Toà Lâu Đài Phủ Gai

Chương 100




Lyly gay gắt quay lại nhìn bóng dáng Hae... cô nhất định phải cho Hae thấy ai mới là người xứng đáng bên cạnh Jungkook. Hae có con, cô cũng có con, cái này bọn họ ngang nhau, hơn nữa một ngày Hae chưa đằn ký kết hôn nên điều này lại càng khẳng định cuộc đua này chưa có người chiến thắng.

Có phải cô muốn đối đầu với tôi? Được thôi tôi sẽ chơi với cô sớm hơn một chút....

_________________

" Hae thật sự đã nói như vậy ?" Tae đăm đăm nhìn vào đoạn video mà Jonathan đưa.

Khi sáng Jonathan tới tiện cà phê để thư dãn một chút, ai ngờ lại gặp Hae ở đó đang định tới ngồi cùng thì lại lấy Lyly xuất hiện, và kết quả là anh được chứng kiến mà ghen tuông hiếm có của Hae.

Tae cũng có chút ngạc nhiên, thế nhưng anh lại càng thấy lo lắng hơn. Hae chọc giận cô ta như thế này thì chỉ càng làm cô ta thêm hận mà thôi. Lòng dạ Lyly anh sớm đã nhìn thấy rõ từ lâu

- Ting ting

Điện thoại Jungkook hiện lên một tin nhắn, anh liếc nhìn mệt mỏi gạt điện thoại sang một bên. Anh phải làm sao với cô ta đây, tại sao bản thân lại để cô ta có thai được chứ, chuyện này quả thực anh vẫn không dám chấp nhận

" Chủ tịch "

" Có chuyện gì ?"

Tae đặt chiếc điện thoại xuống bàn, ánh mắt thâm trầm nhìn Jungkook... Bọn họ dù có làm mọi cách để Hae không gặp Lyly nhưng cuối cùng vẫn là đành chịu thua. Trong Hae vẫn còn gì đấy một chút bướng bỉ không nghe lời

Jungkook cầm lên xem đoạn video, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên lại pha chút phẫn nộ...

Cái gì mà cả với bé, cái gì mà tôi lăm cô ba, cái gì mà nói giúp chứ ? Hae coi anh là vật vui chơi thôi hay sao mà lại nói như vậy. Thật không ra thể thống gì, người ngoài biết được sẽ coi anh ra cái gì chứ ?

" Hae thật sự đã nói như vậy ?" Jungkook không tin vào đoạn video này, vẫn muốn hỏi lại cho chắc chắn

" Video này là Jonathan quay lại thưa chủ tịch, tôi nghĩ cô Hae chỉ là muốn chọc giận Lyly nên mới nói như vậy "

" Chọc giận... " Jungkook cắm môi cục xúc ra mặt " Được rồi, cậu ra ngoài đi"

Jungkook lạnh mặt thở dài lấy điện thoại ấn số quen thuộc, trong lòng không ngừng sục sôi cơn nóng giận

" Em đang làm gì ?" Jungkook cố gắng dịu giọng nói

- Em đang đi chợ, gọi em có việc gì sao ?

" À... không, anh chỉ là có chuyện muốn hỏi em ?"

- Anh hỏi đi ?

" Em có còn yêu anh không hả ? "

Hae ngạc nhiên đặt bó rau xuống, hang lông mày khẽ cau lại khoé môi bất giác nở nụ cười hiền

Tại sao cô lại thấy mùi giận dỗi ở đây vậy , đã có chuyện gì với anh ấy sao?

- Sao anh lại hỏi vậy ?

" Mau trả lời anh " Jungkook nới lỏng cà vạt thiếu kiên nhẫn nói

- Tất nhiên là có rồi, em rất yêu anh

Jungkook cười mãn nguyện, mọi giận dỗi khi nãy đều tan biến hết. Anh đúng là đa nghi quá rồi, Hae còn sinh cho anh một cục cưng đáng yêu như vậy, cô ấy làm sao mà hết yêu anh được chứ ?

- Jungkook, anh còn muốn hỏi gì không? Nếu không em tắt máy đây

" Hae... anh yêu em "

Jungkook thoải mái tắt điện thoại mà không biết bên kia cũng đang có một người vô cùng hạnh phúc khi được nghe câu này từ anh. Thật ra đối với Hae, cô không cần quá nhiều tiền cũng không cần vật chất phải quá sang trọng hay một cuộc sống thượng lưu, cô chỉ cần con cần Jungkook được cùng anh vui vẻ hết cuộc đời còn lại là cô thấy quá đủ rồi....

Tình yêu không phải là thứ hai người họ suy nghĩ hay hình dung, mà là thứ hai người bọn họ đã cảm nhận được.

Tâm trạng đang vui, một cuộc điện thoại gọi tới khiến anh đột nhiên u ám lại. Anh mệt mỏi ấn nghe

- Jaykay, em nhắn tin nhưng không thấy anh trả lời, anh có nhận được tin nhắn của em không ?

" Có "

- Chiều nay em có hẹn đi khám thai, anh đưa em đi được không ?

" Anh rất nhiều việc, anh sẽ cho người đưa em đi " Jungkook lạnh nhạt nói

Đối với chuyện của Lyly, anh hoàn toàn thấy áp lực. Cứ nghĩ tới cô, bản thân anh lại cảm thấy có lỗi với Hae...

- Nhưng mà...

Tít tít

- Jaykay.. alo... Jaykay

Chưa nói hết, điện thoại vang lên tiếng tít tít, Lyly tức giận ném điệm thoại sang một bên. Sắc mặt hết trắng lại chuyển sang, ánh mắt sắc lạnh chứa đựng sự căm ghét và sát khí tới ghê người. Nếu ánh mắt này có thể giết được người thì Hae khó có mà thoát được nếu như thấy ánh mắt của Lyly...

Hơn 3 giờ chiều, Lyly đã có mặt ở công ty để đợi Jungkook, dù sao cô cũng không muốn tới đó một mình nên nhất định phải đưa anh đi theo.

Lyly hiên ngang một tay cầm túi xách một tay ôm bụng đi vào trong, dưới bao nhiêu ánh mắt không khỏi ngạc nhiên

Chuyện Lyly bị thôi việc đã làm cả công ty ai lấy đều kinh ngạc rồi. Hôm nay cô ta quay lại sắc mặt lại càng kiêu ngạo, xem ra cô ta vẫn được chủ tịch cưng chiều lắm

- Ting

Cửa thang máy được mở ra, Lyly mỉm cười bước ra ngoài uyển chuyển tới thẳng phòng Jungkook... Cô dừng lại trước bàn thư ký, khoé môi khẽ nhếch lên

Vị trí này hoá ra là vẫn để không ? Phải thôi, ngoài cô ra thì không ai xứng đáng để có thể ngồi ở vị trí này

" Cô tới đây làm gì ?" Đằng sau truyền tới một giọng hết sức lạnh lùng.

Lyly cười nhạt quay lại nhìn Tae, đôi môi hơi cong lên nói :

" Gặp Jungkook, anh ấy có trong phòng đúng không ?"

" Khám thai à ? Tôi tưởng chủ tịch đã cho người đưa cô đi rồi mà ?" Tae cợt nhả nói

Và tất nhiên thái độ lẫn lời nói này hoàn toàn không làm cô thấy tức giận

" Đây là con của anh ấy, người đi cùng tôi chỉ có thể là Jungkook "

" Nơi này không được vệ sinh hay sao mà tôi lấy ruồi nhặng thế này ?" Jonathan từ đâu xuất hiện cắt ngang cuộc nói chuyện giữa bọn họ. Vừa nói, hai tay vừa xua đuổi

Tae im lặng, hai mắt kiêu khích nhìn Lyly

" Ô? Là cô sao Lyly, mấy con ruồi này là cô đem tới à? " Jonathan ghé sát mặt nói " Làm ơn, đừng làm vấn bẩy nơi cao sang này "

" Anh... anh "

Lyly tức ra mặt mà không thể làm gì, hận là không thể xé rách cái mồm bẩn thỉu của Jonathan ra ngay bây giờ

" Cô định đi khám thai sao? Nếu đã đến đây thì để tôi khám cho, tôi cũng là bác sĩ đó nhé " Jonathan đứng thẳng chỉnh lại tư trang tự tin nhìn Lyly " Tuy tôi là bác sĩ chỉnh hình và cấp cứu nhưng chắc cũng khám thai được đấy. Nếu cô không sợ thì để tôi thử "

Jonathan tiến lên vài bước, hai tay đưa ra định chạm vào bụng Lyly thì bị cô gạt ra. Sắc mặt Lyly tái xanh vì sợ, loại người như Jonathan thật đáng sợ, anh ta sao lại có thể ăn nói với hành động tuỳ tiện như vậy chứ?

" Các anh đừng có cậy là đàn ông mà ức hiếp tôi "

" Cô thấy chúng tôi ức hiếp cô sao, đừng có vu oan như vậy "

" Jonathan..." Tae lúc này mới lên tiếng nói

Lyly liếc ánh mắt khinh thường nhìn về phía Tae

" Cô nói chúng tôi ức hiếp cô... được thôi, chúng tôi sẽ không làm gì cô, nhưng mà cô tốt nhất cũng đừng nên đụng tới Hae, nếu không cho dù đứa con trong bụng cô là của ai đi nữa tôi cũng sẽ không bỏ qua "

Lyly mặt mũi tái xanh, lời này của Tae cứ như ám chỉ cô điều gì. Anh ta chẳng lẽ đã biết được việc gì sao? Bàn tay Lyly lúc này đã siết chặt quai túi sách giữ cho mình một chút ổn định, cô không thể để hai người bọn họ thấy được biểu hiện đang lo lắng của cô, dù chỉ là một chút cũng không

Cô nhêck mép cười rời đi ngay lập tức, việc muốn gặp Jungkook cũng không còn quan trọng nữa ...

" Đồ trơ trẽn " Jonathan khoanh tay ánh mắt khinh thường nhìn bóng lưng Lyly

Tae cười một cái cũng rời đi luôn...

" Ơ, anh đi đâu thế, chuyện của anh với Koya là sao hả, mau trả lời tôi "

Buổi tối, cả nhà bốn người ăn cơm xong Hae cùng ông Han dọn dẹp lại một chút, còn Nochu rất nhanh đước Jungkook bế lên phòng học bài...

Nochu nhỏ bé ngồi trên đùi Jungkook được anh bắt tay tập viết

" Bố ơi "

" Hử "

" Con không muốn ngủ một mình nữa "

" Nochu, con phải ngủ một mình cho quen chứ, hay là con không muốn có em nữa hả ?"

Nochu bặm môi suy nghĩ một lúc rồi gật đầu tỏ vẻ có thích, thế nhưng với chuyện cậu phải ngủ một mình đối với cậu nhóc 5 tuổi có hơi khó khăn nhưng mỗi khi bố nói tới em Nochu cứ như bị thôi miên mà nghe tăm tắp vậy

Jungkook hài lòng cười đắc ý, thật ra là anh cũng rất muốn cho Nochu ngủ cùng thế nhưng nếu để Nochu ngủ cùng, như vậy Hae sẽ chỉ ôm Nochu mà thôi

Chớp mắt đã gần hết một tháng, cuộc sống của Hae và Jungkook vô cùng yên ổn. Jungkook cũng đã đưa Hae đi đăng ký kết hôn và chọn ngày tổ chức đám cưới nhưng Hae đã từ chối và chỉ muốn làm một bữa cơm nhỏ rồi mời một vài người thân thiết, dù sao cô cũng có con rồi không cần phải quá phô trương .

" Thật mừng là cháu với cậu Jeon đoàn tụ " Ông Hoseok điềm đạm nói

" Cháu cũng không nghĩ sẽ có ngày hôm nay ..." Hae quay sang nhìn Jungkook, bàn tay nắm chặt tay anh hơn

Cô không cần mọi thứ phải quá đắt tiền, dùng tốt là được. Nhà cửa cũng không cần quá rộng lớn, ấm áp hạnh phúc là được, cũng nhưng cô không cần Jungkook phải quá hoàn hảo, miễn là anh yêu và luôn thành thật với nhau

Có lẽ cô và anh gặp nhau đã là định mệnh không thể trốn thoát rồi...

" Cháu đã quay lại thì ta cũng nên trao lại cho cháu cái này " Ông Hoseok đưa một tập văn kiện cho Hae.

Cô khó hiểu nhìn Jungkook nhưng cũng chỉ được anh đáp lại bằng nụ cười và cái gật đầu. Cô nhận lấy tập văn kiện rồi lấy chúng ra, cô tỉ mỉ đọc từng dòng chữ một. Những chứng từ này khiến cô hết sức chấn động và kinh ngạc. Chuyện nhà cô có vàng và gia tài lớn là có thật hay sao, cô cứ nghĩ bọn họ bịa đặt, hơn nữa từ nhỏ tới lớn cô hoàn toàn không được ông bà bố mẹ nói đến tài sản này

" Đây là toàn bộ tài sản của ông nội cháu, trong đây là quyền sở hữu tập đoàn JinHit, bao gồm bất động sản, khu nghỉ dưỡng, nhà hàng, tiền lợi nhuận hàng năm và còn có một kho vàng tại Thuỵ Điển "

Hae sững sờ nhìn ông Hoseok, cô không nghe nhầm đấy chứ, tại sao lại nhiều tới vậy? Mà chuyện này là sao chứ, cô nhớ khi còn nhỏ ông bà chỉ là một người lao động chân tay nghèo khó, sao lại có số tài sản lớn tới như vậy được, có lẽ là nhầm lẫn

" Hình như đã có nhầm lẫn ở đây, ông bà cháu không thể có số tài sản này "

" Hae, đây là sự thật. Chuyện này rất dài, anh sẽ kể em nghe hết mọi chuyện sau " Jungkook vỗ nhẹ lên tay Hae dịu dàng nói

Anh biết Hae sẽ không tin vào sự thật này vì cô từ nhỏ đã phải sống trong khổ cực nên việc đột nhiên có tài sản như vậy là rất khó tin

" Cháu còn giữ chiếc nhẫn vàng của Mai Ngọc Hân chứ ?"

" Nhẫn vàng ạ ?" Hae ngạc nhiên nhìn ông rồi lại nhìn Jungkook.

Chiếc nhẫn đó thật ra cô đã không còn giữ nó suốt sáu năm qua rồi. Cô nhớ ngày hôm đó khi chuộc lại chiếc nhẫn cô đã để nó trong túi xách, rồi khi cô và Jungkook cãi vã cô đã bỏ đi, lúc đấy cũng không còn nghĩ ngợi gì mà để lại tất cả rồi rời đi

" Jungkook, em để nó trong túi xách "

" Túi nào, để anh lấy ?"

" Chiếc túi đó em đã để lại đây được sáu năm rồi, có lẽ người dọn nhà đã đem đồ đạc bỏ đi rồi "

Jungkook và Hoseok tròn mắt nhìn Hae... sáu năm trước . Jungkook mấy năm qua cũng không quay về đây nên cũng không rõ đồ đạc của Hae . Vừa hay ông Han bưng trà tới nghe được chút liên quan tới đồ của Hae

" Đồ của Hae, là ta đã cất, chúng vẫn còn trong kho " nói rồi ông Han đi lấy toàn bộ số đồ lúc trước của Hae ra.

Một chiếc hòm lớn bên trong là đồ của Hae, nhìn qua cũng biết ông Han nhiều năm đã gìn giữ những thứ này như thế nào

" Haizzz... lúc trước cậu chủ mất trí, mỗi lần quay lại đây đầu sẽ lại đau, tôi và Tae sợ những thứ này cậu chủ nhìn thấy sẽ lại càng thêm bệnh nên đã cất chúng đi "

Hae xúc động nhìn ông Han, cô thật không ngờ bác Han lại tốt tới như vậy. Cô liếc nhìn tới chiếc túi xách, vội vàng cầm lên lục bên trong ra một chiếc hộp nhỏ, đúng như cô nhớ là chiếc nhẫn vàng đó

Ông Hoseok mừng ra mặt, nếu như có chiếc nhẫn này thì việc có mật khẩu để vào kho đó là chuyện quá dễ.

Hai ngày sau Hae và Jungkook cũng sắp xếp mọi thứ để qua Thuỵ Điển. Hai người họ rất muốn biết cái kho vàng đó  như thế nào mà gia đình Hyun đều muốn, hơn hết nó cũng là nguyên nhân gây ra mọi chuyện

" Xin chào, tôi có thể giúp được gì cho anh chị " Một nhân viên ngân hàng thân thiện tiếp đón.

Jungkook ưu nhã trổ tài ngữ tiếng của mình nói " Kim Jung 13613 "

Nghe tới mã số này, rất nhanh người nhân viên ngơ ngác chạy đi tìm quản lý. Đây là cách gọi mật của những khách hàng VIP, hơn nữa ở ngân hàng này chỉ duy nhất có tên Kim Jung và cũng là người Hàn duy nhất trong danh sách VIP của bọn họ.

Không lâu sau, hai ba người chạy ra với vẻ mặt bất ngờ, trong đó có một người đàn ông khá lớn tuổi đi trước, trên tay cầm một chiếc hộp đen vô cùng sang trọng

Kim Jung là vị khách đã hơn 50 năm mà ngân hàng bọn họ đã không liên lạc được. Bọn họ đã tìm kiếm và đưa ra rất nhiều lí do cho việc VIP này mất liên lạc. Rồi hôm nay đột nhiên VIP xuất hiện làm bọn họ vô cùng ngạc nhiên lẫn sửng sốt

" Xin chào , tôi là Alex giám đốc ngân hàng " người đàn ông lớn tuổi liềm nở đưa tay ra chào hỏi, Jungkook lịch sự bắt lại theo lẽ

Hae lấy trong chiếc cặp táp ra một tờ giấy đưa cho Alex. Ông ta đọc từ chữ một cách tỉ mỉ nhất và xác định đây chính là VIP Kim Jung. Ông đối chiếu giấy tờ rất lâu cuối cùng cũng đưa cho Jungkook chiếc hộp đen.

Bên trong là một chiếc chìa khoá được làm bằng vàng trắng chỉ có VIP mới được sở hữu. Thế nhưng nếu có chiếc nhẫn này cũng không thể vào được bên trong trừ khi phải có thêm mật khẩu mật riêng tư của VIP mới có thể vào được.

Jungkook và Hae đi theo Alex tới một căn phòng trên tầng cao nhất của toàn nhà, nơi này nhìn qua an ninh vô cùng nghiêm ngặt, camera được lắp mọi chỗ thậm trí còn có cả bảo vệ riêng cho mỗi hành lang

Jungkook mở khoá, rồi chậm rãi ấn mật khẩu bên trong chiếc nhẫn vàng, ngay lập tức cách cửa sắt lớn được tự động mở. Bên trong là căn phòng không lớn nhưng nó lại được cất rất nhiều vàng thỏi mà cả hai không thể ước tính được.

" Đây là toàn bộ số vàng thỏi của ngài Kim Jung đã gửi tại đây là một nghìn thỏi, ngoài ra bên cạnh đó ngài còn gửi tiền mặt là 150 triệu đô và một biệt thự tại thủ đô Stockholm "

Hae không hiểu người đàn ông này đang nói gì, chỉ biết nhìn Jungkook rồi đợi anh dịch lại. Jungkook khá ngạc nhiêm với chỗ tài sản này, nó thậm trí còn giá trị hơn cả lợi nhuận của Jinhit, chẳng trách bọn họ điên cuồng mù quáng để có được kho vàng này

" Nhiều tới vậy sao ?" Hae thật không tin vào mắt mình, tất cả số này là của gia đình cô.

" Em định làm gì với số tài sản này "

" Em không biết, em chưa từng nghĩ gia đình mình lại có số tài sản lớn tới như vậy ?"

Jungkook cười hiền chặt lấy eo cô, cô hẳn là phải vui mừng nhảy múa khi biết mình đang có rất rất nhiều tiền trong tay mới phải, còn biểu hiện lúc này của cô lại giống như đây không phải của cô vậy

___________

12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.