Tôi Bị Mắc Kẹt Trong Cùng Một Ngày

Chương 188: 188: Không Nhìn Thấy Gì Hết




Sáng ra, trong hầm để xe dưới lòng đất khu biệt thự bên bờ sông xanh ngắt, Tống Huyên đậu chiếc Porsche của mình ở bãi đậu xe thuộc Biệt thự số 6, Tống Huyên xách chiếc túi laptop miệng còn đang hát, giai điệu nhẹ nhàng, rõ ràng là tâm trạng đang rất tốt.

Đây là nhà của Tống Huyên.

Cô ấy sống trong ngôi nhà này cho đến năm mười tám tuổi, trong nhà có bốn người ngoài Ô Ngữ Dung và Tống Huyên ra, thì lúc đó còn có hai dì giúp việc, chăm lo cơm nước cuộc sống hàng ngày cho họ.

Ô Ngữ Dung không biết nấu ăn, nên cơm canh đều là do một tay giúp việc làm.

Đến năm Tống Huyên mười tám tuổi, cô ấy trưởng thành rồi, lên đại học, có được giấy phép lái xe, sau đó mua xe.

Ô Ngữ Dung còn mua nhà riêng cho cô ấy nữa, chỗ đó gần trường đại học Đông Hải nên Tống Huyên cũng không về nhà nữa.

Thật ra cũng không phải là tình cảm của hai người không tốt, mà là tốt vô cùng.

Có điều công việc của Ô Ngữ Dung bận rộn, sau khi Tống Huyên lên đại học bắt đầu sống cuộc sống tự lập cũng không cần lúc nào cũng kè kè ở bên, nhất là sau khi Tống Huyên chơi nhạc, còn có một đám bạn bè của mình, thường đến ở nhà bạn.

Sau khi cô ấy thành niên rồi thì Ô Ngữ Dung không quản nhiều vậy nữa, mà cũng chẳng ép cô ấy về nhà.

Hơn nữa, vì Tống Huyên không sống ở nhà, Ô Ngữ Dung của chẳng cần đến người giúp việc nữa.

Bà ta không biết nấu cơm cũng không ăn ở nhà nữa mà ngày nào cũng ăn ở quán, vệ sinh trong nhà do người làm thêm quét dọn định kỳ.

Kỳ thực sau khi Tống Huyên lên đại, đa phần thời gian hai người đều gặp ở ngoài trường đại học, mỗi năm chỉ có kỳ nghỉ hè và kỳ nghỉ đông là số lần gặp mặt nhiều hơn!

Dầu gì cũng là ở cùng một thành phố, muốn dùng bữa với nhau là có thể dùng, hơn nữa mỗi tuần Tống Huyên cũng về nhà ở lại hai ngày.

Hôm nay Tống Huyên về đoán chừng là không theo thường lệ.

Bình thường cô ấy định về nhà cũng sẽ gọi điện báo cho mẹ biết trước, hẹn dùng bữa tối cùng nhau xong xuôi, rồi lại cùng nhau về nhà.

Mà lúc này có hơi sớm, Ô Ngữ Dung có lẽ còn đang trên đường đi làm, vẫn chưa về nhà.

Tống Huyên về không phải là để tìm mẹ mà là để lấy đồ trong phòng mình.

Nhà của mình, cô ấy đương nhiên biết rõ mật mã vào tầng hầm.

Đi qua chỗ đậu xe, Tống Huyên nhập mật mã, vào tầng hầm của biệt thự bằng cửa sau, đi qua hành lang, rồi lại đi lên cầu thang, nhanh chóng lên đến tầng một.

Tống Huyên vừa bước lên cầu thang, định quay người đi tiếp lên lầu hai thì đột ngột dừng lại, hai mắt trừng lớn chớp chớp nhìn phòng khách, sau khi nhìn qua một lượt, không chỉ có ánh mắt thấy không đúng mà là cả người đều thấy không ổn.

Sao phòng khách lại lộn xộn đến vậy.

Người thì chẳng thấy một ai mà phòng khách lại loạn đến chó sủa gà bay.

Tống Huyên càng nhìn càng thấy không ổn, cô ấy nghi không biết có phải là mẹ mình gặp phải trộm rồi gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn rồi không.

Thật sự là hoang mang không thôi.

Tông Huyên không nhịn được mà hét lớn lên một tiếng: “Á? Mẹ? Mẹ ở đâu?”

Cô ấy không thấy ai, nên đi tìm người!

Mất gì cũng chẳng sợ chỉ lo mẹ mình xảy ra chuyện không may.

Vừa bước về phía trước hai bước vừa hô lên: “Mẹ, mẹ có nhà không? Mẹ?” Cô vừa hét, mắt vừa nhìn lên đầu cầu thang, để ý xem trên lầu có động tĩnh gì không: Bởi vì cô ấy không thấy người mình để trong lòng

Trên ghế sofa.

Ngô Thần và Ngữ Dung bừng tỉnh cùng lúc.

“Mẹ? Mẹ? Mẹ đừng dọa con? Mẹ có nhà không?” Tống HUyên vừa hô vừa đi về phía ghế sô pha.

Ô Ngữ Dung tỉnh táo được đôi chút, sắc mặt tỏ vẻ kinh hãi.

Mấy giờ rồi? Sao con gái lại đột nhiên trở về.

Tống Huyên không nhìn thấy bà ta là bởi vì tầm nhìn theo từ cầu thanh chỉ nhìn thấy phía sau sô pha, cũng tức là nói, Tống Huyên có thể nhìn thấy tình hình ở ghế sô pha, nhưng không thể nhìn thấy tình huống trên sô pha, góc nhìn đã bị ghế sô pha dài che khuất mất rồi.

Chiếc ghế sô pha này rất lớn rất sang trọng, hoàn toàn chặng mất tầm nhìn.

Cũng tức là nói, Tống Huyên chủ có thể nhìn thấy phòng khách lộn tùng phèo, nhưng không thấy ai cả! Hoàn toàn không thấy được Ngô Thần đang đắp thảm nằm thoải mái trên sô pha, cả người bị chỗ dựa của sô pha che mất.

Tống Huyên có nhìn thế nào cũng cảm thấy trong nhà rất loạn, nghe chừng cảm giác như có trộm.

Sau khi anh và Ô Ngữ Dung giật mình tỉnh giấc thì nghe thấy tiếng gọi lớn, mắt nhìn mắt.

Cả mặt Ngô Thần đều là sự vi diệu, chuyện này với anh mà nói là một sự “ngoài ý muốn”.

Có điều vấn đề không lớn, nếu như cần phải nói thì anh có thể quay lại thời gian bảy giờ hôm nay được nữa.

Không hoảng.

Ngô Thần không hoảng, nhưng Ô Ngữ Dung lại thực sự hoang mang, tất cả những cái này đều viết cả lên mặt rồi.

Kỳ thực ấy à, cũng không phải là vấn đề gì lớn, bởi vì Ô Ngữ Dung đã ly hôn hơn mười năm nay rồi vẫn luôn ở một mình, dù bà ta có bạn trai đi chăng nữa, thậm chí là tái hôn cũng là chuyện hết sức bình thường, mà cho dù có kết hôn Ô Ngữ Dung cũng tin là con gái sẽ chúc phúc cho mình.

Mặc dù có hơi xấu hổ khi bị con gái bắt gặp nhưng cũng không sợ con gái biết được mình có đàn ông, những năm này phụ nữ lớn tuổi kết hôn cũng là chuyện vô cùng bình thường.

Cho nên những thứ này đều không thành vấn đề!

Nguyên nhân thật sự làm Ô Ngữ Dung hoảng loạn vì người đàn ông đó là Ngô Thần

Ngô Thần còn quá trẻ, tuy đã hai mươi hai, đến tuổi pháp luật cho phép kết hôn rồi! Nhưng chuyện này nếu để con gái biết được, con gái sẽ nhìn mình thế nào đây? Bản thân sao mà còn làm người được nữa? Sau này sao mà đối diện với con gái được nữa đây? Mình không thể thành trâu già gặm cỏ non được, hủy hình tượng chết đi được!

“Mẹ? Mẹ đừng có dọa con…” Tống Huyên vẫn chẳng thấy ai cả.

Thật sự cảm thấy đã có chuyện không hay xảy ra.

Bởi vì phòng khách rộng vô cùng nên cô ấy còn cách sô pha một đoạn, cô ấy vừa, trong lúc hét lên, cô ấy cũng vội vàng lấy điện thoại di động ra, muốn gọi cho vệ sĩ của mẹ.

Ô Ngữ Dung ngồi dậy, nhìn cô con gái Tống Huyên đánh tiếng: “Có, có, Huyên Huyên về rồi hả, sao không gọi điện thoại cho mẹ trước?” Ô Ngữ Dung cảm thấy hơi xấu hổ khi nói những thứ này trong tình huống như vậy.

Bà ta thực sự rất căng thẳng, chỉ lo con gái đi qua, có phần không biết phải nói gì.

Tống Huyên dừng bước ngây như phỗng.

Dáng vẻ này của Ô Ngữ Dung… Lưng của sô pha có thể che cho người nằm, nhưng nếu ngồi lên, có thể nhìn thấy bả vai tấm thảm trên vai rơi xuống, hơn nữa trên xương quai xanh có mấy vết đỏ đậm.

Mặc dù Tống Huyên chưa từng yêu đương, nhưng cô ấy cũng đã là sinh viên rồi, đương nhiên hiểu được “dấu hôn” là gì.

Tông Huyên chỉ nhìn thấy từ vai của mẹ trở lên, ghế sô pha còn đang che kia nhưng cô ấy cũng hiểu được.

Chuyện gì thế này?

“Mẹ! Mẹ…” Tống Huyên thật sự là ngây ra rồi, cô ấy là do một tay mẹ mình nuôi nấng, hai mươi năm trời, cô ấy đã quá hiểu mẹ mình, mẹ là một người phụ nữ luôn giữ mình trong sạch đến cỡ nào.

Cô ấy đã đoán ra được chuyện gì đang xảy ra rồi.

Thật không thể tưởng tượng nổi.

“Mẹ, mẹ… sao mẹ lại còn ngủ ở phòng khách nữa, mẹ…” Tống Huyên nói xong sắc mặt mất tự nhiên không thôi.

Thật sự quá xấu hổ rồi!

Vừa nói Tống Huyên vừa vô thức tiến lên hai bước về phía ghế sô pha.

“Đừng qua đây!” Ô Ngữ Dung nóng ruột hét lên.

Tống Huyên vô thức dừng bước, lại thoáng ngây người ra, bới vì trước giờ mẹ chưa từng hét lên với cô ấy như vậy.

Ô Ngữ Dung đối với xử với ai cũng dịu dàng, nhỏ nhẹ, càng đừng nói là với con gái mình.

Đúng lúc này.

“Khụ!” Có tiếng ho của người đàn ông phát ra từ sau sô pha..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.