Toà Lâu Đài Phủ Gai

Chương 7




Ngồi suy nghĩ mãi một lúc vẫn không thể nghĩ ra được cách giải quyết chuyện party vào buổi tối, quả thật điều này khiến anh rất đau đầu.

" chủ tịch " Tae từ ngoài bước vào nét mặt rất nghiêm túc

" Sao rồi " Jungkook đang ngả lưng về phía sau ghế đôi mắt nhắm lại thư giãn

" Tôi đã tìm hiểu qua, lần này rất nhiều công ty khác cũng sẽ tham dự buổi party của Jakson "

" Chết tiệt " Jungkook sắc mặt vô cùng đáng sợ... nếu như lần này anh mà không có cơ hội thì lần sau rất khó để tìm một nhà đầu tư lớn như vậy

" Đã sắp trưa chủ tịch có muốn về nhà nghỉ ngơi không " Tae đưa tay lên nhìn đồng hồ nói

" Không, báo bác Han trưa tôi không về" Jungkook xoay chiếc ghế hướng ra ngoài cửa sổ, lúc này anh không có tâm trạng để ăn uống gì hết điều anh quan tâm là dự án sắp tới

Biết tin chủ tịch làm qua trưa nên nhân viên trong công ty cũng không ai dám nghỉ quá trưa, tất cả chỉ vội vàng trong 30p riêng tư rồi lại tiếp tục công việc

- Cốc cốc

- Cốc cốc

Ánh mắt Jungkook khẽ cau lại tâm trạng cực kì khó chịu nhìn ra ngoài cửa phòng làm việc. Bình thường mọi người chỉ dám gõ một lần thế mà ai to gan dám gõ nhiều làm Jungkook khó chịu.

" Chuyện gì thế " Một giọng nói từ sau phát ra, Hae giật mình quay lại hơi bất ngờ khi thấy ngay cái tên háo sắc hôm trước cũng ở đây

" Tôi đem cơm đến cho cậu Jeon" Hae đưa cái túi đựng cơm ra cho Tae kiểm tra.

Tae cúi xuống xem rồi tự mở cửa đi vào, Hae thấy vậy cũng vào trong luôn. Trong đầu hơi tò mò vì chưa có sự cho phép của Jungkook mà anh ta dám mở cửa đi vào

Nhìn thấy Tae bước vào anh đang định chửi Tae một trận vì dám gõ cửa nhiều thì bóng dáng Hae xuất hiện đằng sau Tae làm Jungkook bình tĩnh lại ánh mắt nhìn Hae vô cùng lạnh lùng.

" Cậu Jeon, bác Han bảo tôi đem đồ ăn tới cho cậu " Hae chỉ dám liếc nhìn qua Jungkook đang ngồi trên bàn làm việc tay cầm bút ánh mắt nhìn về mình như muốn ăn tươi cô vậy.

" Để đấy rồi về đi " Tae đứng yên một góc nhìn Hae nói

" Không được, bác Han dặn phải đợi anh... cậu Jeon ăn xong mới được về"

Tae bất lực quay sang nhìn Jungkook. Jungkook mặc kệ những lời Hae nói anh vẫn cắm đầu vào xử lý tiếp mấy cái tài liệu, làm Hae phải ngồi đợi gần một tiếng.

" Anh gì ơi " Hae khẽ gọi Tae đang đứng gần đó., cô sợ làm phiền tới anh ta. Tae quay mặt lại nhìn Hae

" Cơm nguội hết rồi, anh bảo cậu Jeon ra ăn luôn được không " Hae vừa nói ánh mắt vừa liếc qua Jungkook. Thật ra những câu Hae nói Jungkook đều nghe thấy hết.

Không để Tae nói gì, Jungkook đặt bút xuống bàn ngồi xuống đối diện Hae nhìn khay đồ ăn. Tae đột nhiên bỏ đi để lại cô nột mình ngồi đây với Jungkook.

Tự dưng bụng Hae sôi lên vì đói, sắc mặt Hae tự nhiên đỏ ửng vì ngại.Cái bầu không khí im ắng này làm cô vừa sợ vừa xấu khổ nữa, cũng tại anh ta làm cô phải đợi nên chưa được ăn cái gì.

" Ăn đi " Jungkook lấy trong khay ra thêm một đôi đũa ném về phía Hae giọng nói trầm êm du. Hae vẫn thấy hơi sợ nên hơi do dự không dám ăn. Có khi nào đây là bữa cuối của mình không, anh ta sẽ kết liễu mình ở đây à.. bác Han lại không có đây không ai có thể cứu mình được nữa rồi

" Còn không ăn " Jungkook ngước nhìn Hae cùng ánh mắt uy lực

" Bác Han bảo tôi không được ăn cùng cậu " Hae lắc đầu nhẹ nhàng nói

" Ở đây không có bác ấy " Jungkook nói xong rồi tiếp tục ăn. Cô nghe thấy vậy cũng chẳng biết làm thế nào thôi thì cứ ăn đi đã dù sao cũng đang đói.

" Cậu Jeon " Đang ăn Hae đột nhiên nói ,Jungkook không nhìn chỉ ừ một tiếng nhỏ

" Ừ "

" Lần sau cậu có thể lên tiếng khi tôi gõ cửa được không?" Hae thản nhiên nói, anh dừng ăn nhìn Hae làm Hae thấy sợ...

" Hình như tôi hơi nhiều chuyện xin lỗi cậu " Hae gượng cười khổ sở

" Ai đưa tới đây "

" Bác Han đã gọi taxi cho tôi "

" Làm sao lên đây được "

" Bác Han đã đưa cho tôi cái thẻ này và dặn ai chặn đường chỉ cần dơ ra hihi. Tôi đã làm như bác Han nói thế là họ đưa tôi lên tận đây " Hae vừa ăn vừa nói lúc này cũng quên đi cái từ sợ vừa nãy.

Jungkook hơi bất ngờ bới bản thân mình, chưa bao giờ anh nói nhiều với một người không hề thân thích gì. Quan sát Hae rất kĩ, nhìn vào bộ quần áo cũ kĩ này Jungkook hơi hiếu kì về cuộc sống trước đây của cô.

" Ông thấy thế nào rồi "

" Con gái tôi " Ông Jin yếu ớt nhìn Tae

" ông yên tâm đi, cô ấy đang sống rất tốt " Tae kéo ghế xuống ngồi bên cạnh giường bệnh.

" Xin hãy tha cho chúng tôi " Đây mắt ông Jin hiện nên một màu u ám

" Quá muộn rồi, nếu ông muốn hai bố con sống thì cô ta phải ở lại. Ông nghỉ đi tôi đi đây, cần gì cứ nói với bác sĩ ở đây"

Đã một tuần Hae sống trong ngôi biệt thự của anh, mọi thứ đối với Hae bắt đầu quen hơn, cô không còn sợ mỗi khi anh xuất hiện nữa

" Aaaa Cô Hae " Một giọng nói đáng yêu phát ra từ phía xa, Hae quay quay quan sát xem giọng nói đó phát ra từ đâu thì cô nhìn thấy nhóc Jimin đáng yêu đang đứng ở sân thượng của biệt thự bên kia

" Jimin, cháu làm gì trên đấy vậy " Hae vẫy tay vui mừng nói

" Cháu lên đây chơi, tại sao cô lại ở đó "

" Cô làm giúp việc ở đây "

Jungkook trong phòng nghe thấy có tiếng ồn bên ngoài khiến anh hiếu kì đu ra ngoài ban công ngó lên thì thấy cô đang nói chuyện rất vui vẻ với đứa trẻ hàng xóm kia

" Cô không sao chứ ạ "

" Cô không sao, cô phải xuống đây tạm biệt cháu nhé " Hae trên tay ôm đống quần áo xuống nhà bộ dạng rất khổ sở, chồng quần áo cao che mất tầm nhìn của cô làm vô va vào một thứ gì đó mà ngã xuống

" Yah bực cả mình " Hae đứng dậy làu bàu nói ánh mắt vừa dừng lại ở chỗ coi đụng phải thì thấy Jungkook đang đứng nhìn Hae mặt vô cảm

" Cậu Jeon tôi xin lỗi " Hae vội cúi đầu xin lỗi rồi nhặt vội đống quần áo lên

" Không biết cho vào giỏ sao?" Jungkook vẫn đứng đây thản nhiên nói mà không hề lại giúp đỡ

" Cái giỏ cũ bị gẫy quai bác Han chưa đi mua được thưa cậu "

Jungkook không nói gì quay lưng bước vào phòng. Cô khẽ bĩu môi một cái, người gì đâu thấy thế mà không giúp

" Chuyện gì "

" Chủ tịch, có chuyện vui " Đầu máy bên kia là Tae nghe qua cũng biết chuyện tốt đối với anh

" Nói "

" Ngài Jakson đã thay đổi buổi party buổi tối lên thành chiều rồi thưa chủ tịch "

" Tốt " ánh mắt anh đang nhìn vào bông hồng hiện nên rõ sự đắc ý

" ba tuần nữa ngài Jakson và vợ sẽ tới Hàn "

" Được, cứ theo đề án mà làm " đặt chiếc điện thoại xuống bàn, vui chưa được lâu đáy mắt anh lại hiện lên màu buồn u ám. Anh đang tự hỏi rằng bản thân mình cố gắng lãnh đạo và kiếm tiền để làm gì trong khi thứ giúp được anh bây giờ là tình yêu. Tình yêu là gì tại sao anh thấy xa vời quá, đối với anh tình yêu là sự giải dối, là thứ khiến con người ta từ mạnh mẽ cũng trở lên yếu mền

" Mây, em có thể ăn nhanh được không? " tối nào cũng tầm này Hae đều phải ra sau nhà cho Mây ăn và phải đợi Mây ăn xong mới được quay lại nhà. Trong lòng cô cũng dần cảm thấy lạ và hiếu kì hơn.

" Nhìn nó dạo này có vẻ nghịch ngợm hơn rồi " Bác Han từ nhà đi ra đứng nhìn Mây đang ăn . Cô ngước nhìn bác Han với ánh mắt phức tạp

" Vậy lúc trước nó làm sao vậy bác Han"

" Không sao, vào nhà thôi " Bác Han gượng cười quay người vào trong. Cô cũng không nhiều chuyện theo bác Han vào luôn.

" Bác Han, tại sao buổi tối cậu Jeon không ra ngoài vậy ạ " liếc nhìn lên tầng hai sắc mặt rất hiếu kì

" Cậu chủ rất nhiều chuyện phải xử lý không có thời gian ra ngoài "

Bác Han nói không hề suy nghĩ. Cũng đúng anh ta đứng đầu cả một cái công ty lớn như vậy không bận mới lạ .

Vẫn như thường ngày cô lại đem đồ ăn cho Mây..

" Chị đau bụng quá, em ăn đi nhé chị sẽ ra ngay " Hae nhăn nhó ôm bụng chạy vào nhà. Cô ngồi trong nhà tắm vẻ mặt hiện rõ sự thoải mái, đúng là không gì thoải mái bằng ... kịp thời.

"Aaaaaa....aaaa hừm hừ..."

Đột nhiên một tiếng kêu lớn là Hae đang ngồi cũng phải sợ, tiếng kêu dần bé đi thay bằng tiếng rên rỉ ở đâu đó trong ngôi biệt thự này. Cô nhẹ nhàng mở cửa ngó đầu ra cố gắng nghe xem âm thanh đó phát ra từ đâu thì giờ không còn nghe thấy nữa, cô quay lại chô Mây đầu hơi nghiêng đầy khó hiểu.

"Quái lạ chẳng lẽ mình vừa nghe nhầm"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.