Toà Lâu Đài Phủ Gai

Chương 46




Jungkook khí chất bao quanh nhưng lại đem theo nhiều ám khí, gương mặt tuấn tú thật sắc lạnh

" Chủ tịch "

" Ông ấy sao rồi ? "

" Chúng tôi đã cố gắng hết sức " Jonathan lắc đầu nói, đáy mắt hiện rõ sự bất lực

Jungkook im lặng nhìn về phía ông Jin đang nằm ánh mắt có chút xót xa và giận dữ

" Chủ tịch và phu nhân nên chuẩn bị sẵn tinh thần, ông ấy có thể ra đi bất cứ lúc nào " giọng nói bác sĩ Rye có chút buồn.

Sao anh lại cảm thấy nặng nề thế này, tâm trạng anh không ổn thật sự không ổn chút nào. Anh đã hành xử sai ở chỗ nào hay sao mà khiến mọi chuyện thành ra như vậy. Anh muốn bảo vệ ông Jin, muốn bảo vệ Hae nhưng suy cho cùng tất cả đều không như anh mong đợi, anh không thể bảo vệ tốt cho bố Hae.

" Cô ấy đâu " Jungkook lạnh lùng quay sang Gun hỏi.

" Phu nhân đang ở phòng bên thưa chủ tịch " Gun cung kính nói, có thể hiểu được Gun kính trọng Jungkook rất nhiều. Với nhiều năm bố mình phục vụ cho dòng họ Jeon, Gun đã được ông Rye đào tạo thành người tài để có thể thay ông phục vụ cho họ.

Jungkook quay người đi sang phòng bên cạnh, anh ngồi xuống bên cạnh giường bệnh chăm chú nhìn vào đôi mắt còn đang nhắm chặt xủa Hae, trên tay đang được chuyền nước. Anh phiền não thở dài, cuối cùng sau bao nhiêu ngày anh cũng nhìn thấy cô, hình như cô gầy đi rất nhiều thì phải, đôi má phính ngày trước đang không còn, tại sao lại thành ra như vậy chứ?

" Cô ấy đã nằm đây bao lâu rồi " Jungkook lãnh đạm nhẹ giọng nói, ánh mắt vẫn không rời khỏi Hae

" Được hai giờ đồng hồ thưa chủ tịch " Gun đứng cạnh nói

Jungkook buồn bực thở dài, chưa khi nào anh thở dài nhiều tới như vậy. Sắc mặt chứa đầy mệt mỏi, bên trong còn mang theo chút ít hối hận. Anh phải làm sao với cô đây, anh phải nói chuyện này với cô như thế nào.

Anh đứng dậy bỏ đi, cùng Tae lên tầng kiểm tra qua hai người kia. Pull vẫn nằm đó suốt hơn tháng nay chưa chịu tỉnh, còn Hodong thì ông ta vẫn điên dại ngồi góc phòng sắc mặt như sợ hãi điều gì đó. Jungkook cảm thấy có chút chóng mặt, anh vội chống tay vào tường giữ cho cơ thể mình không khỏi ngã xuống

" Chủ tịch " Tae lo lắng đỡ lấy Jungkook ngồi xuống chiếc ghế đươic đặt bên ngoài hành lang

" Bọn chúng đã hành động " Jungkook âm trầm nói

" chủ tịch, là lỗi của tôi, xin lỗi anh " Tae cúi đầu áy náy

Jungkook thở dài, ngước nhìn Tae đầy mệt mỏi

" Đừng xin lỗi, nếu cảm thấy có lỗi thì hãy tìm ra bọn chúng "

Đang trên tầng nghe thấy bên dưới có tiếng ồn Jungkook và Tae vội vàng đi xuống.

" Bố, con đây, con gái Hae của bố đây " Hae khóc lóc nắm chặt lấy tay ông Jin

" Con đã quay về rồi đây, bố tỉnh lại đi được không, bố con mình sẽ rời khỏi nơi này, chúng ta sẽ  lại có những tháng ngày bình yên " Đôi vai gầy yếu ớt, ngồi bên giường bệnh với thần sắc  cô cùng nhợt nhạt không còn sức sống cặp mắt thâm quầng khiến ai cũng thấy đau lòng theo

Jungkook từ từ tiến lại, đôi mắt nhìn Hae thực đau lòng " Hae "

Nghe thấy giọng nói quen thuộc Hae vội vàng ngẩng mặt lên nhìn, là anh, Jungkook, anh ấy đang đứng trước mặt cô. Cô không thể giữ nổi bình tĩnh ôm chặt lấy Jungkook khóc lớn rồi vội nắm lấy tay anh cùng ánh mắt cầu xin

" Jungkook, xin anh hãy cứu lấy bố em, làm ơn "

Jungkook trong lòng lúc này cảm thấy bất lực vô cùng " Hae, anh xin lỗi "

Hae lại vội chạy tới chỗ bác sĩ Rye, sắc mặt tiều tuỵ thật đáng thương

" Bác Rye, Gun, mọi người giúp bố cháu đi, mọi người là người giỏi mà, cháu tin mọi người có thể giúp được bố cháu, làm ơn " Hae níu tay cả hai

" Phu nhân tôi không thể " Ông Rye bất lực lắc đầu trong vẻ hối tiếc

" Bác có thể, mọi người có thể mà " Hae lắc đầu không tin đám người này, tại sao họ có thể cứu được người khác mà bố cô thì lại không

" Hae, là lỗi của anh, là anh không tốt, xin em đừng như vậy nữa " Jungkook ôm chặt lấy cơ thể đang run rẩy yếu ớt của Hae vào lòng. Anh ngước mặt lên ngăn cả cản thứ gì đó sắp tuôn trào.

Hae khóc lớn trong vòng tay Jungkook, cô không hề biết Jungkook đang phải nén chịu cơn đau từ lòng ngực tới mức nào. Mặc cho có đau tới mức nào anh vẫn muốn ôm chặt lấy người con gái này

" Tất cả là tại anh, xin lỗi em " giọng nói âm trầm phả vào tai Hae khiến cô như chợt nhận điều gì mà vội đẩy anh ra.

Đúng rồi là anh, là anh nên bố cô mới như vậy, nếu không phải là anh bố cô sẽ không bị như vậy, mà bố con cô cũng sẽ được đoàn tụ nhau sớm, tất cả là tại anh mà ra

Đột nhiên bị Hae đẩy ra ánh mắt của cô nhìn mình đầy căm hận, Jungkook trong lòng thấy thực hỗn độn

" Hae... " Anh đưa hai tay ra như muốn lần nữa ôm lấy chặt cô, anh muốn che chở bảo vệ cho cô

" Không, là anh, là anh đã khiến bố tôi như vậy, anh đã muốn lấy mạng bố tôi, anh đi đi tôi không muốn thấy anh" Hae lùi lại tránh xa tầm tay Jungkook

" Tae, anh mau đưa con người ác độc này đi chỗ khác đi, tôi không muốn thấy anh ta nữa " giọng nói khe khẽ không sức sống của Hae làm lòng Tae đau đớn, cô gái này thật đáng thương.

Lúc này Hae không thể kiềm chế cơn đau thương trong lòng mình nữa, cô khóc tới mức nước mắt im đậm trên gương mặt xinh đẹp lúc này nhợt nhạt như không còn giọt máu.

Đột nhiên ông Jin khẽ ho một cái khiến tất cả đều phải tập trung về phía giường bệnh. Hae nhanh chóng ngồi xuống nắm lấy tay ông Jin áp chặt vào má mình

" Bố, là con đây "

Ông Jin nhẹ nhàng mở mắt trên môi nở nụ cười hiền nhìn đứa con gái của mình, cuối cùng ông cũng được gặp cô con gái rượu của mình rồi.

" Con gái " ông Jin đưa tay vuốt mái tóc đen của Hae giọng nói thực yếu ớt

" Bố, con xin lỗi " Hae lắc đầu nói, gương mặt này sao lại làm người ta phải thấy xót xa tới vậy.

" Tôi muốn nói chuyện với con bé " ông Jin nhìn tất cả nhẹ giọng nói hơi thở không còn dễ dàng nữa. Tất cả thuận theo đều để lại Hae và ông Jin một mình. Bọn họ hiểu bố con ông cần nhiều thời gian để nói chuyện .

" Bố "

" Hae bé bỏng, đừng khóc nữa,  Tới tuổi lấy chồng rồi mà còn khóc thật xấu"

" Con sẽ không khóc nữa, hứa với con bố phải khoẻ mạnh " Hae lau vội đi hàng nước mắt

" Jungkook là người tốt, cậu ấy đối xử với bố rất tốt. Một năm qua cậu ấy đã bảo vệ bố khỏi những người lạ mặt kia, cậu ấy đã hứa với bố sẽ để chúng ta gặp lại khi tìm ra được kẻ chủ mưu đứng sau, thằng bé muốn chúng ta sống mà không cần phải lo những ngày trốn chạy bọn họ nữa"

Hae ngạc nhiên với những lời này từ ôg Jin, hoá ra gần năm qua, Jungkook vẫn âm thầm bảo vệ bố con cô vậy mà cô lại trách nhầm anh.

" Bố mong con sau này sẽ lấy được một người tốt như Jungkook, như vậy bố có thể yên tâm rồi"

" Bố đừng nói những lời như vậy, bố phải thật khoẻ mạnh, phải nắm tay con tới lễ đường "

" Bố... bố..."

Ông Jin đột nhiên lên cơn co giật, tất cả nhanh chóng kéo Hae ra vội vàng cấp cứu cho ông Jin . Hae bất lực, chỉ biết ngồi ngoài cùng sắc mặt tiều tuỵ nhưng thực lo lắng. Jungkook cảm thấy bản thân quá vô dụng khi không thể giúp được ông Jin, anh ôm lấy đôi vai gầy gò đang run rẩy của Hae vào lòng

" Sẽ không sao đâu "

Hae nhìn Jungkook thật lâu, rốt cuộc những lời bố cô vừa nói là thật hay sao? Anh thực sự muốn bố con cô được sống một cuộc sống không còn lo sợ nữa.

Thấy Hae chỉ im lặng, Jungkook thở dài dường như bên trong mang theo phiền muộn, anh hiểu được cô đang giận và ghét anh tới mức nào

" Nói gì với anh được không? Đừng im lặng như vậy, em cứ việc chửi mắng, đánh anh cũng được nhưng đừng im lặng như vậy " Ánh mắt chăm chú nhìn Hae không rời

Hae như vậy thật sự khiến anh có chút trống rỗng không biết phải làm sao?

Cánh cửa phòng cấp cứu được mở ra, dường như đem theo nhiều điều xấu. Cả ba bất lực nhìn Jungkook và Hae lắc đầu trong sự hối tiếc

" Ông ấy đã đi rồi "

Gun cởi bỏ khẩu trang trên mặt, phán một câu khiến Hae như không thở được nữa. Tai cô ù đi không còn nghe thấy những lời kia, cô không tin đó là sự thật, tất cả chỉ là đang đùa mà thôi...

Hae vất vả đứng dậy, từ từ đi vào trong phòng, một cô gái mái tóc đen dài ngang vai phủ xuống đôi vai gày gò, ngồi xuống bên giường bệnh với sắc mặt tiều tuỵ... Cô vốn là người có gưing mặt thanh tú hiền dịu, cùng cặp mắt to sáng long lanh nhưng bây giờ vì khóc quá nhiều mà đã trở nên không còn sức sống.

Bàn tay trắng run run cầm lấy bàn tay đã lạnh ngắt không còn hơi ấm trên giường bệnh của bố mình.

Tại sao lúc này không thể khóc cho dù trog lòng có đau tới phế liệt, cô vẫn không tin bố cô đã qua đời, chỉ là bố cô đang mệt và ngủ thôi, ông ấy đang ngủ một giấc thật dài và sẽ không tỉnh lại. Cô áp sát tay bố mình vào má, khoé miệng hơi hơi run

" Bố, có phải rất mệt không? "

Jungkook chập rãi ngồi xuống cạnh Hae, ánh nhìn không rời khỏi gương mặt ông Jin. Là anh có lỗi với ông ấy, anh không thể bảo vệ ông ấy tốt, trong lòng anh nặng trĩu một loại đau thương không đáy. Jungkook cúi đầu xin lỗi lần cuối

Tất cả những người có mặt ở đây đều đều cùng một loại cảm giác đau thương vô cùng. Bọn họ thật đáng thương, suốt năm tháng chạy trốn những tên truy giết kia cuối cùng cũng chẳng thể chạy trốn nổi, còn người con gái đáng thương này, chứng kiến cảnh bố mình bị đánh đập thật sự chỉ có người không trái tim không cảm xúc mới không thấy đau.

Hae sờ vào gượng mặt trắng bệch lạnh ngắt của bố, cô nhắn mắt cố nuốt cơn đau đớn trong lòng.

Sao bố lại nhẫn tâm để con lại một mình ở thế giới tàn nhẫn này, con phải làm sao, làm sao để có thể chấp nhận sự thật này đây? Không có bố con nên tiếp tục như thế nào đây!

" Anh xin lỗi, đã không thể bảo vệ tốt cho bố em, hay đánh anh đi " Jungkook nắm lấy cổ tay Hae tự đánh vào chính mình, vết thương chưa lành lại bị anh làm vậy lại càng thêm rỉ máu.

Hae rút tay lại, nhìn Jungkook như muốn sụp đổ " Đánh anh, bố tôi sẽ sống lại không ? " giọng nói lạnh nhạt của Hae như xát thêm muốn vào vết thương lòng của Junkook.

Ánh mắt tuyệt vọng của Hae đột nhiên trở nên thâm sâu khó lường.

Tae quan sát Hae rất kĩ, chuyện của bố con cô, anh là người hiểu rõ nhất , nếu không phải đám người kia đang cố tìm gia đình cô để lấy chiếc nhẫn cũng không phải vì kho vàng kia thì sự việc sẽ không tồi tệ đến như ngày hôm nay.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.