là không thể hiểu được.
Vẫn còn nhiều người thích màu hồng thế cơ à.