Toà Lâu Đài Phủ Gai

Chương 91




" Đúng địa chỉ này không ? "

Tae hai tay chống hông hờ hững nhìn cửa tiệm hoa nhỏ ... đây là tiệm của cô gái Hồng Cát đang hợp tác với bọn họ đây sao. Trong tưởng tượng của anh tuy nhỏ nhưng vẫn thuộc dạng sang trọng, không ngờ nó lại bé và đơn giản tới vậy. Nhưng được cái bày trí nhìn quá cũng rất được...

" Đúng rồi, vào trong thôi .."

Jonathan nhìn vào mảnh giấy rồi gật đầu... đây là địa chỉ mà anh xin được từ tên quản lý. Jonathan đi trước dò xét cẩn thận rồi mở cửa đi vào

Tae im lặng theo sau, ngay lập tức bóng dáng của cô gái được chiếu thẳng vào đôi đồng tử của Tae, người này thật là quen tới mức có cận, anh vẫn sẽ nhận ra

Cô quay lại niềm nở nói " Xin... " đột nhiên họng cứng lại, mặt tái xanh đi như lo sợ , tay cầm hoa cũng vì vậy mà run rẩy. Có đánh chết cô cũng không nghĩ sẽ gặp anh ở đây

Phải làm sao đây ?

" Koya... " Tae cau mày nhìn cô chăm chú.

Anh nhớ không nhầm, hôm nay là giữa tuần, cô phải bận rộn ở công ty mới phải chứ , tại sao lại xuất hiện ở đây như vậy...

" Trợ lý Tae ..." Koya gượng gạo nói mặt mũi mỗi lúc một tái hơn.

Quả này cô xong chuyện rồi...

Cô đang vất vả nói dối như thế nào để được nghỉ phép, bây giờ gặp Tae ở đây, anh ta nhất định sẽ điều tra cẩn thận rồi báo với nhân sự, lúc đó mọi chuyện sẽ sáng tỏ và cô nhất định sẽ bị đuổi việc mất

Jonathan cau hai mày lại nhìn hai người bọn họ đầy phức tạp, anh đặt một tay lên vai Tae hơi nghiêng đầu nhẹ giọng hỏi " Hai người quen nhau sao ?"

" Cô ta là nhân viên của công ty "

Jonathan quay sang nhìn Koya từ trên xuống dưới , thân hình khá hấp dẫn, mặt mũi cũng được gọi là xinh đẹp sắc sảo, nhưng hình như tuổi vẫn còn rất trẻ thì phải. Trẻ như vậy mà vào được tập đoàn JK quả là một người không đùa được đâu ....

Bị Jonathan nhìn chăm chăm vào mình, Koya bỗng dưng thấy khó chịu, chỉ muốn móc hai con ngươi của tên này ra.

Jonathan cười một cái rồi chuyển chủ đề " Tiện hoa này có phải của cô Hồng Cát gì đó không ?"

" Phải, là của chị ấy, hai anh cần mua gì tôi có thể tư vấn " Koya hơi lấy lại ổn định đặt bống hoa trên tay xuống, đôi mắt liếc qua chỗ Tae xem biểu hiện của anh ta

Jonathan khoanh tay ngắm một vòng quay cửa tiệm, tuy nhỏ nhưng lại rất nhiều loại hoa, xem ra cô Hồng Cát này là người rất yêu hoa

Tae từ đầu tới cuối vẫn không chịu rời mắt khỏi Koya, lúc này mới lại lên tiếng :

" Cô thật sự có thể tư vấn ?"

Koya giật mình quay sang nhìn Tae, khó khăn nuốt cục sợ này vào trong.

" Có thể, anh muốn tìm hoa gì ?"

Tae từ từ lại gần, rất gần khiến Koya có phần bất an. Anh tiến một bước thì Koya lùi một bước, gót chân cô vô tình va phải chân bàn mà dừng lại, hơi thở của Tae càng lúc càng gần hơn, Koya thở gấp vì sợ, mặt mũi cũng vì vậy mà không còn sắc nữa...

" Tôi muốn... "

" Người xấu ..."

Đột nhiên từ trong tiệm xuất hiện một một cậu nhóc chạy tới đấm thẳng vào hạ bộ quý giá của Tae " Aaa... "

" Nochu... " Koya hét lớn, nhắm chặt hai mắt không dam nhìn hành động vừa rồi của cháu mình. Mà Jonathan đứng đó cũng không kịp trở tay chỉ biết nhăn mặt đau thay cho Tae

Anh đau đớn ôm lấy phần dưới quỳ xuống sàn, cậu nhóc này tuy nhỏ nhưng lực lại không thể đùa được. Mặt mũi đỏ lên nhìn cậu nhóc vừa đấm mình mà sôi máu....

" Xấu tính sẽ phải đi bác sĩ " Nochu ôm chặt dì nói.

Vừa rồi lúc cậu rửa tay xong, lúc đi lên thì thấy người đàn ông này đang rất sát dì như muốn đánh, nên ngay lập tức hành động này Nochu quy lại thành một hành động xấu mà lai tới đấm anh.

Thật ra cậu không biết mình đấm phải gì, chỉ là với chiều cao chưa phát triển của mình cũng vừa tầm tay mà thuận tiện đánh phải ...

Jonathan tròn mắt nhìn cậu nhóc này, nhỏ tuổi nhưng rất khí thế, thật là thú vị " Cậu nhóc, tại sao lại nói bạn chú thế ?"

Jonathan đi tới, ngồi xuống đỡ lấy Tae đau lòng thay cho Tae . Lúc này Tae mới đỡ đau một chút, khó khăn bám lấy Jonathan đứng dậy nhìn Nochu

" Có biết mình vừa làm gì không ?" Tae lạnh lùng nhìn Nochu

Nochu gật đầu nói " Bảo vệ con gái "

Koya kinh ngạc nhìn cháu mình... cái gì mà bảo vệ con gái chứ? Cô mới đi xa một thời gian, là ai dậy nó mấy cái điều này vậy .

Lần trước Nochu được bố dậy là đàn ông con trai nhất định phải bảo vệ được con gái, nếu không sẽ là một người đàn ông xấu . Vậy nên trong đầu Nochu coi bà ngoại, mẹ và dì quy thành con gái hết...

" Trợ lý Tae, tôi thật lòng xin lỗi, mong anh bỏ qua chuyện này, thằng bé còn nhỏ chưa hiểu chuyện " Koya khẩn trương nói

Jonathan cười một cái nhìn Nochu rồi lại nhìn Tae với bộ dạng khổ sở

" Cháu tên gì ?" Jonathan dịu dàng hỏi

" Cháu là Nochu, con trai mẹ..."

Nói chưa hết câu đồng hồ trên tường bỗng nhiên vang lên một chuông điểm tám giờ sáng...

" Thôi chết muộn học rồi, xin lỗi hai anh nhé, tôi phải đưa thằng bé đi học "

Koya với lấy balo nhanh chóng chạy ra phía cửa, đột nhiên dừng bước quay lại nhìn Jonathan " Làm phiền anh đưa trợ lý Tae tới bệnh viện, mọi tri phí thuốc men tôi sẽ thanh toán khi quay lại "

Hôm qua Hae có gọi điện nói phải đi nước ngoài với bên nghỉ dưỡng để tìm mua gì đấy nên nhờ cô về trông Nochu vài ba ngày. Ai ngờ mới ngày đầu tiên lại xui xẻo tới như vậy...

" Dì ơi... nhanh nên sắp muộn học rồi" Nochu ôm cổ Koya nói

Không lâu sau cũng đưa Nochu tới được lớp, tóc mái đã ướt nhẻm đi, hơi thở cũng đã không ổn định. Chỉ mừng là chưa muộn giờ vào lớp của Nochu

" Dì về nhé... chiều dì sẽ đón Nochu "

____________

Trên xe...

" Có đau lắm không ? " Jonathan ngồi cạnh nhìn Tae đầy châm chọc

Tae quay sang ánh mắt hình viên đạt cắm thẳng vào mặt Jonathan " Muốn thử không ?"

" Người ta muốn hỏi thăm thôi, cậu làm gì mà tức chứ "

Nghĩ mà tức, bị nhóc con không đâu đấm một phát vào chỗ hiểm chứ, đã vậy lại còn trước mặt Koya nữa. Lần này về công ty cô ta nhất định sẽ nói chuyện này cho người khác. Nhưng mà, nhóc con đó nhìn mặt mũi rất đáng yêu, miệng mép lại lanh lợi như vậy, bố mẹ chắc hẳn là người có học thức

Mà nhóc con này nhìn qua có nét gì đấy rất giống với chủ tịch lúc nhỏ, rất đáng yêu...

Quay lại khu nghỉ dưỡng Jonathan bực tức đi cạnh Tae. Nghĩ mà phí thời gian quý báu của anh, tưởng sáng nay gặp được cô Hồng Cát đó, ai ngờ không được gặp lại đã vậy lại xảy ra một số chuyện nữa.

" Này, thấy thế nào rồi "

Jonathan quay sang hỏi lại Tae lần nữa cho chắc. Dù sao cũng là chỗ nguy hiểm, bị đấm một cú như vậy, là bác sĩ như anh không thể coi thường được

" Không sao ..."

" Nhìn nhóc con đó đáng yêu như vậy mà ra tay thật tàn nhẫn... "

Tae xỏ tay vào túi quần nhìn Jonathan đầy mệt mỏi " Còn muốn nói gì nữa không? Nếu không tôi về phòng nghỉ đây, nếu không có gì liên quan tới chủ tịch thì đừng làm phiền tôi nữa "

Anh quay lưng đi vào trong luôn... Jonathan chỉ biết đứng đó nhìn mắt chữ A miệng chữ O... đúng là cái tên khó hiểu, thái độ như vậy là sao chứ, anh chỉ muốn quan tâm thôi mà, càng ngày càng lạnh lùng .

" Đồ sắt đá..." Jonathan nói một câu tiếng anh rất lớn ám chỉ Tae

Tae vẫn đi, trên miệng cười một cái không thèm quay lại nói " Nếu làm phiền lần nữa, tôi sẽ cho anh nếm thử mùi vị này "

Trước cổng trường... một người đàn ông mặc trên mình bộ âu phục màu xánh lịch lãm, hai mắt nhìn về phía cổng trường rất lâu đợi một bóng dáng xuất hiện

" Tạm biệt "

" Tạm biệt "

Đám trẻ lần lượt chào tạm biệt nhau ra về, không lâu sau anh cũng nhìn thấy người anh muốn tìm. Cậu đang một mình dưới gốc cây, trên tay cầm bình nước đổ nước vào một cây hoa nhỏ

Anh bất giác cười một cái rồi từ từ lại gần " Nochu..."

Cậu quay lại ngẩng mặt nhìn người đàn ông cao lớn, bất giác cậu sợ hãi lùi lại vài bước . Đây là chú xấu tính lần trước đã làm mẹ khóc

Sắc mặt Seung bỗng chốc tối sầm lại nhìn Nochu... thằng bé hình như đang sợ mình

" Đừng sợ, chú không làm gì con đâu "

Nochu gần như mếu máo cầm chặt lấy bình nước trong tay

" Nochu..." đằng sau vang lên một giọng nói quen thuộc, cậu tròn mắt nhìn nhanh chóng chạy tới chỗ người vừa xuất hiện

" Bố ... "

Jungkook mỉm cười vuốt mắt tóc Nochu rồi lại véo một cái lên má cậu. Một lúc rồi quay sang nhìn người đàn ông trước mặt đầy chán ghét...

Lại là anh ta, người lần trước gặp ở tiệm hoa Hồng Cát. Anh ta tới đây có việc gì, con trai anh sao lại có biểu hiện sợ hãi vơi anh ta như vậy chứ ?

Seung bất động nhìn hai người bọn họ, Nochu vừa rồi gọi Jungkook là bố. Vậy có nghĩa anh ta đã gặp Hae mà đứa con này thực sự là của Jeon Jungkook hay sao.

Hai người đối mặt nhìn nhau rất lâu như thể muốn phân chia cao thấp. Jungkook không hiểu vì sao trong lòng lại cảm thấy khó chịu với người đàn ông này tới như vậy, cho dù anh ta không có làm gì với anh nhưng anh vẫn cảm thấy vô cùng chán ghét

Nochu được Jungkook bế trên tay, cậu úp mặt vào vai Jungkook vì sợ, chỉ muốn bố bế nhanh đi, thế mà bố lại vẫn đứng đó " Bố Kook... con sợ "

Jungkook vỗ nhẹ lên lưng Nochu an ủi nói " Nochu ngoan, có bố ở đây, không ai dám làm hại con "

Seung hiểu được hàm ý trong lời nói mà cười nhạt một cái " Đây là con trai anh sao ?"

" Phải " Jungkook lạnh lùng trả lời. Ánh mắt cũng mang theo nhiều sự chết chóc

" Hai người đã gặp nhau rồi sao ? Chúc mừng cả hai nhé , cậu nhóc của hai người rất đáng yêu "

Seung thản nhiên nói những lời mà Jungkook không hiểu. Jungkook cau mày nhìn Seung, cái gì mà gặp lại nhau rồi cậu nhóc của hai người chứ ?

Mà... người đàn ông này, có biết anh hay sao, tại sao anh lại không nhớ mình có quen biết người này chứ ? Nhưng mà người đàn ông này thật sự anh nhìn rất quen mắt, cứ như gặp ở đâu thì phải

" Cô ấy là một người phụ nữ tốt, đừng để tuột mất lần nữa " Nói xong nhưng lời này, lòng Seung bỗng chốc nặng như nước .

Anh biết bản thân mình vẫn còn tình cảm với Hae rất nhiều, nhưng một lần sai trái là quá đủ rồi, anh không muốn vì sự ích kỉ của mình mà làm tổn thương Hae thêm lần nào nữa. Hai người họ đã quay lại, điều này anh nên chúc phúc cho họ

Jungkook cau lại quay đầu nhìn Seung lạnh lùng ngồi lên xe... tại sao anh ta lại nói mấy lời vô nghĩa kia như vậy chứ ?

Rốt cuộc anh ta biết được gì ? Mà cô ấy là ai ?

" Bố ơi... "

" Ơi.. bố đây " Jungkook lấy lại ổn định đặt Nochu xuống, nở một nụ cười thật đẹp với Nochu

" Hôm nay con đã bảo vệ dì, con đã đấm người xấu " Nochu dơ nắm đấm lên hùng hồn kể.

Cái điệu bộ này khiến Jungkook vô cùng thích thú " Làm tốt lắm con trai... đàn ông là phải như vậy "

Anh đứng dậy nắm tay Nochu dắt về phía xe của mình... như thói quen, chiều nào Jungkook cũng tới đây mà mua rất nhiều đồ ăn cho Nochu.

Jungkook lấy một tờ giấy ăn cẩn thận lau miệng cho Nochu, rồi bế cậu đặt ngồi lên đùi mình , rồi lại lấy một toè giấy ướt chu đáo lau tay cho cậu. Những loại hành động này anh chưa từng học qua cũng chưa từng nhìn ai mà chỉ là theo bản năng của một người bố vậy.

" Bố ơi "

" Hử "

" Con muốn ở với bố "

Nochu xoay người ngồi đối diện Jungkook. Bàn tay nhỏ nghịch ngợm mái tóc Jungkook.

" Thật không ? Vậy còn mẹ con " Anh như được câu nói này của Nochu làm cho vui vẻ rất nhiều

Nhóc con này thật biết cách làm hài lòng anh ...

" Con cũng muốn ở với mẹ "

Jungkook cười cười véo má cậu " Vậy bố và mẹ con, con muốn ở với ai ?"

Nochu không suy nghĩ mà trả lời ngay

" Mẹ Hae "

Lại là Hae, cái tên này thật sự làm anh rất đau đầu mỗi khi nghe thấy cái tên này... tâm nặng như nước, lại có một cảm giác đau đớn không tả. Thật ra, đối với những chuyện mơ hồ không hiểu anh sẽ thấy sợ hãi, mà càng sợ thì càng đau đớn thống khổ hơn

Đang trong lúc bị những thứ mơ hồ vây quanh tâm trí, Jungkook đã bị Nochu nghịch ngợm cởi cúc áo sơmi ra. Cái tay nhỏ chạm vào vết sẹo cũ trước ngực

" Bố kook ơi... bố bị sao vậy" Nochu tò mò hỏi

Jungkook nhìn xuống ngực mình cũng không biết mình bị làm sao, chỉ biết nó xuất hiện ở ngực mình lâu lắm rồi... mỗi lần chạm vào anh lại cảm nhận được sự ấm áp và đau thương

Không thấy Jungkook trả lời, Nochu nghịch ngợm


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.