Tôi Bị Mắc Kẹt Trong Cùng Một Ngày

Chương 222: 222: Nhượng Bộ Cực Lớn!




Nói đến cổ phần, bàn rượu chợt yên lặng một hồi.

Ngồi bên cạnh Ngô Thần, Ô Ngữ Dung mặt đã đỏ bừng bừng, tửu lượng của bà ta thực sự chỉ ở mức trung bình, thực ra thì bà ta cũng không uống bao nhiêu, nhưng bà ta đã có cảm giác say rồi, nụ cười trên môi cũng trở nên quyến rũ hơn rất nhiều.

Ô Ngữ Dung cầm phần chân ly rượu trong tay, mím môi liếc nhìn về phía Ngô Thần, vẻ phong tình khó tả đều toàn hiện lên trong ánh mắt của bà ta.

Trên thực tế, theo lẽ thông thường mà nói, việc chia cổ phần như thế nào sẽ do bà ta và Cốc Duệ Bác sau khi tự thảo luận chi tiết và trao đổi với nhau nhiều lần mới đưa ra quyết định mới đúng.

Nhưng nếu bà ta, Ô Ngữ Dung, nói chuyện trực tiếp với Cốc Duệ Bác...

Và mặc dù Ô Ngữ Dung có thể ngang tài ngang sức với Cốc Duệ Bác, nhưng tính riêng vấn đề này, Cốc Duệ Bác chắc chắn phải đóng góp nhiều hơn, bởi vì khi “cướp tiền”, người phải gánh chịu áp lực của tất cả các bên chính là Cốc Duệ Bác anh ta và nhà họ Cốc đứng sau.

Cốc Duệ Bác nhất định là người phải chịu “sóng gió”!

Vì vậy, Ô Ngữ Dung biết rất rõ chỉ cần mình đi nói chuyện với Cốc Duệ Bác, bà ta chỉ có thể lấy một phần nhỏ, phần lớn chắc chắn sẽ thuộc về Cốc Duệ Bác, hơn nữa muốn chia đều năm mươi – năm mươi là chuyện không thể!

Còn để Ngô Thần nói, chắc là...!năm mươi – năm mươi chứ nhỉ?

Ô Ngữ Dung rất mong đợi nó.

Miễn là bà ta có thể chia năm mươi – năm mươi với Cốc Duệ Bác, rồi mọi chuyện đều suôn sẻ, vậy thì khoản tiền cuối cùng mà bà ta có thể nhận được...!Tuy rằng cũng chỉ là cắn một miếng nhỏ trong chiếc bánh lớn của nhà họ Đinh nhưng ít nhất tài sản cũng phải lên đến hàng trăm tỷ!

Khoảng này chỉ là mới tính phần kiểm soát thực chất, có thể được tính trực tiếp lên cá nhân.

Còn nếu tính cả tình huống toàn bộ công ty bị kiểm soát bằng cách nắm giữ một phần vốn chủ sở hữu, vậy thì đến cuối cùng tổng tài sản có thể nắm được chắc là phải lên đến hàng chục tỷ nhân dân tệ.

Số tiền thậm chí có thể so sánh được với tập đoàn Phục Sức Sâm Lan kinh doanh đã được hơn mươi năm!

Tối đa không quá một năm, nếu mọi thứ thuận lợi thì sẽ có thể đến tay bà ta!  

Ô Ngữ Dung thực sự rất mong chờ nó.

Bà ta cầm tay lên chiếc cốc và dùng ngón trỏ vô thức khẽ vuốt ve thành cốc.

Bà ta vẫn luôn liếc nhìn về phía Ngô Thần, cũng đang thình thoảng nhìn Cốc Duệ Bác đang trầm tư suy nghĩ.

Hai người của Cốc Duệ Bác, Trần Lực Hành và Tề Tuấn đã luôn chú ý đến biểu hiện của Cốc Duệ Bác.

Bọn họ đều biết rằng ông chủ của mình chỉ mới ngoài ba mươi tuổi, là một nhà kinh doanh tài ba, anh ta rất giỏi đàm phán, rất có chủ kiến nhưng cũng rất biết lắng nghe ý kiến của cấp dưới.

Sự việc hôm nay đối với hai người Trần Lực Hành và Tề Tuấn có hơi quá đột ngột.

Một vấn đề phức tạp như vậy, nhưng lại trực tiếp bàn ngay đến việc phân chia lợi ích.

Họ cảm thấy rằng ông chủ Cốc Duệ Bác một là trì hoãn, tìm cớ rồi để sau hẵn bàn, hoặc là trực tiếp đưa ra mong muốn của mình, nếu mà tranh cãi thì cũng sẽ trở thành kéo dài để sau này mới bàn.

“Anh Ngô.” Cuối cùng, Cốc Duệ Bác đang im lặng cũng mỉm cười lên tiếng, rồi nói: “Trước hết, ít nhất phải để ra 5% lợi nhuận, vì phải dùng người, cũng phải có người đi theo để uống canh chứ...”

“Đúng vậy.” Ngô Thần mỉm cười gật đầu.

“Tuy nhiên, phần lợi nhuận này nên được chia cho công ty con bên dưới.

Công ty mẹ nhất định phải do tôi và bà Ô đây nắm cổ phần, chỉ có hai chúng tôi...” Cốc Duệ Bác lại bổ sung thêm.

Nói thật là vô nghĩa.

Cốc Duệ Bác rõ ràng là không thì suy nghĩ kỹ càng mọi chuyện ngay lập tức, cũng không thể cứ im lặng mãi không nói gì, như thế sẽ thể hiện rõ là anh ta đang rất khó xử, vì vậy anh ta đã nói như vậy trước.

“Cho nên?” Ngô Thần mỉm cười hỏi lại Cốc Duệ Bác một câu.

“Cho nên, công ty mẹ..." Cốc Duệ Bác dừng lại một lúc rồi mới nói: “60%!”

Ngay sau khi con số 60% được đưa ra, cả Trần Lực Hành và Tề Tuấn đều có biểu hiện “quả nhiên là vậy” trong khi sắc mặt của Ô Ngữ Dung chợt thay đổi.

Cốc Duệ Bác được 60%, thì Ô Ngữ Dung sẽ được 40%, theo giả định của bà ta thì dù đơn độc hợp tác với Cốc Duệ Bác, bà ta cũng sẽ nhận được 40%, không thể thấp hơn được nữa.

Không thể cho bà ta chỉ 30% cổ phần, đặc biệt không được ít hơn 34%!

Bởi vì một khi số cổ phần mà Ô Ngữ Dung sở hữu dưới 34%, có nghĩa là tỷ lệ sở hữu của Cốc Duệ Bác đạt đến hoặc vượt quá 67%, có nghĩa là nó đạt đến hoặc vượt quá 2/3 cổ phần, như vậy sẽ có quyền kiểm soát hoàn toàn và tuyệt đối! Ô Ngữ Dung sẽ hoàn toàn không có quyền lên tiếng.

Vì vậy, cho dù Cốc Duệ Bác có đi quá xa đến mức độ nào, cũng không thể để bà ta nắm giữ dưới 34% cổ phần được, như vậy sẽ không có thành ý một chút nào, thậm chí còn không đủ cơ sở để hợp tác!

Còn 40% chính là số nguyên đầu tiên trên 34%.

Vì vậy,...!con số này tương đương với cực hạn!

“60%...” Cốc Duệ Bác lại nói: “Bà Ô và anh Ngô giữ 60%, còn tôi giữ 40%.”

Khuôn mặt của Ô Ngữ Dung lại biến sắc, bà ta có chút hoang mang, 60% là của mình? Cốc Duệ Bác chỉ giữ 40%?

Trần Lực Hành và Tề Tuấn, hai đàn em của Cốc Duệ Bác, cũng đồng thời biến sắc, vẻ mặt hiện lên vẻ “không đúng”, mắt đã mở to ra thêm không ít nhìn ông chủ Cốc Duệ Bác của mình.

Một sự nhượng bộ cực lớn!

Bọn họ hoàn toàn không hiểu tại sao ông chủ lại trực tiếp nhượng bộ nhiều đến như vậy! Đó không phải là một ít tiền, mà là một số tiền lớn! Ít nhất giá trị tài sản cũng lên đến hàng tỷ.

Ngay cả Ngô Thần cũng hơi ngạc nhiên, Cốc Duệ Bác...!rất quyết đoán!

Anh thích đấy.

Trên thực tế, Cốc Duệ Bác đã nghĩ rõ ràng rồi, chuyện đối đầu với nhà họ Đinh, vốn đầu tư ban đầu thấp mà lợi nhuận thu về lại siêu cao...!Theo logic mà nói, nếu chuyện này cuối cùng không thành công, thì việc phân chia lợi nhuận ít hay nhiều cũng sẽ chẳng có ý nghĩa gì cả.

Nhưng lỡ như thành công, đối với Cốc Duệ Bác mà nói, cho dù bản thân anh ta lấy ít đi một phần nhưng anh ta lại...!kết giao với một “kỳ nhân” như Ngô Thần!

Tất cả mọi thứ đều là do Ngô Thần làm ra!

Nếu thành công, thì anh sẽ là người còn bản lĩnh phi thường, nghiêng bàn tay trời mây, úp bàn tay lại gió bão!

Cốc Duệ Bác không muốn chỉ làm một cú.

Anh ta nghĩ, nếu Ngô Thần thực sự lợi hại như vậy, thì lần này anh ta chỉ cần từ bỏ một ít lợi nhuận.

Lần sau Ngô Thần lại làm chuyện gì đó, anh nhất định sẽ nghĩ đến anh ta đầu tiên và sẽ dẫn anh ta đi theo kiếm tiền.

Những lời anh ta vừa nói rất rõ ràng, trong lời nói đã nêu rõ “Bà Ô và anh Ngô nắm 60%”, chứ không phải là bà Ô chiếm 60%.

Mặc dù trong cuộc trò chuyện trước đó, Ngô Thần đã nói rõ rằng anh sẽ không tham gia vào hoạt động tiếp theo, cũng như sẽ không nhận bất kỳ cổ phần nào.

Nhưng Cốc Duệ Bác nói như vậy, cụ thể muốn biểu đạt điều gì, anh ta cảm thấy rằng chắc là cả Ngô Thần và Ô Ngữ Dung đều đã hiểu rõ rồi.

Trong căn phòng riêng lại yên lặng trong vài giây.

“Ông chủ Cố thật hào sảng.” Ngô Thần cười nói.

Sau đó Ngô Thần đứng dậy, cầm ly rượu trong tay, quét mắt một lướt, khi anh đứng lên, Ô Ngữ Dung cũng đứng dậy theo, Cốc Duệ Bác cũng đứng dậy, Trần Lực Hành và Tề Tuấn liền làm theo.

Tất cả đều đang nâng ly rượu.

“Chúc mọi người làm ăn phát đạt, tiền vô như nước...!Chúc hợp tác vui vẻ!” Khi anh nói rằng hợp tác vui vẻ, Ngô Thần cũng đã ra hiệu cụng ly.

Nhưng bàn quá lớn không thể nào cũng đến được, nên chỉ cụng ly với người ngồi gần mình mà thôi.

“Hợp tác vui vẻ!”

“Cạn ly”

Ting ting tang tang, cạn ly, mọi người đều uống cạn!

Tiếp theo, bàn rượu bước vào bầu không khí trò chuyện sôi nổi, không còn nói chuyện công việc nữa, chỉ là một cuộc trò chuyện đơn thuần mà thôi.

Cả Cốc Duệ Bác và Ô Ngữ Dung đều là những người rất khéo ăn khéo nói, các chủ đề thì tràn lan đại hải, chỉ cần hai người bọn họ không nghĩ đến việc để bầu không khí chán ngắt, thì trong phòng riêng luôn vui vẻ.

Cho đến mười giờ tối, cuối cùng cũng kết thúc.

Tất cả đều đã uống hơi nhiều rồi.

Cốc Duệ Bác uống nhiều nhất, tiếp theo là Ô Ngữ Dung.

Khoảng mười giờ, mọi người đã xuống đại sảnh tầng một và đang bước ra ngoài.

Cốc Duệ Bác đã uống quá nhiều, đang bá vai bá cổ nói chuyện với Ngô Thần, anh ta say bí tỉ thì thầm vào tai Ngô Thần, Ô Ngữ Dung thì bước qua một bên, cũng đã uống say rồi, đi đường cũng không được ổn định nữa, nữ vệ sĩ Sở Yến khẽ đỡ bà ta.

Phía sau còn có Trần Lực Hành, Tề Tuấn, cùng một số vệ sĩ, một nhóm người đông đúc cùng nhau đi ra ngoài.

“Anh Ngô...!ngày mai chúng ta...!Tôi sẽ thu xếp, tôi...” Cốc Duệ Bác đã nói năng không còn mạch lạc nữa rồi, đã lâu anh ta không uống nhiều như vậy, hôm nay thật sự là rất hạnh phúc.

Niềm vui cực kỳ lớn khi người chỉ cần yên ổn ngồi ở nhà, tiền sẽ rơi từ trên trời xuống.

Mặc dù anh ta cũng phải chịu những rủi ro tương ứng cho việc này, nhưng kinh doanh có cái nào mà không có rủi ro chứ? Ngô Thần chính là thần tài mà!

Đúng lúc mọi người đang chuẩn bị ra ngoài.

“Bà Ô?” Ở cách đó không xa đột nhiên vang lên giọng nói kinh ngạc của một người đàn ông trung niên..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.