Tôi Bị Mắc Kẹt Trong Cùng Một Ngày

Chương 126: 126: Các Người Có Giỏi Thì Đánh Chết Tôi Đi!




Trong hoa viên ở tiểu khu, phòng quan sát bất động sản.

Ngô Thần ở trong phòng, ngồi dựa vào ghế, vẫn quan sát trên màn hình.

Đoạn phim giám sát cho thấy Lỗ Quảng Niên vẫn đang nói chuyện với mối tình đầu của mình, Mã Tuệ Phương ở cửa.

Cuộc nói chuyện kéo dài gần nửa tiếng đồng hồ, trong khoảng thời gian này, Lỗ Quảng Niên đã giữ cửa, ngăn không cho Mã Tuệ Phương đóng cửa lại.

Mã Tuệ Phương đã bị Lỗ Quảng Niên làm cho không nói nên lời.

Sắc mặt bà ấy tối sầm, mặc kệ Lỗ Quảng Niên nói gì cũng không trả lời lại.

Chỉ nhìn chằm chằm vào Lỗ Quảng Niên và đối mặt với ông ta trong im lặng.

Lỗ Quảng Niên đã nói tất cả những gì nên nói.

Nó đã làm Mã Tuệ Phương gợi lại nhiều kỷ niệm xưa.

“Đi lên đi.” Ngô Thần quay đầu, nói với năm nhân viên bảo vệ của tòa bất động sản.

Sau đó lại nhắc nhở thêm: "Nhớ nhặt bánh và trái cây trả lại cho ông chủ Lỗ...”

Mọi chuyện đã sắp xếp xong xuôi.

Trước khi đến đây, Lỗ Quảng Niên đã liên hệ với các mối quan hệ của mình.

Đặc biệt là ông chủ lớn phía sau khu bất động sản, dưới sự sắp xếp của bên kia, Lỗ Quảng Niên đến đây.

Ông ta đã kết nối thành công với người quản lý khu bất động sản, trước khi lên lầu, ông ta đã nói chuyện qua với nhân viên bảo vệ khu bất động sản.

Lát sau, vài nhân viên bảo vệ đã đi ra, vừa hồi hộp vừa hưng phấn.

Ngô Thần tiếp tục theo dõi giám sát.

Ngay sau đó, anh thấy vài nhân viên bảo vệ đi thang máy lên tầng trên qua màn hình.

Chuyện hay sắp bắt đầu.

Đúng lúc này.

Tinh tinh.

Điện thoại reo.

Ngô Thần lấy nó ra và nhìn vào điện thoại.

Khi anh ta thấy ID của người gọi thì nở nụ cười.

Là Lý Nhược Băng gọi tới.

Anh cũng không chắc chắn rằng chính Lý Nhược Băng là người đã gọi cho anh trước.

Hay là Tô Thanh Ảnh tự mình gọi đến.

Chuyện này là vào lúc Lý Nhược Đồng nhận được tin tức, cũng là lúc Tô Thanh Ảnh vừa kết thúc cuộc họp hội đồng quản trị, khoảng thời gian làm hòa cùng mẹ.

Nhưng anh có thể chắc chắn!

Chỉ cần Lý Nhược Băng gọi trước, có nghĩa là Tô Thanh Ảnh hẳn đã thành công!

“Tôi đang bận.” Ngô Thần cười nhẹ nói sau khi kết nối.

“Tô Thanh Ảnh đã thành công.” Lý Nhược Băng nghiêm giọng nói.

“Chà, tôi biết rồi.” Ngô Thần nói.

“Cô ấy gọi điện cho cậu rồi à?”

“Còn chưa…”

“Vậy thì làm sao cậu biết được?”

“Kế hoạch của tôi nhất định sẽ thành công.”

Phía Lý Nhược Đồng có một chút dừng lại.

"Kế hoạch của tôi nhất định sẽ thành công." Câu này của Ngô Thần sẽ khiến bất cứ ai trong tiềm thức cảm thấy rằng người này là rất tự phụ! Rất kiêu ngạo! Nhưng Lý Nhược Băng là người biết rõ mọi chuyện, cô cũng không dám bác bỏ ý nghĩ này của Ngô Thần.

Càng biết về Ngô Thần, cô càng cảm thấy nhiều điều đáng ngạc nhiên của Ngô Thần.

Ngửa tay là mây, úp tay là mưa!

Hầu như không gì không làm được.

"Cậu không thể nói chi tiết tại sao lại thành công cho tôi sao? Tôi hoàn toàn không thể hiểu được.

Có rất nhiều chuyện tôi không thể nghĩ ra được, cậu có thể cho tôi biết, được chứ?” Giọng của Lý Nhược Băng cũng rất có ý học hỏi.

"Gặp nhau thì nói chuyện đi, hiện tại tôi có chút bận, cô cũng có thể hỏi Thanh Ảnh, hiện tại cô ấy có thể tìm ra, cô cứ hỏi cô ấy..." Giọng điệu của Ngô Thần đột nhiên nhanh hơn một chút: "Bây giờ đừng nói chuyện đó nữa, tôi có việc."

"Cậu..."

Lý Nhược Đồng chưa kịp nói gì, Ngô Thần đã cúp điện thoại.

(Là vì anh đã nhìn thấy năm nhân viên bảo vệ đã xuất hiện trên màn hình giám sát của Tòa nhà văn phòng.)

Trong tòa nhà...

Năm bảo vệ lần lượt ra khỏi thang máy, và người đi phía trước là một nhân viên bảo vệ tóc ngắn bước ra.

Anh ta nhìn vào chỗ Lỗ Quảng Niên vẫn ở đó chặn cửa và nói chuyện với Mã Tuệ Phương, anh ta hét lên, "Tại sao ông lại ở đây? Hai người đứng đây nửa tiếng rồi, đã làm phiền hàng xóm, ông có biết chúng tôi đã nhận được khiếu nại hay không?”

Giọng điệu không vui vẻ cho lắm.

Vừa nói, anh ta vừa đưa người tới đó.

Có bánh và hoa quả mà Mã Huệ Phương đã ném ra vẫn đang ở trên mặt đất.

Thấy túi nhựa, nhân viên bảo vệ tóc ngắn nhặt túi nhựa lên khi đi ngang qua, anh ta cũng hỏi: “Của ai đây? Còn cần hay không?"

"Của tôi, là của tôi", Lỗ Quảng Niên nói nhanh, ông ta chợt nhớ ra Ngô Thần nói với ông ta.

Nếu giờ thức ăn bị ném đi mất thì ông ta sẽ muốn nhặt nó lên, cầm nó trên tay trước.

Ông ta vừa mới gặp Mã Tuệ Phương nên đã quên mất điều đó.

Mấy nhân viên bảo vệ đến cửa, nhân viên bảo vệ tóc ngắn đưa lại chiếc túi cho Lỗ Quảng Niên và nói: "Được rồi, đều là người nhà cả, muốn gây sự thì vào nhà mà nói chuyện, đừng đứng ở cửa làm phiền mọi người.”

“Ai là người nhà của ông ta? Tôi không quen ông ta! Các anh tới vừa đúng lúc, nhanh đuổi ông ta đi đi!” Mã Tuệ Phương nhanh chóng nói.

“Đừng, đừng nói vậy...” Lỗ Quảng Niên nhìn Mã Tuệ Phương nói.

"Vậy thì mấy người đưa ông ta ra ngoài đi.” Anh bảo vệ tóc ngắn nói, đang định kêu Lỗ Quảng Niên đi, anh ta đã kéo cánh tay của Lỗ Quảng Niên.

"Đi cái gì.

Đừng chạm vào tôi!" Lỗ Quảng Niên vùng tay, nhìn chằm chằm nhân viên bảo vệ tóc ngắn.

“Ý ông là sao?" Giọng nói của nhân viên bảo vệ tóc ngắn đột nhiên thay đổi: “Ông nghĩ cho kĩ đi, hôm nay ông không có giấy tờ gì mà đi vào đây, tôi cũng mặc kệ ông định làm gì.

Ông gây sự ở chỗ này, tôi phải quản lí!”

“Tôi sẽ không đi, tôi đang nói chuyện với vợ tôi, các người mau cút khỏi đây đi!"

“Ai tránh gia? Ông muốn làm gì? Chửi người? Loại người giả vờ có tiền như ông sao? Tôi cảnh cáo ông, anh em chúng tôi có thể chịu đựng ông mấy ngày, đừng tưởng có ít tiền bẩn thì lên mặt.

Chúng tôi đã thấy rất nhiều người mới nổi như ông rồi.

Ông có biết ông chủ bất động sản của chúng tôi là ai không? Nói ra sợ dọa ông chết mất."

"Anh đang đe dọa ai? Tôi sẽ không rời đi.

Tôi sẽ chỉ đứng đây, anh thử động vào tôi xem?”

"Động vào ông? Động vào ông thì sao? Bây giờ tôi sẽ động vào ông đấy." Nhân viên bảo vệ tóc ngắn tiến lên và nắm lấy tay Lỗ Quảng Niên.

Mặt của Lỗ Quảng Niên đen xì.

Ông ta giơ nắm đấm lên muốn đánh người.

Nhưng anh nhân viên bảo vệ đã khống chế được ông ta, liếc nhìn Mã Huệ Phương.

Trước đây ông ta đã hứa với Mã Tuệ Phương, sau này sẽ đối xử tốt với bà ấy như thế nào.

Bảo đảm sẽ thay đổi mọi thứ, không như trước đây, làm một tổng tài cảm tính, dễ xung đột.

"Ông còn muốn đánh ai đó à? Đi mau lên.” Nhân viên bảo vệ tóc ngắn kéo Lỗ Quảng Niên đi.

Một nhân viên bảo vệ khác cũng tới kéo Lỗ Quảng Niên.

Lỗ Quảng Niên vật lộn quyết liệt.

Tuy đã có tuổi nhưng thể lực của ông ta thực sự không tệ.

Ông ta vung tay và đẩy một nhân viên bảo vệ ra ngoài.

Nhân viên bảo vệ ngã xuống đất.

“Tôi sẽ không rời đi! Cút đi!" Lỗ Quang Niên hét lên.

“Chết tiệt, ông dám đánh người!” Mấy người bảo vệ còn rất trẻ.

Bọn họ đang rất tức giận.

Làm sao có thể cam tâm chịu tổn thất như vậy? Họ trực tiếp tấn công Lỗ Quảng Niên.

Một người xông tới đạp Lỗ Quảng Niên vào tường, trong tay ông đang cầm cái túi chứa bánh kếp rơi xuống đất.

Cũng bị mấy người kia giẫm lên.

Lỗ Quảng Niên bị đánh không những không đánh trả mà còn nhặt cái túi ôm lấy rồi bảo vệ dưới thân!

Hỗn loạn khắp nơi.

Mã Tuệ Phương muốn nhìn bảo vệ kéo Lỗ Quảng Niên đi, nhưng bà ấy không ngờ lại chuyển sang đánh nhau.

Bà ấy vừa bước ra khỏi cửa, lập tức dừng lại, bắt đầu hét lên một tiếng, nhưng cũng không tiếp tục nói thêm gì nữa.

Trong nhà, Mã Gia Vĩ cũng ra cửa xem.

Tiếng khóc của đứa trẻ lại vang lên trên ghế sô pha trong nhà.

Lỗ Quảng Niên một mình đánh nhau với năm nhân viên bảo vệ, ông ta chắc chắn không đánh lại được, không đứng dậy được còn bị đá dữ dội, đấm đá vào da thịt, lúc đầu còn định phản ứng lại, sau đó liền chịu thua.

"Nếu các người giỏi thì đánh chết tôi đi! Đánh chết tôi cũng không đi! Không có vợ không có con thì sống cũng không có ý nghĩa gì!”

“Đừng phí lời, tôi đánh chết ông!” Bình thường người trẻ tuổi sẽ không ra tay.

Nhưng nếu đã ra tay thì sức mạnh rất đáng gờm.

Lỗ Quang Niên không lên tiếng, chỉ nằm trên mặt đất, ôm đồ trong tay.

Toàn thân ông ta đều là dấu chân.

Nhân viên bảo vệ lại đá ông một cái.

Ngay sau khi ông ta trở mình, anh ta nhanh chóng nhét thứ gì đó vào miệng từ một góc độ không ai nhìn thấy.

Một nhân viên bảo vệ khác đã đá vào bụng ông ta.

Lỗ Quảng Niên phun ra ngụm máu.

"Đừng..." Mã Tuệ Phương kinh ngạc kêu lên, nhưng tiếng kêu đã bị giọng nói khác lấn át, tức giận quát lên: “Đừng đánh cha tôi, cút đi!" Lòng căm thù với cha của Mã Gia Vĩ không lớn, anh ta cũng không nghĩ nhiều, thấy cha bị đánh phun máu thì chạy ra để ngăn chặn.

Anh ta chạy ra không chỉ ngăn lại mà còn giơ chân đạp lên người bảo vệ.

Giờ phút đó, Ngô Thần đang ngồi theo dõi trong phòng nở nụ cười..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.