Tôi Bị Mắc Kẹt Trong Cùng Một Ngày

Chương 119: 119: Không Chỉ Muốn Thắng Mà Còn Muốn Thắng Hoàn Toàn!




Tô Thanh Ảnh liếc sang mấy người Diêu Hồng Lâm, khẽ giơ tay ra hiệu một chút.

Sau đó bước đến bên bàn họp, kéo ghế ra ngồi xuống, vứt tệp tài liệu lên bàn, sau đó lại lật tập tài liệu ra bắt đầu xem, vẻ mặt không thèm đếm xỉa đến người khác, trông có vẻ đang đợi bắt đầu họp.

Đám người Diêu Hồng Lâm thấy thái độ của Tô Thanh Ảnh, cũng hiểu ý động tác tay của Tô Thanh Ảnh.

Đầu tiên phải biết điều!

Mấy người lại nhìn nhau một lát, sau đó đều ngồi xuống hết.

Sau khi Tô Thanh Ảnh ngồi xuống, cô ta lại liếc sang thành viên hội đồng quản trị ở bên trái mình vừa đứng dậy, người này khoảng hơn năm mươi tuổi, mặt dài đầu hói.

Tuy trông mặt mũi bình thường nhưng mặc đồ vest rất vừa người, cộng thêm biểu cảm theo thói quen trên gương mặt đó lại rất có tố chất của "lãnh đạo".

Người này tên là Vạn Văn Xương, năm mươi bốn tuổi, ông ta là phó tổng giám đốc cao cấp của tập đoàn Kim Phúc, cũng chính là CMO tức giám đốc marketing của tập đoàn Kim Phúc.

Ngoài ra ông ta còn là tổng phụ trách của "đơn vị kinh doanh chiến lược trực tuyến" của tập đoàn Kim Phúc.

Cái gọi là "đơn vị kinh doanh chiến lược trực tuyến" chủ yếu là người phụ trách các công việc tiêu thụ trên các sàn thương mại điện tử đều phải báo cáo với Vạn Văn Xương, Vạn Văn Xương sẽ trực tiếp báo cáo lại với chủ tịch.

Tập đoàn Kim Phúc vốn là công ty trực tuyến truyền thống, nhưng từ thế kỷ mới, cùng với sự phát triển nhanh chóng của internet trong nước, tiêu thụ trực tuyến cũng ngày càng quan trọng hơn.

Tuy cho đến bây giờ, tính cả các công ty trang sức đá quý trong lẫn ngoài nước của tập đoàn Kim Phúc, mỗi năm đa số lượng tiêu thụ đều đến từ các cửa hàng bán trực tiếp, nhưng lượng tiêu thụ trực tuyến cũng tăng theo từng năm, đồng thời cũng ngày càng quan trọng.

Vạn Văn Xương không phải là "người cũ" của tập đoàn Kim Phúc, lý lịch của ông ta rất hoành tráng, từng đảm nhiệm chức vụ quan trọng ở nhiều công ty đa quốc gia quy mô lớn, có kinh nghiệm phong phú trong việc marketing trên hệ thống internet.

Ông ta là "giám đốc cao cấp" Tô Thụy Văn tốn nhiều tiền trả lương theo năm để mời về.

Tám năm trước Vạn Văn Xương vào làm việc tại tập đoàn Kim Phúc, tiếp tục mở rộng phát triển mảng tiêu thụ trên hệ thống internet cho tập đoàn Kim Phúc.

Tuy ông ta không có cổ phần của tập đoàn Kim Phúc, nhưng liên tiếp hai đợt bầu cử hội đồng quản trị, ông ta đều được Tô Thụy Văn sắp xếp sẵn, thuận lợi trở thành thành viên hội đồng quản trị của tập đoàn.

Ông ta và Tô Thụy Văn có quan hệ rất tốt, cũng là người giúp sức đáng tin cậy của Tô thụy Văn trong hội đồng quản trị.

Diêu Hồng Lâm nhìn Vạn Văn Xương một cái, vẻ mặt khẽ thay đổi.

Ông ta cũng ủng hộ Tô Thanh Ảnh?

Bỗng nhiên giọng nói điềm đạm của Diêu Hồng Lâm vang lên: "Giám đốc Vạn".

Vạn Văn Xương nhìn về phía Diêu Hồng Lâm.

Diêu Hồng Lâm khẽ cau mày với Vạn Văn Xương, hơi nghiêng đầu, nhìn về phía Tô Thanh Ảnh ra hiệu một chút nhưng lại không nói gì, trông có vẻ khó nói.

Vạn Văn Xương chợt sửng sốt, nhìn Tô Thanh Ảnh một cái, sau đó ông ta mới hiểu ra Diêu Hồng Lâm đang có ý gì.

Vạn Văn Xương gật đầu với Diêu Hồng Lâm.

Diêu Hồng Lâm mỉm cười, ánh mắt nhìn Vạn Văn Xương cũng nhiệt tình hơn nhiều.

Ông ta đã nói mà! Tô Thanh Ảnh là người nối nghiệp được nhà họ Tô cùng với đa số người của tập đoàn Kim Phúc gửi gắm nhiều hy vọng, sao có thể chưa chuẩn bị gì đã làm chuyện này chứ.

Vạn Văn Xương lại mỉm cười lịch sự lại với Diêu Hồng Lâm, sau đó lại dời mắt sang chỗ khác.

Vạn Văn Xương không thích Diêu Hồng Lâm lắm.

Đương nhiên, chuyện này không ảnh hưởng đến việc ông ta ủng hộ Tô Thanh Ảnh, tám giờ hơn tối qua ông ta đã nói chuyện với Ngô Thần trước, chủ yếu là nói về những chuyện "trong nhà", sau đó ông ta đã gặp được Tô Thanh Ảnh và Lý Nhược Băng.

Ông ta cũng có nỗi khổ của riêng mình.

Nhưng ông ta cũng không cảm thấy mình ủng hộ Diêu Hồng Lâm sẽ có chuyện gì lớn, giống như suy nghĩ lúc đó của Diêu Hồng Lâm, ông ta cũng đã nghĩ đến chuyện đó.

Cho dù nội bộ nhà họ Tô có như thế nào, tương lai tập đoàn Kim Phúc kiểu gì cũng của Tô Thanh Ảnh thôi!

Hoàn toàn hết cách, nhưng trước mắt ủng hộ chủ tịch tương lai, ngược lại cũng không khó chấp nhận như vậy.

Trong phòng họp lại có một số người lần lượt bước vào.

Cuối cùng cũng đến ba giờ rưỡi chiều!

Tô Thanh Ảnh nhìn đồng hồ một cái, sau đó gấp tập tài liệu lại, ngẩng đầu lên nhìn quanh phòng họp, thành viên hội đồng quản trị có thể đến đều đến đủ cả rồi, cộng thêm các trợ lý, thư ký cùng với những người trong ban kiểm soát, có tổng cộng hơn ba mươi người.

Những người khác đều bước đến hàng ghế phía sau, người nào người nấy ngồi vào chỗ.

Những người vây quanh bàn họp thật sự có tổng cộng mười mấy người.

Những thành viên hội đồng quản trị khác đã ngồi vào chỗ hết, chỉ có bà Tô đang khẽ nói chuyện bên cửa sổ với cổ đông Từ Chấn Nguyên.

Hóa ra Từ Chấn Nguyên chính là cổ đông lớn, ông chủ lớn của trang sức Mỹ Nguyên, cũng chính là ông chủ ban đầu của Diêu Hồng Lâm!

Thật ra ông ta cũng không có bao nhiêu cổ phần ở tập đoàn Kim Phúc, tỷ lệ phần trăm rất thấp, nhưng quả thật ông ta chính là cổ đông thứ hai của tập đoàn Kim Phúc nắm giữ cổ phần nhưng lại không bằng một nửa của Tô Thụy Văn, trong khi Tô Thụy Văn còn chia cổ phần cho Tô Thanh Ảnh.

Từ Chấn Nguyên rất không yên phận, ông ta đã từng âm thầm thu mua cổ phần lưu thông trên thị trường chứng khoán, nhằm tăng tỷ lệ phần trăm cổ phần mình đang nắm giữ, quan hệ của ông ta với bà Tô cũng không được tốt lắm.

Hai người cũng chỉ thỉnh thoảng tranh chấp với nhau, sau đó ngoài mặt vẫn bỏ qua.

"Bà Tô yên tâm, có lẽ cô Tô đã đủ tuổi nên muốn được tự quyết định, không thèm coi bố mẹ ra gì, lần này tôi chắc chắn sẽ dốc sức ủng hộ bà..." Từ Chấn Nguyên nói khẽ bảo đảm với bà Tô, nụ cười lại hơi kỳ lạ.

Ông ta cũng không biết tại sao nội bộ nhà họ Tô bỗng dưng lại như vậy.

Nhưng Tô Thụy Văn bây giờ vẫn chưa chết.

Cho dù ông ta có cách gì cũng không cần phải làm trái với bà Tô trong chuyện nhỏ nhặt này.

Thật ra ông ta có làm trái hay không cũng không quan trọng, bởi vì hai ba phiếu ông ta đang nắm giữ cũng không ảnh hưởng đến tình hình chung.

Cái gọi là kiểm soát hoàn toàn hội đồng quản trị, chính là người kiểm soát hơn hai phần ba hội đồng quản trị thì có thể kiểm soát hoàn toàn! Nghị quyết bỏ phiếu vượt quá hai phần ba thì có thể thông qua.

Đương nhiên bà Tô cũng biết rõ điều này, bà ta muốn thắng cũng rất dễ dàng, nhưng bà ta muốn thắng hoàn toàn, muốn khiến cho Tô Thanh Ảnh không được một phiếu nào, cho nên mới mở lời với Từ Chấn Nguyên.

Từ Chấn Nguyên cứ thuận nước đẩy thuyền.

"Vậy thì nhờ cậy ông rồi." Bà Tô cũng khá khách sáo với Từ Chấn Nguyên, mỉm cười nói khẽ: "Đợi chồng tôi về, chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm, đã lâu không ăn cơm cùng nhau rồi, có những chuyện chúng ta cũng phải nói cho rõ ràng..." Bà Tô nói đầy ẩn ý.

Từ Chấn Nguyên mỉm cười gật đầu đáp, không nói thêm gì nữa.

Hai người nói xong bèn tách ra bước đến phòng họp ngồi ở hai chỗ khác nhau.

"Mọi người cũng gần như đủ cả rồi, đóng cửa đi." Bà Tô ăn mặc đẹp đẽ quý phái nhấc cánh tay lên, nói xong bèn ra hiệu cho trợ lý.

Bà ta bước đến bên cạnh bàn họp, thành viên hội đồng quản trị gần đó còn kéo ghế cho bà ta, bà ta tiện thể ngồi xuống.

"Bắt đầu đi." Bà Tô lại nói.

Lẽ ra không đến lượt bà ta nói lời này, bà ta không phải thành viên hội đồng quản trị, ở đây bà ta cùng lắm chỉ là một người dự thính cuộc họp thôi.

Nhưng bà ta nói bắt đầu cũng sẽ không có ai ý kiến.

"Tôi nghĩ chắc mọi người ngồi ở đây đã nghe nói, lần này hội đồng quản trị muốn bàn bạc chuyện gì." Tô Thanh Ảnh nói thẳng, nói xong cô ta lập tức đứng dậy.

Bà Tô vẫn điềm tĩnh như thường nhìn con gái..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.