Tôi Bị Mắc Kẹt Trong Cùng Một Ngày

Chương 187: 187: Bà Chủ Bà Chắc Chắn Không




"Thời gian...!Vâng vâng." Ngô Thần mỉm cười, trong ba giờ ở nhà hàng, hai người họ đã uống thêm ba chai rượu vang đỏ, đúng là Ô Ngữ Dung đã say, nhưng Ngô Thần còn chưa cần dùng đến canh giải rượu vẫn tỉnh như sáo, hầu như trên mặt không có men say.

"Cậu Ngô thích uống trà gì?" Ô Ngữ Dung lại hỏi Ngô Thần, cái chân ở dưới bàn của bà ta vẫn đang quyến rũ Ngô Thần.

Nhưng ở trên mặt bàn, lại coi như không xảy ra chuyện gì đặc biệt.

Bộ dạng này của bà ta giống như thật sự muốn mời Ngô Thần uống trà.

Tay phải Ngô Thần cầm cốc, tự nhiên tay trái buông xuống nắm lấy bàn chân nhỏ của Ô Ngữ Dung, vuốt ve bắp chân bà ta.

"Trà gì...!Cũng ngon." Ngô Thần mỉm cười nhìn Ô Ngữ Dung: "Trà mới thơm, nhưng trà cũ càng tinh khiết hơn, dư vị lâu hơn."

Ô Ngữ Dung hỏi: "Đi không?"

Ngô Thần trả lời: "Đi thôi."

Bữa tối kết thúc!

Ngay sau đó, hai người rời khỏi nhà hàng và lên xe.

"Đến Nam Thành." Trong xe, Ô Ngũ Dung ngồi bên trái hàng ghế sau, bà ta nói với tài xế một câu.

Ở Đông Hải, bà ta có rất nhiều nhà ở.

Nhưng chỉ thường xuyên ở hai căn, một căn là căn hộ cao cấp, một căn là biệt thự, đến Nam Thành chính là đến biệt thự của bà ta.

Bentley Mulsanne phóng vù vù trên đường.

Ngồi ở ghế phụ là nữ vệ sĩ Sở Yến, cô ta liên tục nhìn về phía sau qua kính chiếu hậu, đã rất lâu rồi cô ta không nhìn thấy bà chủ uống nhiều rượu như vậy, chuyện hôm nay là sao?

Sở Yến hoàn toàn không hiểu nổi.

Cô ta biết, bà chủ "bắt" Ngô Thần đến là vì Ngô Thần cố ý tiếp cận cô chủ, nhưng sau một hai giờ bà chủ nói chuyện với Ngô Thần, thì thái độ cả bà chủ với Ngô Thần cũng rất kỳ lạ.

Nói chuyện xong còn muốn mời Ngô Thần ăn cơm?

Đây đúng là không thể giải thích nổi, biết đâu là hiểu lầm đã được giải quyết, ăn bữa cơm là chuyện bình thường.

Nhưng mời về nhà là có ý gì?

Đây cũng là chỗ mà Sở Yến chưa nghĩ ra, cô ta biết bà chủ Ô Ngữ Dung sẽ không mời người khác giới về nhà làm khách vào buổi tối! Nhưng cô ta cũng không nghĩ tới hướng kia.

Cô ta biết Ô Ngữ Dung là kiểu phụ nữ gì, vô cùng trong sạch như suối nguồn.

Sở Yến chú ý đến trạng thái của Ô Ngữ Dung.

Đây là trách nhiệm của một người vệ sĩ như cô ta!

Ô Ngữ Dung uống rất nhiều, người rơi vào trạng thái này, sau khi tỉnh rượu có thể sẽ hối hận vì những hành vi của mình.

Vì vậy ở một số tình huống đặc biệt, Sở Yến cần làm trái với mệnh lệnh của Ô Ngữ Dung, để bảo vệ Ô Ngữ Dung.

Mà đối với việc Ô Ngữ Dung mời Ngô Thần về nhà, tuy rằng chuyện này rất kỳ lạ, nhưng Sở Yến vẫn đưa ra phỏng đoán.

Phỏng chừng là, còn có chuyện chưa bàn xong, về nhà uống trà bàn tiếp, một người trẻ tuổi như con cháu, cho dù ngủ lại cũng là chuyện bình thường, biệt thự có rất nhiều phòng trống.

Ngay vào lúc Sở Yến liên tục chú ý đến trạng thái của Ô Ngữ Dung thì Ngô Thần và Ô Ngữ Dung ngồi đằng sau cũng đang nói chuyện phiếm.

"Cậu Ngô, cậu nói xem...!Sau này cậu và cô chủ nhà họ Lý sẽ kết hôn đúng không?" Ô Ngữ Dung dựa đầu vào ghế, bà ta lắc đầu mỉm cười hỏi Ngô Thần.

"Đúng thế." Ngô Thần mỉm cười.

"Chắc chắn như vậy à?" Ô Ngữ Dung kinh ngạc, bà ta mỉm cười nói: "Nhưng mà nghe nói, cô chủ nhà họ Lý là người theo chủ nghĩa không kết hôn."

"Là người thì chắc chắn sẽ thay đổi." Ngô Thần mỉm cười nhìn vào mắt Ô Ngữ Dung.

"Vậy, tôi..." Thiếu chút nữa Ô Ngữ Dung đã kêu lên, nhưng bà ta cũng kịp phản ứng lại.

Bà ta say, nhưng bà ta không mất đi năng lực phân tích.

Bà ta vẫn có thể khống chế được, hiểu được chuyện gì có thể để cho vệ sĩ nghe được, chuyện gì thì không thể.

"Nhưng mà không biết..." Ô Ngữ Dung ngừng lại một lúc, rồi bà ta lại nở một nụ cười say mê nói: "Không biết sau này cậu Ngô làm xong việc sẽ như thế nào, dù làm như thế nào vẫn sẽ có người chịu tổn thương."

"Không đâu." Giọng điệu của Ngô Thần tùy ý, nhưng anh trả lời một cách chắc chắn.

Ô Ngữ Dung quay đầu nhìn Ngô Thần, bà ta không nói gì.

Khuôn mặt đỏ bừng nhìn Ngô Thần, cũng không thu lại nụ cười trên mặt.

Một lúc sau, Ngô Thần nhìn bà ta, hỏi một câu: "Sao vậy?"

"Không có gì." Ô Ngữ Dung nói nhỏ, bà ta vừa nói vừa giơ tay ôm lấy cổ Ngô Thần, trực tiếp dán sát lại, khi mặt mình chỉ còn cách mặt Ngô Thần vài cm, đột nhiên bà ta dừng lại, đối mặt với Ngô Thần.

Bà ta chỉ dừng lại một chút, sau đó lập tức hôn lên môi Ngô Thần.

Vào lúc này, chiếc Bentley Mulsanne đang chạy êm ru, đột nhiên cũng lung lay một chút, là do tài xế cầm lái không chắc.

Tài xế bị dọa sợ rồi! Sở Yến ngồi ở ghế phụ cũng vậy.

Cả hai người đều thấy giống như một giấc mộng.

"Lái xe cẩn thận vào." Lúc này Sở Yến cũng nhắc nhở tài xế.

Nhưng cô ta cũng mở to mắt nhìn vào gương chiếu hậu của chiếc xe, cô ta cũng đã ở cùng Ô Ngữ Dung vài năm, cô ta là vệ sĩ của Ô Ngữ Dung, không ai có thể rõ cách làm việc và tác phong mấy năm nay của Ô Ngữ Dung như cô ta.

Bà chủ...!Bà chủ lại hôn một người đàn ông ở trong xe?

Chắc chắn bà chủ đã uống say! Chắc chắn là vậy, chắc chắn là bà ta đã bị chuốc say! Sở Yến ngàn vạn lần cũng chưa nghĩ đến chuyện bị đàn ông lợi dụng sẽ xảy ra trên người bà chủ mình.

Bà chủ đã bị tên bám váy này quyến rũ à?

Cho dù Ô Ngữ Dung chủ động, Sở Yến cũng "ác ý" đoán rằng tất cả đều là do Ngô Thần! Bởi vì đứng dưới góc độ của vệ sĩ, cô ta cũng chỉ có thể đoán như vậy.

Nếu không thì giải thích như thế nào? Đây là chuyện gì?

Sở Yên nghĩ rằng bà chủ đã uống rượu, nhất định sau khi tỉnh rượu sẽ hối hận, cô ta cũng không dám hé răng, đề phòng thời điểm bà chủ hối hận, đợi lúc trở về biệt thự, nếu thấy ý thức của bà chủ vẫn không rõ ràng thì cô ta cần phải tự mình quyết định.

Ô Ngữ Dung hôn Ngô Thần hơn mười giây là buông ra.

Rồi sau đó ngồi lại chỗ cũ giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Hít vào thở ra.

Thật ra Ô Ngữ Dung đang thử xem, bà ta hiểu rõ chuyện gì sẽ xảy ra khi bà ta trở lại biệt thự.

Cho nên bây giờ mới phải thử xem có thể đi tới bước kia với người đàn ông này không, thật sự trong lòng có thể chấp nhận được không?

Bây giờ bà ta đã xác định!

Có thể.

Không chỉ là có thể mà hình như còn...!Chờ mong.

Nửa giờ sau.

Trong Nam Thành, chiếc Bentley Mulsanne có rèm che trực tiếp lái vào tiểu khu.

họ không xuống xe mà lái thằng vào, cuối cùng dừng lại trước cửa một biệt thự, mấy người bọn họ bước xuống xe.

Sở Yến chạy từ từ đến bên cạnh Ô Ngữ Dung, cô ta dìu Ô Ngữ Dung đang say rượu đi vào trong.

Sau khi mở cửa, chỉ có ba người Ngô Thần, Ô Ngữ Dung, Sở Yến vào biệt thự.

Bình thường biệt thự này chỉ có mỗi Ô Ngữ Dung ở, thỉnh thoảng Tống Huyên mới về ở.

Mặt khác, nữ vệ sĩ bên cạnh Ô Ngữ Dung là Sở Yến cũng ở trong biệt thự, buổi tối cô ta ngủ ở phòng ngủ bên cạnh phòng chính trong biệt thự.

Vào cửa, bật đèn, sảnh lớn của biệt thự xa hoa sáng rực.

Sở Yến dìu Ô Ngữ Dung, sau đó mới đi đóng cửa, lúc này đột nhiên Ô Ngữ Dung nghiêng đầu, cúi người nói nhỏ vào tai Sở Yến vài câu.

Sở Yến nghe xong, sửng sốt, ngây người ra, cô ta không dám tin đây là lời nói của bà chủ.

Ô Ngữ Dung nói xong, cô ta thì thào bảo: "Bà chủ, bà chắc chắn không?"

Ô Ngữ Dung nói nhỏ, bà ta khẳng định: "Ừ, đi đi."

Bộ dạng của Sở Yến vẫn ngẩn người.

Bởi vì Ô Ngữ Dung nói nhỏ với cô ta là đi mua thuốc tránh thai, còn có đêm nay đừng ở đây.

Bởi vì Ô Ngữ Dung đã khẳng định, hơn nữa bà ta nói chuyện rất có trật tự, còn chủ động nói trước.

Nên Sở Yến có thể xác định bà chủ có suy nghĩ này vào lúc còn tỉnh táo, đây là sự thật.

Sở Yến lại ra ngoài, khuôn mặt cô ta vẫn ngây ngẩn cả ra.

Sau khi cửa biệt thự đóng lại, Ngô Thần ở cách đó hai bước nghiêng người nhìn Ô Ngữ Dung, Ô Ngữ Dung cũng đang nhìn Ngô Thành, mặt đối mặt.

Một ngày mới.

Ngày 15, tháng 7, năm 2020, trong phòng khách của biệt thự rất lộn xộn.

Cà vạt của Ngô Thần ở trên đèn bàn.

Trên ghế sô pha Ngô Thần đang ôm Ô Ngữ Dung đang ngủ say trong chăn.

Buổi sáng, Ngô Thần chưa thức dậy.

Bởi vì anh ngủ quá muộn, gần năm giờ sáng, bầu trời bên ngoài đều sáng, Ngô Thần chỉ vừa mới ngủ, bây giờ là bảy giờ sáng, anh mới ngủ được hơn hai giờ, đó là thời điểm ngủ sâu nhất, đồng hồ sinh học cũng không thể đánh thức anh.

Thấm thoát đã sắp qua buổi sáng.

Cầu thang cạnh phòng khác vang lên tiếng bước chân, tiếng bước chân dừng lại khi lên đến tầng một.

Sau vài giây, ở phong khách vang lên tiếng hét không thể tin nổi của một cô gái.

"A!"

Là Tống Huyên!.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.