Về đến nhà, ném cái ba lô sách vở sang một bên, Bảo Ngọc nhảy lên giường nằm úp xuống, hai tay đập bịch bịch xuống tấm nệm vô tội như để xả giận sau một buổi sáng đầy những biến cố oái ăm. Nếu như hai lần đầu nó vì quá xấu hổ mà quên mọi cảm xúc, nhưng lần thứ ba, ngay chỗ đường khá vắng, và nó lại ôm Nguyễn Hoàng lần nữa. Tuy những lời nói của cậu ta làm nó tức giận, nhưng nó lại có một cảm giác lạ lùng, khó tả sau cái ôm đó.
Bỗng tiếng chuông điện thoại reo lên, Bảo Ngọc nằm ngửa ra, với tay lấy điện thoại, nhìn vào màn hình, thì ra là Minh Duyên.
“Tui nghe nè.”
“Bà về nhà ổn chứ? Lúc nãy đi về thấy bà không nói gì, tui lo quá.”
Nó thở dài: “Ừ, tui ổn, chỉ là sau mọi chuyện, càng gỡ rối thì cảm giác càng vướng vào rắc rối nhiều hơn, haizz.”
“Tui thấy hắn cũng được mà, đẹp trai, học giỏi, mỗi tội thích hà hiếp kẻ khác, chậc.” Minh Duyên chặc lưỡi.
Bảo Ngọc ra vẻ còn bực bội lắm: “Được cái khỉ khô ấy, cái mặt thì cơng cơng, con mắt thì lườm lườm, tỏ vẻ ta đây tài giỏi, bà không nghe hắn nói tui là động vật bậc thấp à?”
“Tui thấy hắn cũng quá đáng lắm luôn ấy, nhưng bà không thấy chỉ một buổi sáng mà bà và hắn đã 3 lần…”
Nó vội ngắt lời Minh Duyên: “Thôi, đừng nhắc nữa, tui biết đếm từ hồi mẫu giáo rồi.”
“Ừ thì, ý tui là duyên phận ấy, bà không cảm thấy gì sao?”
Nó trả lời gần như lập tức: “Không”
Minh Duyên vẫn tiếp tục: “Còn tiếng sét ái tình ngay buổi sáng nữa”
Nó nhăn nhó: “Thôi, đừng nhắc nữa, tha cho tui đi, tui không muốn dính dáng với một kẻ khó ưa như vậy một chút nào đâu.”
“Ừ vậy thôi, nghỉ đi, bye.”
“bye.”
Minh Duyên tuy có vẻ là gọi điện để an ủi, nhưng thực ra cô nàng muốn thăm dò Bảo Ngọc thì đúng hơn, gì mà duyên phận, nó không tin vào điều đó.
Bảo Ngọc cầm điện thoại lên, nó kiếm gì đó để chơi cho quên hết chuyện lúc sáng, tuy chơi game thì nó không giỏi, nhưng nó có một đứa bạn chơi game cực siêu. Nó bật ứng dụng nhắn tin lên:
“Toàn ơi, làm ván chứ?”
Một lúc thì có tin nhắn trả lời: “Lúc sáng giờ môn toán, thầy giáo nói thằng em dạo này học hành sa sút hơn trước + biểu tượng mặt buồn”
“Ồ, xin lỗi, tao không biết” Thực ra là nó lúc đó còn đang úp mặt xuống bàn và ngại ngùng chuyện xảy ra với Nguyễn Hoàng và hầu như không để ý bài giảng hay lời nói của thầy với Toàn cận.
“Nên thằng này nghĩ cha mẹ đã nuôi nấng chúng ta khôn lớn để có thể làm rạng rỡ tổ tiên, chúng ta cần phải làm cho cha mẹ được vui, được tự hào về chúng ta + biểu tượng quyết tâm”
“Ờ, đúng vậy” Bảo Ngọc trả lời xen lẫn sự ngạc nhiên, dòng tin nhắn lại tiếp tục hiện lên
“Do đó lúc này thằng em không chơi với bà chị được”
“Vậy tao chơi một mình cũng được” Nó nhắn tin trả lời.
“Uh, thực ra thằng em lỡ vào trận rồi, đợi ván sau nhé bà chị + khuôn mặt cười nham nhở”
Nó mỉm cười với cái độ nhây của Toàn cận: “Shitt, thằng khốn, dám đùa với chị mày vậy à?”
Toàn cận không trả lời mà chỉ thả lại một biểu tượng nham nhở khác. Lúc này Bảo Ngọc tắt ứng dụng chat, bật game lên chơi. Đó là một tựa game hành động sinh tồn mà Toàn cận chỉ cho Bảo Ngọc, tất cả người chơi nhập vai vào một nhân vật trong game, điều khiển nhân vật đó đi nhặt vũ khí và chiến đấu với tất cả những người còn lại để là người sống sót cuối cùng.
Màn hình game hiện lên, nhân vật của Bảo Ngọc đặt tên là MisT, cô đặt tên theo thần tượng của mình, là một chị gái game thủ nổi tiếng chơi game cực giỏi mà nó mê. MisT trong game này là một cô gái có mái tóc đuôi gà màu hạt dẻ được Bảo Ngọc cho mặc một cái áo thun màu xanh đơn giản cùng với một cái quần jean dài và một đôi giày thể thao khá cá tính.
Xem qua danh sách bạn bè, thấy cái tên ToanSN đang trong trận, nó đành tìm trận mới chứ đợi Toàn cận chơi xong thì còn lâu lắm.
Đã vào game, MisT được kết nối với ba người chơi khác, sẽ là một đội bốn người chơi, liên lạc với nhau qua bộ đàm. Tuy nhiên mới vào game được một lúc thì một người mất kết nối, MisT theo 2 người còn lại trong đội, cả ba đứa chạy lòng vòng trong mấy khu nhà hai tầng bỏ hoang, lượm những vũ khí được thả rải rác dưới mặt đất.
“Ê bên này có một cái súng AK nè, ai lấy không?” Giọng một đứa con trai vang lên trong tai nghe của Bảo Ngọc, đó là người chơi số 2.
“Cho tui đi” MisT lên tiếng.
“Ok, qua đây mà lấy nhé.”
MisT chạy qua ngôi nhà mà đứa số 2 vừa nói “Ủa đâu rồi?”
“Tui lấy rồi, kiếm súng khác đi” Đứa số 3 nói cũng là giọng trầm trầm của con trai
“Tui xin trước rồi mà số 3, nhường cho tui đi” MisT chạy lại gần đứa số 3 xin xỏ
Nhưng tên này vẫn không thèm để ý: “Lo mà kiếm chỗ khác đi, ai nhặt trước là của người đó.”
MisT thì mới chỉ có một cái súng lục, loại súng khó bắn, đã thế còn ít sát thương nhất và cái giáp vải mỏng dính, cùng với cái nón bảo hiểm hàng kém chất lượng, trong khi cái tên khốn số 3 thì đã có 1 khẩu súng trường xịn cùng một khẩu AK vừa nhặt được, haizz. Gặp đồng đội thế này thì thà chơi một mình còn hơn. MisT đành chạy qua khu nhà khác kiếm súng, lúc này mà gặp kẻ địch thì cô chỉ có thể bị bắn tan nát mà thôi. Tuy nhiên cô cũng phải liều mình chạy đi kiếm đồ chứ khu vực mấy ngôi nhà hai tầng bỏ hoang này chẳng còn gì để mà lượm nữa rồi. MisT chạy qua ngôi nhà kho bên kia đồi, đang chạy giữa đồng cỏ, MisT phát hiện có 4 kẻ địch đang chạy đi chạy lại nhặt đồ trong đó, thôi tiêu rồi, chắc là một đội khác nữa, cô vội vàng nằm xuống, bò vào một lùm bụi nhỏ ẩn nấp.
Bỗng nhiên có tiếng súng bắn ra từ hướng nhà kho, tiếng đạn bay xoèn xoẹt trên đầu MisT. Chúng đã phát hiện nhóm của cô. Hai anh chàng đồng đội cũng bắn trả kịch liệt, và MisT nằm giữa cuộc chiến mà không thể làm gì với chỉ một khẩu súng lục, đành im thin thít quan sát.
“Số 4 bắn đi chứ, nằm gì ngoài đó vậy?” Đồng đội số 2 lên tiếng qua bộ đàm
“Tui không có súng sao bắn?”
“Nằm im đó, đừng làm gì hết, nó phát hiện chết đấy, để tụi này bắn cho, chơi game với con gái thì đúng là vô dụng mà” Tên số 3 càm ràm.
MisT tức lắm, nhưng cũng đành nằm im. Một tên đã không có tình thần đồng đội lại còn kỳ thị con gái chơi game là nó ghét nhất, tất cả tố chất đó hội tụ đầy đủ trong con người tên số 3. Nhưng cô vẫn quan sát tình hình, lúc này phát hiện một tên địch bên nhà kho đi vòng qua đồi, tiến lên phía hai người đồng đội của cô.
MisT liền báo hiệu cho đồng đội: “Có 1 đứa đang xông lên đấy, hắn đi vòng phía bên phải, đang núp sau cái nhà vệ sinh công cộng ấy”
Tiếng súng vẫn bắn nhau chí chóe, 3 tên địch vẫn nã đạn sang khu nhà bên kia, trong khi 2 đồng đội của cô bắn trả kịch liệt.
“Haha, hạ gục được 1 thằng bên nhà kho rồi” Số 2 lên tiếng mừng rỡ
MisT thấy tên địch bị hạ gục đang bò vào chỗ nấp và đang được một đứa đồng đội của nó cứu thương. Khi một kẻ địch bị bắn hết thanh máu, thì hắn ta sẽ không bị chết liền, mà sẽ rơi vào trạng thái gục ngã. Ở trạng thái này không thể chạy và sử dụng các kỹ năng khác, chỉ có thể bò lồm cồm một cách chậm chạp, đợi đồng đồng đội cứu thương. Trong khi chưa được cứu, hắn vẫn sẽ bị tự động chảy máu dần dần, và nếu không ai cứu kịp thời trong một thời gian nhất định, hắn sẽ tự chết. Trong trường hợp hắn không còn đồng đội nào thì sẽ tự động chết luôn. Vì thế game này tinh thần đồng đội rất quan trọng. Và đồng đội số 2 của cô cũng mới chỉ có hạ gục một kẻ địch, chứ chưa giết hẳn. Nếu lúc đó hắn không bò vào trốn kịp thì đồng đội của cô vẫn phải tiếp tục bắn cho đến khi hắn hoàn toàn hết thanh máu còn lại. Do đó người chơi số 2 tuy vui mừng nhưng biết là chưa giết được tên địch liền nấp sau cửa sổ tiếp tục đợi thời cơ.
Bỗng một tràng súng vang lên bên khu nhà hai tầng, đồng đội số 2 bị hạ gục đang bò lồm cồm kiếm chỗ núp, thì ra là tên địch lúc nãy xông lên đã nã đạn vào anh chàng trong lúc anh ta đang bắn sang nhà kho mà không để ý.
“Hắn ngay cạnh gốc cây gần nhà vệ sinh đấy, hạ nó đi số 3” MisT hét lên qua bộ đàm át luôn tiếng đạn đang bắn nhau đùng đùng.
Một tràng súng vang lên, và tên xông lên lúc nãy đã gục xuống, và thêm một tràng súng AK nữa kết liễu kẻ địch, ở vị trí đó, đồng đội không thể cứu nó được. Tên địch bị giết biến mất khỏi màn hình chơi game, và chỗ đó hiện lên một cái rương, đó là thứ đựng mọi trang bị của người chơi sau khi bị tiêu diệt. MisT thở phào nhẹ nhõm: “Hay lắm số 3, giờ cứu số 2 đi.”
“Từ từ, đi kiểm tra xác nó có gì không đã” Nhưng tên đồng đội này tỏ ra không vội.
“Cứu đã rồi nhặt đồ sau” Số 2 gắt gỏng trong khi đang lê lết ẩn nấp trong nhà, nhưng tên đồng đội số 3 vẫn đi nhặt đồ từ cái rương để lại của kẻ địch.
Một tràng súng lại vang lên từ phía sau khu nhà hai tầng, số 3 gục xuống, rồi bị kết liễu luôn trong khi đang cúi xuống cạnh cái rương của kẻ địch, giờ thì chỗ đó có 2 cái rương.
Số 2 than vãn: “Haizz, đồng đội kiểu gì thế này”
MisT cũng lên tiếng: “Xin cái súng không cho giờ thì chết luôn vì tham, quả báo nhãn tiền”
“Uh, dù sao cũng giết được 1 đứa, còn hơn hai đứa mày chẳng được tích sự gì” Dù bị tiêu diệt rồi, nhưng số 3 vẫn chưa thoát trận đang chơi mà quay lại nói đồng đội cho sướng miệng xong rồi mới thoát hẳn để chơi game khác.
“Game gì thế này, một đứa không có súng, một đứa thì mất kết nối, một đứa thì tham mà chết. Haizz” Nói xong đồng đội số 2 cũng thoát trận đang chơi luôn, vì nó biết chắc chắn MisT không thể cứu được, nó đợi một lúc nữa cũng chảy máu hết mà chết thôi.
Vậy là chỉ còn MisT, cô vẫn nằm im nãy giờ, không dám cựa quậy, tiếng súng vẫn vang lên và hai bên vẫn bắn nhau từ cái nhà kho và khu nhà hai tầng. Vậy là một nhóm khác phát hiện ở đây có bắn nhau và đã xông lên bắn lén giết đồng đội của cô.
Tiếng bắn nhau loạn xạ, những viên đạn cứ bay qua đầu xoèn xoẹt, lỡ viên đạn lạc nào bay đúng người thì chỉ có tiêu. Một lúc thì hai bên im ắng, cái nhóm vừa tới cuối cùng cũng đã bị nhóm bên nhà kho tiêu diệt hết, còn nhóm nhà kho cũng chỉ còn hai đứa nữa thôi, đồng đội tụi nó đã hy sinh thêm một người trong lúc giao chiến. Hai tên địch chạy ra cái rương nơi đồng đội tụi nó bị giết kiếm đồ rồi bọn chúng đi hướng tới vị trí núp của MisT.
Tiếng chân thình thịch càng ngày càng gần.
“Lạy trời đừng thấy, đừng thấy” - MisT lẩm bẩm.
Tiếng chân chạy càng ngày càng gần hơn, Bảo Ngọc không dám nhìn màn hình nữa, không dám nhìn vào MisT nhỏ bé đang nằm ngay trên con đường mà 2 kẻ địch với đầy đủ súng ống chạy qua.