Toà Lâu Đài Phủ Gai

Chương 85




Tại một nhà hàng sang trọng ...

Xung quanh được trang trí rất nhiều ánh nến, thậm trí mỗi một góc cạnh đều được đặt một chậu hoa hồng cổ vô cùng đẹp mắt

" Lyly, đây là điều bất ngờ của em "

Jungkook quan sát xung quanh, ánh mắt hiện ra không chút hứng thú. Lyly nắm được thái độ của Jungkook, trong lòng cũng hơi có chút lo lắng

" Jaykay, anh không thích à? Em làm như vậy là để chúc mừng anh đã thành công dự án ở Namhae  "

Lyly sắc mặt trùng xuống, hai môi khẽ cong tạo nên một dường rất đẹp, ánh mắt không ngừng nhìn chăm chăm Jungkook...

Jungkook thấy vậy liền nở nụ cười nắm lấy tay cô hạ giọng an ủi...

" Không phải là anh không thích, mà là mấy chuyện như vậy không cần ăn mừng như này, cùng nhau ăn bữa cơm là được rồi "

Lyly nhẹ người, nở nụ cười tươi nhìn anh...

Người đàn ông này, dù cho có lí do xấu xa gì đi nữa cô cũng không thể nào bỏ qua được. Jungkook thực sự là một người đàn ông hoàn hảo nhất mà cô từng gặp.

Nếu tối hôm ấy Jungkook không vì tránh cô thì cũng không có vụ tai nạn kinh khủng kia, cũng sẽ không có chuyện Jungkook đột nhiên lại sủng cô như ngày hôm nay . Còn nữa là Jungkook hoàn toàn không còn nhớ tới cô gái tên Hae kia, đây là điều mà cô thầm mừng nhất.

Từ khi tìm hiểu được Jungkook biết anh có vợ chưa cưới, cô đã cảm thấy chán tới mức nào. Rồi đột nhiên sau vụ tai nạn anh lại càng để ý tới cô và hoàn toàn quên cô gái kia trong lòng không thể tưởng tượng được sẽ có ngày như thế ...

Nhưng có một điều cô luôn cảm thấy lo ngại nhất là điều mà Jungkook chưa từng nói... anh chưa công nhận cô làm bạn gái hay người phụ nữ của anh. Bọn họ cứ như vậy, chín tháng nay ở bên nhau xuất hiện trước báo chí, chỉ với danh nghĩa là thư ký riêng. Tới thời điểm này, chính cô cũng không thể hiểu được giữ bọn họ đang là mối quan hệ gì

" Jaykay... "

" Hử " 

" Bố mẹ nuôi em muốn gặp anh vào cuối tuần này "

Lyly nhẹ giọng nói, ánh mắt quan sát sắc mặt Jungkook rất tỉ mỉ

" Ừ ..." Jungkook không ngẩng mặt, hai tay vẫn thuần thục cắt miếng thịt bò trên đĩa

" Vậy lần này anh sẽ tới chứ ?"

Jungkook dừng lại, nho nhã lấy khăn lau đi khoé miệng của mình rồi chuyển tầm nhìn về phía ngồi đối diện

" Bây giờ chưa phải lúc "

" Bây giờ không phải, vậy thì bao giờ chứ. Anh có yêu em không Jaykay "

Lyly không kiên nhẫn nổi được nữa mà vội vàng nói, có thể thấy được sự lo lắng qua đôi mắt đẹp kia của cô. Cô thực rất sợ một ngày Jungkook sẽ thay lòng đổi dạ, vậy nên cô rất muốn tiến triển nhanh hơn với Jungkook, tránh đêm dài lại lắm mộng

" Lyly, vấn đề này chúng ta đã nói quá nhiều lần rồi thì phải " Jungkook lạnh lùng vứt chiếc khăn vừa lau miệng lên bàn

Cô nhìn anh, ánh mắt tràn đầy vẻ vô tội, những giọt lệ cuối cùng cũng tuôn trào trước mặt Jungkook.

Trong lòng Jungkook đột nhiên lại nhớ tới người phụ nữ khi sáng... so với sự đau lòng khi thấy cô khóc thì đối với Lyly anh lại cảm thấy vô cùng phiền phức.

" Jaykay, anh không muốn lấy em sao?"

" Anh có việc nên đi trước, anh sẽ cho người đưa em về "

Jungkook mệt mỏi đứng lên, không do dự mà đi thẳng ra khỏi nhà hàng. Lyly vẫn ngồi đó khóc, nhìn bóng dáng cao lớn kia biến mất sau cánh cửa, trái tim cô thật sự như muốn nổ tung ra.

Cô thật sự không hiểu nổi Jungkook trong lòng coi cô là gì nữa...

" Chủ tịch, dùng bữa nhanh vậy sao?"

" Ừ "

Tae ngạc nhiên khi thấy Jungkook quay lại khá sớm. Có lẽ đã có chuyện gì không hay, khoé miệng Tae nhếch nên một vẻ đắc ý . Trong đầu không ngừng tưởng tượng người đàn bà kia đang ấm ức tới mức nào

Jungkook ngả đầu về phía sau, hai mắt nhắm nghiền lại thả lỏng cơ thể. Đi cả ngày, được một tối tưởng vui vẻ, ai ngờ lại bị Lyly làm cho mất hứng . Thật ra những điều Lyly vừa nói, anh cũng đã từng nghĩ qua. Chỉ là cứ nghĩ tới cho Lyly một danh phận trong đầu anh lại cảm thấy rất đau, thậm trí còn có chút tội lỗi nào đó không thể nói ra

Tae thuận tay lái xe thẳng về đường chính tới khách sạn...

" Về biệt thự... tối nay tôi sẽ ngủ ở đó" Jungkook trầm giọng nói

Tae ngạc nhiên nhìn Jungkook qua kính chiếu hậu. Từ lúc xảy ra vụ tai nạn, Jungkook hầu như không về nhà nữa mà chỉ ở khách sạn. Chín tháng qua số lần anh về biệt thự rất ít, thậm trí về cũng chỉ ở lại một lúc rồi đi ngay.

Đây là lần đầu tiên sau vụ tai nạn Jungkook quay về biệt thự ngủ qua đêm, điều này quả thực rất bất ngờ...

Tae cũng không nhiều chuyện chỉ nhận lệnh rồi lái xe thẳng về biệt thự. Bác Han được báo tin, lập tức dọn phòng cho Jungkook, tâm trạng cũng rất phấn khởi...

" Cậu chủ, tôi đã chuẩn bị phòng rồi "

Jungkook không nói gì, chỉ gật đầu rồi lên thẳng tầng hai, tiến tới căn phòng có cánh cửa gỗ lớn ở cuối hành lang. Thế nhưng tay vừa chạm vào tay nắm thì lại do dự một lúc, cuối cùng là quay lưng đi xuống nhà ...

Ở nơi này như đã bị mất đi một thứ ấm áp gì đó, một thứ nhe thật sự quan trọng vậy, nhưng cuối cùng vẫn không biết thứ đó là gì

Jungkook bất giác đi ra ngoài, ra sau nhà nhìn vườn Cát Tường rất lâu. Đã rất nhiều lần anh tự hỏi vì sao mình lại trồng cái vườn này, hoa anh thích là hoa hồng, chứ đâu phải Cát Tường. Đã mất lần nghĩ sẽ phá bỏ cái vườn này, nhưng vì trái tim anh luôn có một linh cảm gì đó nói anh nhất định phải bảo vệ cái vườn này, nên cuối cùng anh đã quyết định giữ lại nó

Đột nhiên dưới chân có một thứ làm Jungkook phải bận tâm mà cúi xuống

Là Mây...

Nó đang vẫy đuôi liến đôi giày của anh một cách thích thú...

" Mày to gan đấy... "

Jungkook ngồi xuống, vuốt ve bộ lông trắng của nó, ánh mắt trở nên vô cùng dịu dành. Con vật đáng yêu này, không hiểu vì sao mấy lần anh về đây nó đều quấn quít tới như vậy, làm anh cũng thấy hứng thú rất nhiều

" Cậu chủ, cậu ăn tối chưa ?"

" Ăn một ít rồi "

" Vậy tôi vào chuẩn bị thêm đồ ăn cho cậu "

Jungkook không quay đầu lại, chỉ gật đầu một cái, tay vẫn vuốt ve bộ lông mượt của Mây.

Luồng gió mát thổi qua khu vườn hoa này một cách nhẹ nhàng như du ngủ, Jungkook như bị thôi miên bơi hương hoa ở đây mà ngủ thiếp đi trên ghế ngoài vườn

" Cái này là sao vậy?"

" Anh làm nó để tặng cho em"

" ..., Làm vợ anh nhé "

" Anh biết chúng ta gặp nhau đều không có ấn tượng tốt, nhưng anh mong em có thể bỏ qua mọi thứ không đúng trước đây của anh. Em có thể cùng anh đi hết quãng đường còn lại không ? "

" ... "

" ...! Có đồng ý gả cho anh không?

" Không cần trả lời, im lặng là đã đồng ý "

Jungkook giật mình ngồi dậy nhìn xung quanh, mái tóc dài lúc trước được gọn gàng bây giờ đã bị làn gió thổi tung. Mây cũng bị động mà cuộn tròn trong lòng Jungkook, anh cúi xuống nhìn Mây đầy phức tạp.

Anh muốn hỏi người con gái trong giác mơ đó là ai ? Lần trước cũng vậy, qua trưa ở đây trong giấc mơ anh cũng gặp cô gái đó, chỉ là không thể nhìn rõ mặt cũng không nghe được tên người con gái đó. Nhưng người đàn ông trong mơ kia là anh, tạu sao anh lại cùng cô gái kia hạnh phúc tới như vậy chứ?

Cứ mỗi lần về đây, khi chợp mắt qua đều xuất hiện hình ảnh này, nó lại khiến anh đau đầu không chịu được nên phải chuyển ra ngoài ở...

" Cậu chủ, vào nhà thôi. Tôi chuẩn bị đồ ăn xong rồi "

Jungkook thơt dài gật đầu cùng ông Han vào trong nhà...

Dang dùng bữa, đột nhiên lại nhớ tới người phụ nữ mang bầu kia. Không biết sinh nở như thế nào rồi mà trong lòng cứ nóng lên khó chịu. Còn không biết làm con trai hay con gái nữa, bác sĩ nói đẻ non không biết hai mẹ con người đó có mệnh hệ gì không?

Trong lòng bứt dứt khó chịu không thôi cuối cùng cũng lấy điện thoại ra gọi cho bệnh viện...

" Alo, bệnh viện thị trấn Namhae xin nghe "

" Tôi là người sáng nay đưa một thai phụ tới sinh, không biết bây giờ cô ấy như thế nào rồi, đứa bé là trai hay gái ?"

Đầu máy im lặng một lúc rồi mới lên tiếng ... ngữ điệu rất nhanh phát ra đầy dịu ngọt

" À... cô ấy đã sinh rồi, đứa bé hiện tại đang được ở lồng kính, nhưng cũng không có gì đáng lo ngại. Cô ấy cũng vừa mới tỉnh lại "

" Không sao là tốt rồi, cảm ơn cô "

" Đây là trách nhiệm của chúng tôi "

" À.. còn nữa, tôi muốn thuê một y tá riêng chăm sóc cho cô ấy. Thuốc men và các loại dịch vụ nào tốt nhất cứ phục vụ cho cô ấy. Hết bao nhiêu, tôi sẽ cho người đem tiền mặt qua "

" Nếu cô ấy không muốn... chúng tôi "

Đầu máy nghe qua có chút e ngại... Jungkook liền vội nói

" Cứ nói đây là chương trình ưu đãi của bệnh viện, cô ấy sẽ thấy thoải mái "

Jungkook thản nhiên nói cứ như mình là người hiểu người đó vậy... Chính anh cũng cảm thấy bất ngờ với chính bản thân mình, đã quá quan tâm tới một người lạ tới như vậy.

Cũng chẳng hiểu vì sao lại vì người phụ nữ xa lạ đó mà làm nhiều việc như vậy. Thế nhưng trong lòng đã khắc ghi khuôn mặt đó ngay từ lần đầu gặp rồi, khuôn mặt đấy thật sự có gì đó rất quen và ấm áp.

Jungkook nhìn xuống hai bàn tay mình một lúc, khoé miệng đột nhiên nhếch lên một đường cong vô cùng đẹp mắt. Bàn tay này đã đụng phải bộ ngực ấy, đã vậy không tự chủ mà ôm lấy cái bụng bầu lớn kia của người khác, thật buồn cười

Cứ như người phụ nữ và cái bụng bầu đó là của mình vậy ....

Trong lòng đột nhiên cũng muốn có một người vợ và những đứa con. Nghĩ tới đây, anh lại nghĩ tới những lời khi nãy Lyly nói...

Trong lòng lại lăn tăn không thôi...

Tại bệnh viện

" À phải rồi... vừa rồi bố mẹ đi đóng tiền, y tá nói chồng con đã đóng viện phí. Bố mẹ có hỏi thì chỉ biết một người đàn ông đẹp trai, con có quen cậu ta không? " bà Van ánh mắt khó hiểu nhìn Hae

Chồng sao...?

Hae bất giác ngẩng đầu nhìn bà Van, sắc mặt bỗng nhiên trùng xuống . Phải rồi, Jungkook anh ấy còn ở đây không, cô muốn gặp Jungkook...

" Chị Hae, chị có chồng thật sao ?" Koya tròn mắt kinh ngạc nhìn Hae.

Hae thực không biết phải giải thích như thế nào, nên gọi Jungkook là chồng hay là một người quen cũ. Nhưng thật buồn cười, khi sáng thái độ đấy không giống với người quen nhau. Anh ấy đối với cô có thái độ xa lạ như vậy, tại sao lại có thể đi nói với người khác là chồng mình được

" Hae ! con sao thế ? "

Ông Van đặt một tay lên vai Hae lo lắng hỏi, nhìn sắc mặt Hae không được tốt ông đoán được ngay đã xảy ra chuyện gì

" Con không sao? Người đàn ông đó còn ở đây không ạ ?"

" Y tá nói, đưa con vào phòng đẻ không lâu thì đã rời đi "

Hae lặng người đi, cứ như bị ai đó trôn vùi dưới nền cát dày vậy. Tại sao lại không thể đợi cô sinh xong chứ, tại sao lại không hỏi cô có thai với ai, tại sao tới một câu hỏi cuộc sống ổn không anh cũng không có. Có phải khi đã kết thúc anh lại quyết liệt dứt khoát tới mức như vậy

- Cốc cốc

Trong phòng phát ra tiếng gõ cửa, một y tá đi vào trên mặt nở một nụ cười vô cùng thân thiện, nhẹ giọng nói :

" Xin chào! Bệnh viện chúng tôi đang có dịch vụ ưu đãi cho những phụ nữ vừa sinh xong. Tôi sẽ phụ trách phục vụ hai mẹ con chị tới khi xuất viện "

Tất cả đều nhìn nhau một lúc rồi mới hiểu, không ngờ bệnh viện ở thị trấn bây giờ lại tốt tới như vậy

Nhìn đứa bé trong lồng kính, Hae đột nhiên rơi nước mắt. Sau này khi lớn lên, đứa trẻ này nhất định sẽ hỏi bố nó là ai, vậy lúc đấy cô sẽ phải làm thế nào.

Nếu người đàn ông kia đã tuyệt tình như vậy, có lẽ cô cũng không nên ngóng đợi nữa... vì trong lòng người đàn ông kia hiện tại đã có người khác rồi....

5 năm sau ...

Tại một nghĩa trang, mỗi bậc thang đều được tỉ mỉ tạo nên từ bậc đá, nền cỏ xanh được cắt bằng phẳng vô cùng yên tĩnh và trong lành

Một người đàn ông anh tuấn trên người mặc bộ âu phục màu đen được đặt từ Ý, mái tóc được vuốt gọn gàng càng tạo nên vẻ lạnh lùng của người đàn ông

" Đã sáu năm rồi... nhanh thật đấy "

Tae thở dài đặt bó hoa Cát Tường xuống trước bia mộ . Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt cái hôm nay đã là ngày giỗ thứ sáu của Hae. Tae còn nhớ như in ngày đầu gặp cô rồi những chuyện xảy ra trong quá khứ. Có lẽ Hae là người thiếu may mắn nhất mà anh từng gặp, cô ấy là người tốt nhưng tiếc là ông trời lại không thấu...

" Có phải em dưới đó rất trách anh vì đã không nói với chủ tịch... Trí nhớ của chủ tịch mấy năm qua thật sự vẫn không có gì tiến triển hết, nhưng em yên tâm anh sẽ chăm sóc thật tốt cho chủ tịch... Nếu có kiếp sau, anh muốn được gặp em sớm hơn một chút, nhất định sẽ bảo vệ em thật tốt "

Tae gạt đi giọt nước mắt hiếm có của mình, khoé miệng nhếch lên nụ cười hiền... một lúc cuối cùng cũng rời đi

**********

" Dì à ! Dì không muốn ở lại với con hay sao? "

" Nochu ngoan, Dì lên Seoul kiếm tiền, khi nào rảnh, dì sẽ về với Nochu nhé "

Koya ôm lấy Nochu xoa xoa mái tóc mềm mượn của cậu nhóc. Đứa trẻ đáng yêu này cứ quấn cô tới như vậy trong lòng cô cũng không muốn rời đi chút nào. Chỉ là bây giờ cô đã là thiếu nữ hai ba tuổi rồi, đâu còn mải chơi như trước nữa. Nên Seoul làm việc là quyết định khó khăn nhất của cô, nhưng cũng là cách duy nhất có thể kiếm được công việc ổn định với thực lực của cô.

" Dì... hứa... nha "

Nochu lau nước mắt, sụt sịt nói

" Dì hứa, dì đi kiếm tiền mua đồ chơi cho Nochu chứ, phải không ?"

Nochu gật đầu, ngoan ngoãn ôm lấy cổ


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.