Tôi Bị Mắc Kẹt Trong Cùng Một Ngày

Chương 134: 134: Đều Là Bạn Của Ngô Thần




Tô Thanh Ảnh thật sự ngây ngẩn cả người.

Có thể nói là sững sờ một lúc.

Trong nhà Ngô Thần có người?

Còn là một cô gái?

Cô gái này Tô Thanh Ảnh cũng quen!

Điều quan trọng hơn là, người đó còn mặc…

Mục Thiên Thiên cũng sững sờ nhìn Tô Thanh Ảnh.

Thật ra hôm nay sau khi ra khỏi nhà, cô không cố ý đến nhà Ngô Thần mà đã đi dạo ở ngoài cả ngày.

Hôm nay cô vô cùng phiền muộn, vô cùng không vui, càng nghĩ càng tủi thân, cho nên buổi sáng đã ra ngoài.

Ra ngoài đi dạo nhìn thấy cái gì cũng đều không thấy hứng thú, một mình cô đi dạo phố cũng gần hết ngày, bất giác đi đến gần nhà Ngô Thần.

Cô nhớ đến Ngô Thần, cho nên đến ngồi ở bậc thềm cầu thang trước cửa nhà Ngô Thần, sau đó mới gọi điện thoại cho anh.

Ngô Thần nói cho cô biết vị trí chìa khoá dự phòng, để Mục Thiên Thiên đợi anh trở về.

Sau khi Mục Thiên Thiên vào nhà, đầu tiên là ngồi trên sô pha ở phòng khách một lúc, lại vì đi dạo cả ngày đổ mồ hôi không thoải mái nên đã đi tắm.

Sau đó cô cũng không mặc quần áo của mình, trên ban công có treo quần áo đã giặt sạch phơi khô.

Cô bèn lấy một bộ.

Đồ mặc trên người là áo ngủ của Ngô Thần.

Mục Thiên Thiên mặc có chút vừa rộng vừa dài.

Ngô Thần mặc đến đầu gối còn cô mặc sắp đến mắt cá chân rồi.

Tô Thanh Ảnh và Mục Thiên Thiên đối diện nhau.

Cô ta nghiêm túc đánh giá áo ngủ Mục Thiên Thiên mặc trên người.

Cô ta vẫn nhớ đây là chiếc áo hôm qua cô ta nhét vào máy giặt, sau khi giặt xong cũng tự tay treo lên giá phơi quần áo, mắc vào móc quần áo.

Mà tóc của Mục Thiên Thiên vẫn còn chưa sấy khô, nhìn là biết vừa tắm qua.

Vành mắt cô còn đỏ, hình như trước đấy đã khóc.

“Cô Tô?”

“Mục Thiên Thiên?”

Ánh mắt của hai người đều vô cùng không thoải mái!

Mục Thiên Thiên cũng là mới tắm xong mấy phút trước, vốn định khoanh chân ngồi trên sô pha đợi Ngô Thần trở về, đột nhiên cô nghe thấy tiếng động ở cửa, giống như tiếng chìa khoá mở cửa.

Nhưng nghe lại không đúng lắm, hình như là chìa khoá không dễ sử dụng, làm như nào cũng không mở được khoá, tiếng cứ lạch cạch lạch cạch.

Cô bèn trực tiếp ra mở cửa.

Sau đó cô thấy một người đàn ông mặc âu phục đen như vệ sĩ, trong tay cầm dây thép.

Trong chốc lát Mục Thiên Thiên đã phản ứng được là đang cạy khóa.

Vào lúc cô còn chưa kịp đoán xem có phải là ăn trộm hay không, đã chú ý đến Tô Thanh Ảnh đứng bên cạnh.

Hôm nay Tô Thanh Ảnh mặc một chiếc váy dài ôm eo như đi dự tiệc rượu, vạt váy mở không nhỏ, bả vai lộ ra ngoài, là một chiếc váy rất trang trọng nhưng cũng rất nữ tính, trông vô cùng huyền bí!

Lại thêm mái tóc xoăn dài lượn sóng, toàn thế giới khó tìm được một vẻ đẹp tuyệt mỹ không tì vết như này.

Đây là một tiên nữ có vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành.

Nhưng! Trên tay tiên nữ xách những túi nilon mang đầy hương vị cuộc sống, nhiều túi nhỏ túi lớn, có thể nhìn thấy bên trong là các loại rau và thịt, còn nhìn thấy một bó hành nhô ra từ trong túi.

Tiên nữ đi chợ về quả là một cảm giác kỳ lạ!

Sau màn chào hỏi lẫn nhau đầy nghi hoặc, hai người lại nhìn mặt đất vài giây, ai cũng không nói gì.

“Cô Mục, sao cô lại ở nhà Ngô Thần?” Tô Thanh Ảnh lên tiếng trước.

Giọng nói mềm mại mang theo nghi hoặc và chần chừ: “Ngô Thần ở nhà?” Cô ta nghĩ ra rồi.

Lý Nhược Băng nói Ngô Thần đang bận, chẳng lẽ là ở nhà với cô gái khác?

“Không, không có ở nhà.

Anh ấy bảo tôi đợi anh ấy, tôi dùng chìa khoá dự phòng vào trước…” Ánh mắt không thích hợp lắm của Mục Thiên Thiên cũng có chút do dự, không nói ra hết tình huống của mình mà hỏi Tô Thanh Ảnh: “Cô Tô, cô muốn làm gì?”

Nói xong cô còn liếc bảo vệ bên cạnh một cái.

Không biết sao cô lại hỏi rồi.

Điểm không thoả đáng quá nhiều!

Tại sao Tô Thanh Ảnh đến đây? Tô Thanh Ảnh quen biết Ngô Thần? Tô Thanh Ảnh xách theo đồ ăn là ý gì? Vệ sĩ của Tô Thanh Ảnh muốn cạy khoá lại là ý gì?

“Tôi…” Tô Thanh Ảnh cũng không biết nói thế nào, còn chưa rõ rốt cuộc tình hình của Mục Thiên Thiên là gì, bèn ngập ngừng: “Tôi và Ngô Thần là bạn bè.”

Nói xong, cô ta giơ tay ra hiệu với vệ sĩ.

Vệ sĩ bên cạnh và phía sau đều không nói một lời mà quay người vội vã xuống lầu, vào trong xe đợi.

Tô Thanh Ảnh không giải thích với Mục Thiên Thiên vì sao lại cạy khóa.

Cô ta có chút ngại ngùng, đây không phải là việc mà người có ăn học có thể làm ra.

Cô ta dễ ăn nói với Ngô Thần nhưng với Mục Thiên Thiên… Cô ta không biết Mục Thiên Thiên ở đây là có việc gì.

Quá kỳ lạ rồi!

Vệ sĩ xuống lầu, Tô Thanh Ảnh bèn xách đồ ăn vào trong nhà.

Vốn dĩ Mục Thiên Thiên đang chắn ở cửa, nếu là người khác, cô nhất định không để đối phương vào thế này, nhưng Tô Thanh Ảnh quá đặc biệt.

Mục Thiên Thiên không hề có chút nhận thức về tâm lý phòng bị với Tô Thanh Ảnh, cho dù đây là nhà của Ngô Thần.

Đương nhiên không thể nghi ngờ Tô Thanh Ảnh đến ăn trộm đồ, hài hước cũng không hài hước đến mức đấy.

Tô Thanh Ảnh nói là bạn bè của Ngô Thần.

Tuy Mục Thiên Thiên cảm thấy không thích hợp nhưng cũng tin.

Tô Thanh Ảnh và Ngô Thần nhất định là có quen biết.

Tô Thanh Ảnh vào nhà, Mục Thiên Thiên bèn tránh ra một chút.

Sau khi vào nhà, đầu tiên Tô Thanh Ảnh đặt túi rau thịt lên chiếc tủ cạnh cửa, sau đó thay dép lê.

Mục Thiên Thiên đóng cửa nhà.

Ánh mắt nhìn Tô Thanh Ảnh càng thêm kỳ lạ.

Cô cảm nhận được, Tô Thanh Ảnh rất quen thuộc nơi này.

Tự nhiên như vậy.

Tô Thanh Ảnh thay dép lê xong, xách đồ ăn đi vào trong, còn hỏi Mục Thiên Thiên: “Cô Mục, cô đến từ bao giờ?”

“Chưa lâu, mới nửa tiếng.” Mục Thiên Thiên đáp.

“Cô với Ngô Thần… Là bạn bè à?” Tô Thanh Ảnh hỏi.

Mục Thiên Thiên ở nhà Ngô Thần vừa tắm vừa thay quần áo, còn mặc đồ của Ngô Thần, cái cô ta hỏi đương nhiên không phải là “có phải bạn bè không?”

“A, đúng vậy… Bạn bè.” Mục Thiên Thiên lại trả lời.

Hai người đều không biết rõ tình huống của đối phương, cũng không biết gia thế sau lưng đối phương, vì vậy nên hỏi những vấn đề về quan hệ với Ngô Thần.

Hai người đều có tâm lý phòng bị, rất khó nói.

Mặc dù hai người đều biết đối phương không thoải mái nhưng trong lòng Mục Thiên Thiên càng không thoải mái hơn.

Vì… Đây là Tô Thanh Ảnh!

Tô Thanh Ảnh xách túi trực tiếp đi thẳng vào trong bếp.

Lúc đi ngang qua sô pha, cô ta chú ý tới trên sô pha có quần áo của Mục Thiên Thiên.

Tất cả quần áo đều tuỳ ý vứt trên sô pha, bao gồm cả hai món đồ riêng tư.

Cô ta chú ý một chút, cũng không nói không hỏi gì, đi qua rẽ vào phòng bếp.

Mục Thiên Thiên bước đến cạnh sô pha, càng nhìn càng thấy không thích hợp.

Sao Tô Thanh Ảnh giống như về nhà vậy?

Có chút mù mờ.

Nói ra thì, Mục Thiên Thiên và Tô Thanh Ảnh chỉ là quen biết.

Cũng không phải quan hệ đặc biệt gì! Hai gia đình đều là trùm Đông Hải, trong nhà tự nhiên cũng có chút quan hệ, có điều Mục Thiên Thiên còn không học đại học, Tô Thanh Ảnh đi làm được mấy năm rồi.

Tuổi tác kém xa nhau, cũng không có bất kỳ quen biết riêng tư nào.

Lần trước Mục Thiên Thiên gặp Tô Thanh Ảnh là vào tiệc sinh nhật của Tô Thanh Ảnh, là bố cô Mục Tứ Hải đưa cô đi.

Từ khi Tô Thanh Ảnh du học về nước, mấy năm nay sinh nhật của cô ta đều làm rất lớn, là nhà họ Tô muốn nhân cơ hội bồi dưỡng lớp người đi sau trong mọi trường hợp, để Tô Thanh Ảnh qua lại với càng nhiều người hơn, tiệc sinh nhật chỉ là một trong số đó.

Tô Thanh Ảnh và nhà họ Mục có qua lại, mà lại là có qua lại với bố Mục Thiên Thiên, Mục Tứ Hải.

Do đó hai người quả thật chỉ là… Coi như có quen biết mà thôi.

“Cô Mục, Ngô Thần có nói cụ thể mấy giờ anh ấy về không?” Tô Thanh Ảnh đặt rau thịt xuống trước, từ trong bếp đi ra hỏi Mục Thiên Thiên.

“Không, không nói thì đoán chừng rất nhanh thôi.” Mục Thiên Thiên đứng cạnh sô pha trả lời, bộ dáng có chút ngẩn ngơ.

Cô chưa nghĩ ra, vẫn còn đang nghĩ.

“Ồ… Vậy cô ngồi trước đi.” Tô Thanh Ảnh nói.

Mục Thiên Thiên lại có cảm giác kỳ lạ đó.

Giống như đây là nhà của Tô Thanh Ảnh, mà Mục Thiên Thiên cô là khách được Tô Thanh Ảnh tiếp đãi, còn để cô ngồi trước.

Bầu không khí rất kỳ lạ.

Tô Thanh Ảnh nói với Mục Thiên Thiên xong bèn trực tiếp bước vào phòng ngủ của Ngô Thần, còn đóng cửa phòng lại.

Mục Thiên Thiên quay đầu nhìn theo, sắc mặt không đúng lắm ngồi trên sô pha, nhăn mày lại.

Cũng phải đến một hai phút.

Tô Thanh Ảnh lại từ phòng ngủ đi ra.

Nhưng cô ta vậy mà lại thay đồ, là một chiếc quần ngủ màu xanh da trời của đàn ông, chắc là của Ngô Thần.

“Cô Mục muốn uống chút đồ uống không? Muốn uống cái gì? Trong tủ lạnh…” Tô Thanh Ảnh vừa hỏi vừa đi về phía ban công, bắt đầu thu quần áo trên giá phơi quần áo.

Mắt Mục Thiên Thiên mở lớn, nghĩ đi nghĩ lại rồi đột nhiên đứng dậy, vô cùng mạnh dạn trực tiếp hỏi Tô Thanh Ảnh một vấn đề.

“Cô Tô, có phải cô đã từng ngủ với Ngô Thần không?” Mục Thiên Thiên lập tức đứng dậy hỏi..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.