Tôi Bị Mắc Kẹt Trong Cùng Một Ngày

Chương 203: 203: Vòng Tới Vòng Lui Cuối Cùng Đây Là Tình Huống Gì




Vừa rồi, khi Ngô Thần quay số, lão Đao cũng thấy, gã thoáng nhìn thì thấy dãy số Ngô Thần đưa vào rất dài, là dấu hiệu gọi cho số điện thoại quốc tế, là gọi cho Miến Điện, tất nhiên là lão Đao biết.

‘Gọi cho người nào của tập đoàn Kim Hoa?’

‘Mặc kệ cậu ta gọi cho ai, chắc chắn người có thể quyết định chuyện này là Khôn Hán.

Muốn một trăm triệu đô sao?’

Lão Đao mở to mắt nhìn Ngô Thần.

Người ở đầu dây bên kia cũng im lặng một lúc.

Bên kia cũng hoang mang một chút, chuyện này không liên quan đến việc tâm lý của bạn có mạnh hay không, chủ yếu là Ngô Thần nói một trăm triệu đô quá sức tưởng tưởng, ai nghe rồi thì cũng sẽ sững sờ thôi.

Mười mấy giây sau.

“Cậu là ai?” Một giọng nói mang lại cho người ta cảm giác vừa già vừa cứng rắn, ngữ điệu rất nặng vang lên.

Tuy ông ta nói tiếng Hán nhưng khẩu âm rất cứng.

Là Khôn Hán bắt máy.

Khôn Hán, tên tiếng Trung là Đoạn Văn Hán, nam, năm nay sáu mươi mốt tuổi, sinh ra ở vùng núi phía bắc Miến Điện.

Ông ta là con lai Trung Miến Điện, mẹ là người dân tộc Thiện của Miến Điện, bố là người Hoa.

Thập niên bốn mươi của thế kỷ trước, bởi vì chiến tranh và nhiều nguyên nhân khác, bố của ông ta rời quê hương đến phía bắc Miến Điện rồi thì định cư tại đó.

Ngô Thần nói được tiếng Miến Điện, nhưng mà anh biết Khôn Hán nói tiếng Trung rất tốt, cho nên anh cũng không cần dùng tiếng Miến Điện.

“Tôi là Ngô Thần, ông từng nghe lần nào chưa?” Ngô Thần trả lời.

“Ngô Thần…” Khôn Hán lẩm bẩm, giọng nói nặng nề: “Lão Đao mất tay.”

Lão Đao không phải là người báo cáo mọi công việc mình nhận được cho Khôn Hán, nhưng chỉ cần là việc của nhà họ Đinh, hoặc là có liên quan đến các gia tộc lớn của Trung Quốc, thì lão Đao sẽ nói, Khôn Hán sẽ tìm hiểu một chút.

Không phải việc gì cũng nhận được, không được động vào người có thân phận quá cao.

Tập đoàn Kim Hoa muốn buôn bán kiếm tiền, còn muốn làm ăn trong nước.

Không nói đến những việc làm trái pháp luật, việc làm hợp pháp cũng rất quan trọng.

Hằng năm, có rất nhiều thương nhân trong bước đi đến phía bắc Miến Điện mua ngọc thô.

Nếu Kim Hoa chơi dại chọc giận mấy gia tộc lớn kia, vậy thì ông ta đừng nghĩ tiếp tục làm ăn trong nước.

Vốn dĩ buôn lậu là phạm pháp, chỉ cần có thể tra được thì phá hủy ông ta là chuyện dễ dàng.

Nếu hợp pháp thì càng dễ dàng dựa vào mạng lưới quan hệ để xử lý ông ta.

Sau khi nhận nhiệm vụ của Tưởng Xuyên, lão Đao lập tức nói với Khôn Hán.

Thật ra gã chỉ báo lại như thường lệ mà thôi… Bởi vì Ngô Thần không phải nhân vật quan trọng của gia tộc lớn nào, anh chỉ là bạn trai của cháu gái nhà họ Lý mà thôi, cho nên lão Đao cũng có thể đoán được rằng sẽ không có vấn đề gì khi động vào Ngô Thần cả.

“Lão Đao còn sống?” Khôn Hán trầm ngâm rồi hỏi, ông ta vô cùng tỉnh táo.

“Còn sống, tôi không giết anh ta.” Ngô Thần trả lời.

“Một trăm triệu đô?” Khôn Hán lại hỏi, sau đó nói: “Cậu cảm thấy tôi sẽ đưa cho cậu sao? Cậu không cảm thấy… quá nhiều rồi sao?” Khôn Hán suy nghĩ chuyện chuộc lão Đao rất nghiêm túc.

“Một trăm triệu đô mà nhiều sao? Anh ta đến để giết tôi, sau đó bị tôi bắt! Tôi không giết anh ta là đã rất lịch sự rồi.

Tôi chỉ đòi tiền ông mà thôi, có nhiều không?” Ngô Thần nhàn nhạt hỏi.

“Tiền công cho nhiệm vụ này của lão Đao có tổng cộng ba triệu đô, tôi lại thêm hai triệu đô, vậy thì có tổng cộng năm triệu đô, đây đã là giới hạn của tôi rồi.

Cậu đưa lão Đao đến biên giới, một tay giao tiền một tay giao người.” Khôn Hán lập tức quyết định.

Khôn Hán không phải người tốt tính.

Sở dĩ hiện tại ông ta có thể nói chuyện một cách tỉnh táo với Ngô Thần, không chỉ là vì ông ta giữ bình tĩnh, lòng dạ đủ sâu, cũng bởi vì ông ta đuối lý trong chuyện này.

Như Ngô Thần nói, lão Đao bị Ngô Thần bắt lúc gã đi giết anh.

Nếu như lão Đao bị một trong các đối thủ của Kim Hoa bắt, còn dám đòi tiền Khôn Hán, đây chính là bắt cóc đòi tiền chuộc, chắc chắn Khôn Hán sẽ nổi giận.

Bây giờ lại hoàn toàn không giống.

Khôn Hán là một người lính, cũng là một người làm ăn, ông ta và Ngô Thần không có thù oán gì hết.

Lão Đao lấy tiền làm việc, không cẩn thận bị bắt, vậy mà Ngô Thần không giết lão Đao, còn sẵn lòng trả lão Đao lại.

Cân nhắc đến giá trị của lão Đao, Khôn Hán cũng bằng lòng lấy tiền chuộc người, nhưng chắc chắn ông ta sẽ không chấp nhận cái giá trên trời của Ngô Thần.

Mặc khác, còn một nguyên nhân vô cùng quan trọng để Khôn Hán có thể tỉnh táo ra giá cùng Ngô Thần

Ông ta có thể tưởng tượng lão Đao mang theo nhiều người qua như thế, vậy mà vẫn sảy chân.

Vậy chắc chắn người bắt bọn họ không chỉ có mình Ngô Thần, tất nhiên là cháu trai của nhà họ Lý ra tay, ông ta không biết gì nhiều về Lý Nhược Thái, chỉ biết Đông Hải là địa bàn của Lý Nhược Thái.

Cái này đủ rồi.

Điều này có thể làm Khôn Hán cho rằng thật ra lão Đao rơi vào tay Lý Nhược Thái.

Ông ta không muốn nhúng tay vào mấy chuyện xấu của các gia tộc lớn.

Tuổi càng lớn thì càng không muốn, cho nên phải giải quyết nhanh chóng.

Tốn ít tiền cũng không sao, chỉ có nhanh chóng đưa người của Kim Hoa ra ngoài mới là lựa chọn đúng đắn.

“Ông có muốn biết Ngang Thôn là do ai giết hay không?” Đột nhiên Ngô Thần hỏi, chuyển hướng rất đột ngột.

“Sao? Cậu biết Ngang Thôn?” Giọng điệu của Khôn Hán lập tức không tốt.

“Tôi có thể nói cho ông biết, cháu trai của ông…” Ngô Thần nói thẳng.

Ngô Thần thuật lại toàn bộ tình huống về cái chết của Ngang Thôn.

Sau đó, Ngô Thần lại nhắc đến chuyện “Vương Duệ Đạt bị giết”! Theo Ngô Thần biết, sở dĩ lão Đao sẽ đồng ý giết Vương Duệ Đạt là vì số tiền mà Đinh Thụy Long đưa ra, Vương Duệ Đạt chết cũng không có liên quan gì đến các gia tộc lớn, cuối cùng là không thể bị phát hiện.

Không nguy hiểm, có tiền, còn có thể giữ gìn quan hệ với nhà họ Đinh, đối với vài việc nhỏ chỉ cần chào hỏi chút là làm được, loại quan hệ này rất có lợi.

Cho nên Khôn Hán đồng ý để lão Đao nhận nhiệm vụ giết chết Vương Duệ Đạt.

Đây là chuyện không thể để lộ ra, toàn thế giới chỉ có ba người biết là Đinh Thụy Long, lão Đao và Khôn Hán.

Mà Ngô Thần lại biết.

“Lão Đao nói với cậu?” Hô hấp của Khôn Hán trở nên nặng nề, lão Đao khai ra rồi?

Nếu chuyện này truyền đến tai nhà họ Vương, bị nhà họ Vương trả đủa, vậy thì sẽ ảnh hưởng đến tỉnh hình buôn bán trong nước của tập đoàn Kim Hoa.

“Cần anh ta nói sao?” Ngô Thần lại cười một chút, sau đó hỏi: “Tôi có thể tra được Ngang Thôn là bị Đinh Thụy Long giết, vậy vì sao ông cảm thấy tôi không tra được chuyện Đinh Thụy Long từng thuê người giết Vương Duệ Đạt?”

Không Hán tin Ngô Thần, bởi vì ông ta rất hiểu lão Đao, xác suất để gã bị buộc khai tra rất thấp.

Ông ta nghĩ có lẽ là do nhà họ Đinh, là Đinh Thụy Long từng nói chuyện này cho ai biết…

Bây giờ Ngô Thần đã biết, vậy có lẽ hai chị em nhà họ Lý cũng biết rồi.

Khả năng tư duy của Khôn Hán rất mạnh.

Ông ta có thể sống đến hôm nay ở miền bắc Miến Điện, cũng làm ăn lớn mạnh, tất nhiên ông ta không phải kẻ ngốc.

Ông ta đã nghĩ đến tất cả các loại khả năng, đủ loại hậu quả.

“Tôi cùng Đinh Thụy Long không chết không thôi!” Ngô Thần lại nói: “Tôi sẽ nói cho nhà họ Vương biết chuyện của Vương Duệ Đạt.”

“Cậu đang đe dọa tôi?” Khôn Hán nặng nề hỏi.

“Nếu tôi đe dọa ông, vậy ông cảm thấy tôi sẽ nói chuyện của Ngang Thôn cho ông biết sao?” Ngô Thần mỉm cười hỏi lại.

“Vậy là cậu…” Khôn Hán ngừng lại, ông ta nghĩ: “… Cậu muốn tôi giúp cậu xử nhà họ Đinh?”

“Không.

Chuyện của ông là chuyện của ông, chuyện của tôi là chuyện của tôi, chúng ta không cần phải hợp tác.” Ngô Thần lại phủ nhận: “Tôi chỉ nói tình hình thực tế cho ông biết, nhà họ Vương sẽ không từ bỏ ý đồ, nhà họ Lý cũng sẽ phủi sạch quan hệ, thậm chí… có rất nhiều chuyện tôi không thích nghe ông nói, tôi biết ông cũng không có hứng thú, ông chỉ muốn giảm phiền toái mà kinh doanh ngọc, cho dù ông có nhổ cỏ tận gốc lúc nhà họ Đinh gặp khó khăn thì cũng không liên quan đến tôi.”

Khôn Hán nghe hiểu hàm ý trong lời nói của Ngô Thần.

“Tôi có thể không cần một trăm triệu đô, nhưng tôi hy vọng lão Đao có thể ở lại Đông Hải làm việc cho tôi.

Tôi rất coi trọng năng lực của anh ta, nếu như ông đồng ý, vậy lão Đao có thể lập tức cắt đứt quan hệ với Kim Hoa.

Còn chuyện Vương Duệ Đạt chết sẽ không có bất cứ liên quan gì đến Kim Hoa các ông.”

Ngô Thần cười nói: “Thế nào? Suy nghĩ chút đi!”

Anh mở miệng muốn người.

Khi nói chuyện, Ngô Thần còn nhìn lão Đao, lão Đao thì nhìn Ngô Thần với vẻ mặt hoang mang.

“Chuyện gì vậy?“

“Vòng tới vòng lui, cuối cùng chuyện gì đang xảy ra thế này?”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.