Toà Lâu Đài Phủ Gai

Chương 73




Lăm phút trước

Mọi thứ rõ ràng đến đáng sợ, tất cả như được phủ một lớp bụi dày rồi hiện ra trước mắt cô không thể nào trốn tránh nổi, người đàn ông trong đoạn video thật là Jungkook. Thì ra những lời Seung và Hyun nói là thật, cô thật sự chưa hiểu hết con người anh.

Thật ngu dốt cho từng đấy thời gian cô tin tưởng và yêu anh tới như vậy

Cô đau khổ ném chiếc điện thoại vào góc tường khiến nó vỡ tan. Hae nặng nhọc đứng dậy, cả cơ thể run lên tưởng như sắp ngã khuỵ, khó khăn lắm mới có thể bám được vào tường để đi ra.

Nước mắt cứ vậy mà rơi xuống lăn qua gò má chạm tới môi đắng ngắt, cứ thế lăn dài trên khuôn mặt , không làm cách nào ngăn cản được nỗi đau đang hạ lấy mình

Cô đáng lẽ không nên tin tưởng anh tới mức mù quáng như vậy

*******

" Em thấy trong người thế nào rồi ?"

Jungkook nhẹ giọng nói, sự xuất hiện của Hae quá bất ngờ khiến anh chưa kịp chuẩn bị tinh thần

" Mau trả lời em, anh định làm gì anh ấy ?"

Tae đứng đó cũng rất bất ngờ, chưa bao giờ anh Hae tức giận tới như vậy, cả ánh mắt kia nữa, vừa căm hận lại vừa thất vọng. Dù là lúc trước anh có thấy hai người cãi nhau nhưng cũng không thấy Hae đáng sợ giống như vậy

Yang cũng vì ngữ điệu lớn và đáng sợ này mà chạy tới..

" Hai cậu đi trước đi " không trả lời cô, cũng không chuyển ánh mắt, chỉ nhẹ giọng nói

Cả Tae và Yang đều muốn nói gì đó nhưng lại không dám. Có lẽ hai người họ cần không gian riêng để nói chuyện với nhau

" Hae ! Lại đây với anh " ngay sau khi hai người vừa rời đi, Jungkook liên rang hai tay tiến tới gần Hae như muốn ôm

Hae không có ý định làm theo lời anh, Jungkook càng tiếng lên thì cô càng lùi lại " Trả lời em đi "

" Mọi chuyện rất dài dòng và phức tạp, em tốt nhất là không nên xen vào việc này  " Anh dừng lại đáp, giọng anh không nóng giận, ngược lại hết sức dịu dàng

Nói đúng hơn là anh không thích cô xem vào những chuyện này, không muốn cô vì chuyện này mà thêm sợ

" Tại sao anh lại xấu xa đến như vậy? " Cô lạnh giọng buông lời, đem theo vô vàn sự trách móc dành cho anh

" Anh xấu xa ?"  Jungkook cười nhạt một cái, hạ giọng nói tiếp " Dựa vào cái gì em nói chồng của mình như vậy "

" Anh đã làm bao nhiêu chuyện độc ác rồi tại sao vẫn còn muốn giết Hyun chứ? Anh ấy đâu làm gì sai với anh mà anh lại làm vậy hả "

Hay cho câu vừa nói của cô, rất rõ ràng và bênh vực

" Bây giờ em đang bênh vực người khác đấy à? " Ánh mắt anh dần trở lên sắc lạnh

" Anh đã sai tại sao lại càng sai như vậy, anh đã hứa với em như thế nào vậy Jungkook, có phải anh vẫn muốn làm những chuyện thiếu nhân tính kia " Cô lớn tiếng nói, đôi mắt cũng xuất hiện nhưng tia máu đỏ

" Anh có thể hứa với em tất cả mọi thứ, nhưng ngoại trừ việc này anh mong em không can thiệp vào việc của anh "

" Con người anh thật ghê tởm "

Hay cho câu Con Người Anh Thật Ghê Tởm của cô

Anh rất bất ngờ trước thái độ cũng như câu nói của Hae. Anh là muốn tốt cho cô nên mới giấu cô chuyện này, anh là đang trả thù giúp gia đình cô và cũng là cho gia đình anh. Anh làm vậy là sai là độc ác tới mức cô phải ghê tởm hay sao?

Anh bước tới gần cô, đôi mắt lạnh lùng nhìn cô " Em coi anh là hạng người ghê tởm thế à ?"

" Em thà lên tiếng bảo vệ người khác mà gắn lên người anh tội độc ác, như vậy liệu có phải phép không Hae ?"

" Anh thôi đi, dù em thật sự rất yêu anh, nhưng việc thiếu nhân tính như vậy, em không thể cho qua được "

Jungkook cười lớn... Rất tốt, thật sự rất tốt, ngữ điệu và lời nói vô cùng mạnh mẽ tới không ngờ. Anh tự hỏi mình rằng, liệu rằng thời gian qua cô tâm lý bất ổn như vậy là thật hay giả nữa, quá xuất xắc

" Anh không muốn cãi nhau với em nữa, giờ em chỉ cần lo cho bản thân để làm tròn trách nhiệm của người vợ làm được rồi "

" Làm vợ ? Jeon Jungkook... tôi thà lấy một người xấu xí , mù loà câm điếc hay nghèo khổ còn hơn lấy một người lừa dối và tàn độc như anh " Cô quay người bỏ chạy, cô không thể tiếp tục sống với còn người này được nữa. Cuối cùng cho tới ngày hôm nay, cô cũng hiểu được hết bên trong con người của anh. Thật xảo quyệt và ghê tởm

Jungkook nhếch mép cười, đây là lần thứ hai cô chà đạp lên lòng tự trọng của anh. Tại sao Hae không tin anh, không tin anh đã thay đổi vì cô mà sửa đổi bản thân nhiều như thế nào, để rồi cuối cùng nhận lại từ cô vẫn là không tin tưởng

Anh giận dữ gạt hết những thứ trên bàn rơi xuống đất tạo lên âm thanh rất lớn

Ngoài trời cũng đột nhiên trở lên mưa giông gió lớn

" Chủ tịch, cô Hae đang dọn đồ " Yang bên ngoài chạy tới sắc mặt vô cùng vội vàng

Nghe thấy vậy, anh lách qua người Yang chạy thẳng về phòng. Lửa giận trong lòng mỗi lúc một lớn hơn

" Em làm cái gì vậy hả " Anh quát lớn, đôi mắt lạnh lão nhìn Hae đang cho đồ vào vali

" Tôi không muốn ở đây nữa " Hae khàn giọng nói

Nói ra những từ này cô cảm thấy cổ họng đắng ngắt rất khó chịu

" Anh không cho phép em đi " Jungkook lấy hết số quần áo trong vali ném vào tủ, ngữ điệu vừa nguy hiểm vừa đáng sợ.

Bọn họ tại sao không thể bình tĩnh ngồi nói chuyện với nhau chứ? Tại sao mỗi lần như vậy cô lại chọn cách bỏ đi, có phải là rất muốn bỏ rơi anh .

" Tại sao tôi không được phép, anh đừng vô lý như vậy "

" Anh là chồng em, điều này là vô lý à? Em vì thằng khốn kiếp đó mà cãi nhau với anh rồi đòi bỏ đi, vậy ai mới là người vô lý " Càng lúc Jungkook càng tức giận và ghen tuông.

" Chồng sao ? Tôi với anh chưa đăng ký, hơn nữa từ nay về sau cũng không có chuyện đăng ký gì nữa. Tôi thật sự không thể kết hôn anh được "

" Em có biết mình vừa nói gì không hả"

Hae hít lấy một hơi thật sâu, ngửa mặt lên cho những giọt nước mắt chạy ngược vào trong, rồi cầm những tấm ảnh trên bàn ném về phía anh đầy thất vọng

" Tôi biết rất rõ mình vừa nói gì? Cái này chắc anh hiểu cũng rõ, đúng không?"

Mấy tấm ảnh này là sao? Tại sao cô lại có chúng? Đây chính xác là chụp anh sáng nay ngồi uống rượu với người lạ rồi... không phải là cô đang nghĩ anh lăng nhăng đó chứ

" Hae ! Nghe anh giải thích... chuyện không như em nghĩ..." Anh hạ giọng, ánh mắt trùng xuống nhìn Hae

" Jeon Jungkook... Em hỏi anh "

Lúc này giọng Hae cũng trầm xuống một giọng vô cùng nhẹ nhàng nhưng lại đem theo điều thất vọng

" ... "

" Anh có yêu em không? Có thể buông bả tất cả để chết với em không? "

" Có ... anh rất yêu em. Hae nghe anh nói, chúng ta sẽ không ai chết cả  "

" Lời giải thích của anh vĩnh viễn không thể trả lời được câu hỏi của em.  Tình yêu đối với anh tất cả đều vô nghĩa. Địa vị, tiền tài, mới là thứ mà anh cần "

" Hae ! Em mới là thứ anh cần nhất trên đời này "

Jungkook mỗi lúc tiến một bước, cô lại lùi một bước, cô ghét anh tới mức vậy hay sao ? Anh thặt sự muốn ôm cô một cái, để cô cảm nhận trái tim anh vì cô mà ngày một ấm áp như thế nào...

" Trước đây anh rất ghét em, còn muốn lấy mạng em. Từ lúc chúng ta yêu nhau anh chưa từng một lần nói câu Anh Yêu Em, anh lừa dối tình cảm của em, anh lợi dụng em để lấy những thứ anh cần. Bây giờ anh nói, em là thứ trên đời anh cần nhất, loại người như vậy sao em có thể tin tưởng "

Từng câu từng chữ phát ra vô cùng chính xác, anh không chối bỏ...

Anh đã từng ghét cô, từng muốn lấy đi sinh mạng của cô, cũng từng lợi dụng cô để đạt mục đích của mình. Nhưng đấy là của trước kia là của quá khứ đã qua, cô không thể vì tương lai mà quên đi chuyện lúc trước hay sao. Anh bây giờ đã thay đổi rất nhiều, cũng rất yêu cô rất muốn bao vệ cho cô, cũng chưa từng nghĩ sẽ lại lợi dụng cô

" Hãy tin anh lần này được không?" Trên mặt anh lúc này thật sự rất đáng thương, giống như đang bị mọi người ức hiếp vậy.

Thật khiến người ta phải đau lòng

" Nếu có một ngày, em làm ảnh hưởng tới địa vị và tiền tài làm nguy hiểm tới anh... liệu ngày nào đó, anh có giết em không ?"

" Anh không giết em, cũng không để ai làm hại tới em. Xin em đừng nói những lời tàn nhẫn này nữa " Jungkook hai tay nắm chặt lấy khuỷ tay cô, khổ tâm nói

Hae cười một cái, ánh mắt nhìn anh đau lòng... Cô lạnh lùng gặt tay anh ra khỏi mình. Bọn họ gặp nhau là lỗi của ông trời, còn yêu anh lại là lỗi của cô...

" Chúng ta dừng ở đây thôi "

Hae lại lần nữa ôm quần áo của mình vào vali. Càng cho vào bao nhiêu, anh càng ném ra bấy nhiêu... cô là của riêng anh, không được phép ra ngoài dù là nửa bước

Cô bất lực nhìn anh một cái, ánh mắt hiện lên vô vàn tia lửa giận nhìn về phía anh.

Được thôi... dù sao cũng không phải là quần áo của cô. Cô không cần tới chúng nữa...

Vừa đi được hai bước đã bị anh kéo lại giữ chặn trong lòng mình

" Mau bỏ tôi ra" Càng vùng vẫy anh càng siết chặt tay mình hơn.

Lệnh anh cô không thể chối, đôi môi lạnh lẽo mang theo khí lạnh đột nhiên áp xuống môi cô, anh thô bao một tay ôm đầu cô một tay ôm eo ngấu nghiên như một con hổ bị bỏ đói nhiều ngay.

- Xoạc.... tiếng xé áo bị Jungkook manh mẽ làm rách.

" Jeon Jungkook, anh điên rồi mau bỏ tôi ra "

Những lời Hae nói dường như không có trọng lượng đối với anh. Lúc này anh cần là cô cảm nhận được tình cảm của anh, cảm nhận anh yêu cô tới mức nào

Anh đẩy cô lên giường, vội vàng khoá cơ thể cô dưới mình không cho cô chạy thoát. Rất nhanh trên người Hae đã không còn mảnh vải che thân, Jungkook cũng vậy gấp gáp cởi bỏ âu phục của mình ra ném xuống sàn, ngấu nghiến hôn cô khắp cơ thể.

Hae cảm thấy lòng tự tôn của bản thân như bị anh chà đạp , liền dùng hết toàn bộ sức lực để đẩy anh ra. Đáng tiếc, sức cô so với anh không là gì, làm cách nào cũng không chạy được

Mặc cho cô giãy dụa cào cấu tới bật máu, anh vẫn làm những hành động của một người đàn ông bình thường.

" Dừng lại, mau dừng lại "

" Anh không cho phép em rời khỏi đây, không cho phép, em nhớ cho rõ"

Giãy dụa không nổi, Hae mệt mỏi mặc cho anh muốn làm gì mình thì làm, hốc mắt cô cùng đã rơi xuống một hàng nước trong vắt như thuỷ tinh.

Bên ngoài, sấm chớp mỗi lúc một lớn, tiếng cành cây bên đường cũng vì vậy mà gãy tạo lên tiếng động nghe rất rợn người. Mùa đông tại sao lại có sấm chớp, có phải chính ông trời cũng đang phẫn nộ cho anh hoặc cho cô đúng không?

Cô cảm nhận được đối phương đang làm những trò gì trên cơ thể mình, nhưng tại sao cô không còn chống cự được nữa, cô mệt rồi, cô thật sự đã quá mệt mỏi rồi

Jungkook thở mạnh, dùng hết thứ đó của mình cắm vào bên trong, bắt đầu nhanh nhẹn ra vào. Hae đau đơn cắn chặt môi, thứ đau đơn kia không phải là vì chuyện hoan ái này mà xuất ohats từ chính trái tim của cô, rất đau đớn

Bọn họ cứ vậy tới khuya muộn

Hae xoáy người hướng về phía cửa sổ, trời đã thôi sớm chớp nhưng mưa lúc này vẫn chưa ngớt. Đằng sau có thể cảm nhận được hơi thở của anh rất sát. Hơi thở này lúc trước cô đã thích biết bao nhiêu, tại sao lúc này cô lại thấy xa lạ tới vậy.

Jungkook một tay làm gối cho cô, một tay ôm cô rất chặt ngủ một giấc sau chuyện mệt nhọc vừa rồi. Anh muốn khi thức giấc hai người sẽ làm lành và hiểu nhau hơn.

Cô xoay người vào phía anh, ngắm nhìn khuôn mặt anh rất lâu.

Đẹp trai, thật sự rất đẹp trai...

Nhưng cô nhận ra một điều, những thứ đẹp đẽ luôn là những thứ có gai nhọn không thể chạm vào. Một khi đã cố chấp chạm vào nó, ngay lập tức nó sẽ khiến mình đau và rỉ máu

Anh cũng không những bông hồng vậy, rất đẹp, rất thu hút nhưng anh là thứ không thể chạm vào

Nếu đã bị đau thì cô xin phép chạm vào anh thêm một lúc nữa, chỉ một lúc nữa thôi...

Cô vào tay qua eo ôm lấy anh rất chặt, áp mặt vào lồng ngực vạm vỡ của anh .

Cảm nhận được vòng tay từ phía cô, Jungkook hài lòng ôm cô chặt hơn, hôn nhẹ lên trán cô một cái.

Thời giam cứ vậy trôi qua rất nhanh, cô đột nhiên muốn thời gian dừng lại một chút để cô có thể ôm anh thêm một lúc nữa, một lúc nữa thôi là cô và anh sẽ không còn bên nhau nữa rồi, vậy nên cô chỉ muốn thời gian đừng trôi qua nhanh như vậy.

" Jungkook ..." Hae nhẹ giọng gọi tên anh.

Nhưng anh lúc này lại thản nhiên ngủ say không biết gì? " Jungkook "

Gọi thêm vài lần, chắc chắn anh không có phản ứng gì Hae mới nhẹ nhàng thoát khỏi vòng tay anh xuống giường đầy luyến tiếc

Cô mặc vội lấy quần áo vào người nhanh chóng rời khỏi đây. Bước tới cửa cô đột nhiên khự lại quay đầu nhìn anh còn đang ngủ say, trong lòng vừa đau đớn vừa thất vọng.

Tới lúc cô phải đi rồi...

Phải rời xa anh rồi, rời xa một người chưa từng yêu cô

Bọn họ không thể đã sai, lại sai thêm nữa. Kỉ niệm kia như một giấc mơ vậy, khi tỉnh lại mở mắt ra đã hoàn toàn biến mất

Ngoài đường trời chưa sáng hẳn, cũng chỉ còn mưa phùn nhỏ, đủ khiến người ta lười biếng ra khỏi nhà.

Trên mặt Hae mỗi lúc một chuyển sang trắng bệch, cô thật sự rất mệt cũng đói nữa, ngày hôm qua cô chưa được ăn gì nên hiện tại cô cảm thấy chân tay run rẩy đi không nổi, hai mắt cũng vì vậy mà mờ đi

12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.