Toà Lâu Đài Phủ Gai

Chương 66




" Chuyện điều tra được đến đâu rồi " Jungkook vắt chéo chân hai tay đan xen nhau nhìn Tae đầy lạnh lùng

" Căn biệt thự đó hiện tại không còn ở đấy nữa. Bên quản lý nhà đất cũng đã cung cấp thông tin người mua nhà cho tôi, nhưng đọc qua không có gì đáng khả nghi " Tae rút trong cặp táp ra một tập hồ sơ liên quan tới ngôi biệt thự cuối phố mà Yuli thường hay lui tới khi còn sống

Jungkook cầm lấy tập hồ sơ đứng dậy đi về phía bàn làm việc. Đôi mắt chăm chú nhìn vào tập hồ sơ không rời.

Chẳng lẽ người chủ ngôi biệt thự đấy thật sự là người này sao? Có gì đó làm anh thấy vẫn có chút nghi ngờ

" Tìm nơi ở hiện tại của họ đi " Jungkook ném tập hồ sơ xuống bàn

" Vâng chủ tịch " Tae nhận lệnh rồi đi ngay lập tức.

Thật là đau đầu, mọi thứ cứ như bị rối tung rối mù lên. Chưa bao giờ Jungkook lại cảm thấy đau đầu tới như vậy? Rốt cuộc hắn ta là người như thế nào mà có thể qua được mắt anh nhiều lần tới như vậy.

Còn chuyện kho vàng, đúng như những gì anh đoán. Nó không thật sự có ở ngôi biệt thự, có lẽ nó không tồn tại hoặc có lẽ nó ở ....

- Ting ting

Đang mải suy nghĩ thì điện thoại anh hiện lên tin nhắn. Khoé miệng anh khẽ cưỡi tạo lên rất đẹp mắt

Là tin nhắn của Hae

-Bao giờ anh về ?

- 2 tiếng nữa, đã nhớ anh rồi sao?

- Vâng, em đang ngồi ngoài vườn. Cảm ơn anh

- Thích là được rồi, thời tiết rất lạnh đừng ở ngoài lâu quá

- Em biết rồi, anh làm việc đi

Tin nhắn vừa được gửi đi chưa lâu thì điện thoại Hae lại rung lên một cuộc gọi. Nhìn thấy số máy quen thuộc cô vội ấn nghe

" Có chuyện gì sao?" Hae nhẹ giọng nói pha chút kiêu ngạo

Đầu máy bên kia có hơi bất ngờ trước cách nói chuyện nhưng làm anh vô cùng thích thú " Không được phép gọi điện hay sao? Hay là anh chỉ được nhắn tin "

Jungkook xoáy ghế nhìn ra ngoài cửa sổ tưởng tượng ra gương mật diễm lệ của cô. Thật ra anh có thể nhắn tin nhưng vì tự dưng muốn nghe thấy giọng nói ngọt ngào này nên đã gọi điện. Anh thật sự nhớ cô, thật không ngờ con người sắt đã khô khốc như anh lại có ngày mắc vào lưới tình của cô

" Không có, nhưng chúng ta vừa nhắn tin xong mà "

" Anh nhớ em "

Lời nói này của Jungkook khiến coi thấy vui vô cùng, anh nhất ít khi nói ra những lời này vậy nên khi anh nói, cô thật sự rất vui và ghi nhớ trong đầu rất kỹ.

" Em cũng vậy "

" Chủ tịch, tới giờ họp rồi "

Bên ngoài là tiếng của nhân viên nói, cô có thể nghe được

" Anh đang bận sao? "

" Ừ, anh có cuộc họp. Nghỉ ngơi đi, chút nữa anh về "

Hae tắt máy, cất điện thoại vào túi áo...

Ôm Mây vào lòng ngồi trên ghế đá ngắm vườn cát tường, tâm trạng rất thoải mái. Thời tiết dù có lạnh tới mấy cô vẫn thấy ấm áp vô cùng.

" Cô nên vào trong nhà, ở ngoài lâu sẽ cảm lạnh " vệ sĩ Yang từ đâu tới đứng phía sau lưng trịnh trọng nói

Hae cúi đầu nhìn Mây, ánh mắt lại chuyển hướng về chiếc nhẫn ở ngón áp út

" Tôi không thấy lạnh " Hae nhẹ nhàng đáp

Yang có thể hiểu lúc này cô đang hạnh phúc tới mức nào, nhưng nếu như ở ngoài mãi như vậy, cô xảy ra chuyện gì Chủ tịch nhất định sẽ giận

" Vậy cô mặc thêm cái này vào đi, cô bị làm sao chủ tịch sẽ không bỏ qua cho tôi " Yang cởi chiếc áo vest dày nặng của mình cho Hae.

Hae nhìn sang chiếc áo rồi ngẩng mặt nhìn anh.

Nghĩ một hồi cô quyết định đứng dậy...

Anh nói đúng, nếu cô bị làm sao, với tính cách ngang tàn của Jungkook nhất định sẽ không bỏ qua cho Yang.

" Thôi anh mặc vào đi, tôi sẽ vào nhà "

Yang nhẹ người đi vào cùng cô

" Thời gian cô và chủ tịch đi... ngôi nhà này rất trống trải "

Hae bất ngờ với lời này của Yang. Cô quay sang nhì anh đầy hiếu kỳ

" Thật vậy sao? Không phải tôi đi xa, mọi người ở nhà đã cố tình làm điều bất ngờ này hay sao hả " Hae vui vẻ nói, ánh mắt nhìn về phía vườn hoa ám chỉ

Yang chột dạ, miễn cưỡng cười.

Nếu như cô biết thật ra việc làm vườn hoa này chỉ là để che mắt cô vì Jungkook muốn tìm kho vàng, nhất định cô sẽ rất thất vọng

Nhìn cô vui vẻ hạnh phúc tới như vậy, đâu ai muốn nói ra sự thật này. Thật sự không dám nghĩ tới cảnh một ngày cô biết chuyện này, phản ứng sẽ ra sao

" Anh sao vậy? " Hae thấy Yang không nói gì liền hỏi

" Tôi không sao, chúng ta vào trong thôi. Bác Han đang nấu súp cho cô "

Hai ngày sau...

Mấy ngày nay cô hay dậy sớm để chuẩn bị đồ ăn sáng và chuẩn bị quần áo tới công ty cùng Jungkook.

Cảm giác đi làm với anh thật thú vị, lúc nào cũng có thể bên anh như vậy trng lòng bớt cô đơn rất nhiều.

" Mặt anh có dính gì à ?" Jungkook đặt tập tài liệu xuống nhìn về phía bàn tiếp khác ở góc phòng

Hae lắc đầu nói " Không có, chỉ là em mới phát hiện ra một điều "

" Điều gì?" Jungkook đứng dậy đi về phía cô, bế cô đặt ngồi trên đùi mình

" Anh có biết khi anh làm việc nhìn rất đẹp trai hay không ?" Hae búng nhẹ lên mũi anh dịu dàng nói

" Anh biết " Jungkook thản nhiên gật đầu nói

Hae nhìn anh tỏ vẻ không can tâm, chẳng lẽ những lời này của cô anh không thể nói vài lời như ngạc nhiên hay sao?

Thật nhạt nhẽo...

" Vậy, em có biết lúc này anh đang muốn gì không?"

Hae nghĩ một hồi không ra , liền lắc đầu

" Là muốn ăn em ngay bây giờ " Vừa nói xong Jungkook đè cô xuống ghế. Gấp gáp hôn cô tới cuồng nhiệt .

Ngày nào đi làm cô cũng bộ dạng như vậy, anh thật sự không thể kiềm chế mà làm việc được

Hae táo bạo ôm chặt lấy cô anh, cùng anh trao đổi mật ngọt

- Cốc cốc

" Chủ tịch " bên ngoài là giọng của một nhân viên nam

" Có chuyện gì?" Jungkook dừng hôn, gương mặt cau lại tỏ vẻ khó chịu vì bị làm phiền

Đang lúc cao trào thì bị xen ngang thật khó chịu

" Có một vài văn kiện cần chủ tịch phê duyệt ạ "

" Cầm về đi, ngày mai tôi sẽ xem sau "

" Hay là anh xem đi, biết đâu là giấy tờ quan trọng " Hae nhẹ giọng nói

Jungkook không quan tâm, tiếp tục cúi xuống hôn cô " Không cần "

Hình như khi bị rơi vào lưới tình rồi, những thứ xung quang đều trở lên không quan trọng vậy

Nhân viện nam quay người bỏ đi với tập tài liệu, trên mặt hiện rõ sự bất lực

" Có chuyện gì vậy ?" Giám đốc Kim đi ngang qua thây vậy liền hỏi

" Có mấy văn kiện cần chủ tịch xét duyệt gấp, nhưng bên trong đang có phu nhân nên... tất cả đều bị trì hoãn " nam nhiên viên kia không do dự mà kể ngay.

Những lời anh không sai...

Đúng là từ lúc Hae tới công ty, mọi chuyện đều chậm đi một chút. Nếu là trước đây thì chuyện chậm chễ này không có, vị phu nhân này quả thực có một mị lực rất đáng sợ

" Cậu đưa đây, tôi sẽ đưa chủ tịch "

" Vậy phiền tổng giám đốc Kim rồi "

Đầu giờ chiều khi Jungkook và Hae dùng bữa xong...

" Phu nhân "

Vừa từ nhà vệ sinh đi ra, nghe thấy tiếng gọi Hae liền quay lại

" Giám đốc Kim " cô cúi đầu chào hỏi

" Phu nhân rảnh chứ? Tôi mời phu nhân một ly cafe " giám đốc Kim điềm đạm nói

Hae không từ chối liền nhận lời ngay. Giám đốc Kim không phải người xa lạ nên cô cũng không cần đề phòng

Hai ly cafe được bê ra, Hae ngửi một hơi rồi mới uống. Cafe ở căn tin này cũng rất thượng hạng, không khác gì những cửa hàng nổi tiếng ngoài kia

" À phiền phu nhân đưa chủ tịch giúp tôi tập văn kiện này. Đây toàn là những văn kiện cần xử lý gấp, nhưng..." giám đốc Kim nói đến đây có chút ngập ngừng

" Giám đốc Kim cứ nói đi ạ "

" Mấy hôm nay công việc đều chậm hơn một chút, nếu chủ tịch không phê duyệt những thứ này, công ty tổn thất rất nặng " sắc mặt ông Kim biểu hiện có chút lo lắng.

Hae nghe vậy cũng đoán được một phần là do mình... hình như cô tới đây là gánh nặng cho mọi người thì phải

" Tôi sẽ đưa cái này cho anh ấy " Hae mỉm cười hiền nói rồi cầm tập tài liệu đi ngay

Nhìn vào tập văn kiện này trong lòng cô thấy áy náy vô cùng. Mấy ngày này làm bọn họ khổ sở rồi, thật đáng trách mà.

" Jungkook " Hae nhẹ giọng gọi

Anh dừng bút ngước mặt nhìn cô đầy trìu mến " Hử " một tiếng

" Cái này là văn kiện cần anh phê duyệt gấp, anh xem qua đi. Bị chậm mất mấy ngày rồi " Hae áy náy nói

Sắc mặt Jungkook không biểu hiện gì cho là nghiêm trọng hết. Anh vẫn thản nhiên xem tập văn kiện cô đưa

" Em về đây "

Jungkook cau mày nhìn cô...

" Sao vậy?" Anh đặt tập tài liệu xuống, đứng dậy vòng qua bàn làm việc ôm lấy cô

" Thì đột nhiên không muốn ở đây nữa, muốn ở nhà làm vợ đảm " Hae chỉnh lại cổ áo giúp anh

Jungkook kéo cô về bàn tiếp khách, giúp cô tạo tư thế thoải mái ngồi trên đùi mình " Không được về "

" Nhưng mà em thấy ở đây hơi chán, muốn đi lại bên ngoài " Hae cố lấy một lí do để thuyết phục anh

Và cuối cùng....

" Được rồi, vậy ở lại hết hôm nay đi, xong việc anh đưa em về "

Hae ngoan ngoãn nghe lời của anh.

******

" Anh ta giữ người tới mức vậy à ?" Seung lạnh giọng nói

Mấy hôm nay không thấy Hae ra ngoài, cho người điều tra thì biết cô được Jungkook đưa tới công ty.

" Vâng, sáng đi tối về không có gì bất thường "

" Tiếp tục theo hai người họ "

Seung tắt máy ném lên bàn làm việc không thương tiếc. Anh không kiễn nhẫn được nữa rồi, anh không thể ngồi đây để đợi cô nhớ lại mình nữa.

Cầm lấy chìa khoá lái xe về biệt thự, anh muốn tìm một thứ ....

" Con trai, sao lại về tầm này " mẹ Seung bất ngờ nói

" Vâng, con tìm chút đồ " Không nán lại nói chuyện với mẹ, anh chạy thẳng lên phòng mình tìm đồ

Bà vẫn đứng đó nhìn con trai mình khó hiểu. Chưa bao giờ bà thấy con trai mình vội vàng như vậy

Không thể đứng yên, bà lên lầu xem có chuyện gì với đứa con trai này

" Con tìm gì thế?"

" Đống quần áo cũ của con đâu hết rồi mẹ " Seung lục tung tủ hoá ra là để tìm mấy bộ đồ cũ

" Mẹ thấy cũ quá nên soạn cho cô giúp việc rồi "

Seung tròn mắt nhìn mẹ mình... trên mặt hiện rõ sự khó chịu

" Mẹ... sao không hỏi con vậy? "

" Mẹ tưởng con không mặc nữa nên cho cô ấy..."

Chưa nói hết thì Seung nhanh chân chạy xuống nhà tìm cô giúp việc... anh nhất định phải tìm được nó

" Cô ơi..."

" Cậu chủ tìm tôi " cô giúp việc cung kinh nói

" Thật là ngại nhưng mà cô có thể cho cháu xin lại mấy bộ quần áo cũ mẹ cháu đã cho cô được không ?" Seung mặt mũi méo sệch đi khi phải đứng trước mặt người khác đòi lại đồ như vậy.

Anh không phải là người ích kỉ nhưng mấy đồ đấy thật sự rất quan trọng với anh

Cô giúo việc cũng không khó khăn nên đã đưa Seung về phòng lấy đồ. Toàn bộ số đồ mà bà chủ cho cô đều được cô gấp gọn gàng nên anh rất nhanh chóng tìm được lại bộ đồ cũ

" Thấy rồi " Seung vui vẻ nói, trong lòng thấy nhẹ đi rất nhiều

" Cô cầm lấy số tiền này mua bộ mới cho con cô nhé "

" Thôi, tôi không nhận được đâu "

" Cô cứ cầm lấy, nếu không cháu sẽ đổi người giúp việc mới " sắc mặt anh vô cùng cương quyết làm cô giúp việc cũng không dám nói gì thêm.

Mẹ anh đứng bên ngoài càng lúc càng khó hiểu. Không biết lấy bộ đồ cũ này làm gì không biết

" Còn mặc vừa không?" Bà nhìn bộ đồ trên tay anh có hơi hoang mang. Bộ đồ này đã bao nhiêu năm rồi, giờ anh lớn hơn lúc trước không biết mặc được không nữa

Seung không nói gì về phòng thay đồ thử

12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.