“Tạch”
Một âm thanh phát ra từ khẩu súng.
Không có gì xảy ra.
Nó mở mắt thì thấy Lan Nhi đang lao tới ôm chầm lấy nó và khóc nức nở.
“Chị xin lỗi em, chị xin lỗi…”
Nó thả khẩu súng xuống và cũng ôm Lan Nhi mà òa lên khóc. Lan Nhi mà nó biết đây rồi. Lan Nhi của ngày xưa đã trở về với nó. Khẩu súng không có đạn, có lẽ Lan Nhi muốn thử lòng nó. Nó không ngờ là nó lại liều như thế. Nhưng không quan trọng nữa, giờ nó đã cảm thấy nhẹ cả người. Dù Lan Nhi có thế nào thì nó cũng sẽ không muốn hại chị ấy, vì nó biết con người thật sự của Lan Nhi luôn là một cô gái tốt bụng.
Sau một lúc lâu thì cả hai mới buông nhau ra.
Lan Nhi lau nước mắt rồi nói: “Chị đã từng rất giận em vì cướp mất trái tim Gia Khánh, nhưng một người như em thì mới xứng đáng với anh ấy. Xin lỗi vì chị đã làm khổ em rồi còn thử lòng em như vậy”
Nó mừng mừng tủi tủi: “Em không hề biết rằng chị cũng yêu anh ấy nhiều như thế, em xin lỗi đã vô tình chen ngang, vì bản thân em không hề biết rằng Gia Khánh có thích em hay không”
Lan Nhi mỉm cười âu yếm với nó: “Vậy em tha thứ cho chị chứ?”
Nó gật đầu: “Chỉ cần chị hứa mãi mãi làm chị gái của em là được”
Lan Nhi ôm nó thêm lần nữa: “Ừ, chị hứa.”
Nhìn sang Toàn cận vẫn đang ngủ say, và mẹ của Nguyễn Hoàng cũng vậy, cả hai đã được cởi trói. Nó thắc mắc: “Vậy mà em tưởng là bà ấy nhắn tin cho em”
Lan Nhi ngạc nhiên: “Ủa, đây là mẹ Nguyễn Hoàng à?”
Nó gật đầu.
Lan Nhi tiếp tục: “Chị cũng không ngờ là bà ấy lại xuất hiện, còn chạy lại để cố gắng cứu em, nên người của chị phải mang bà ấy về đây luôn, đợi thêm một lúc nữa thì sẽ hết thuốc mê”
Hóa ra bà ấy muốn cứu nó, vậy mà nó luôn có ác cảm với bà ấy còn cho rằng bà ấy là người muốn hại nó nữa. Chợt nhớ ra còn Gia Khánh, nó vội hỏi thì Lan Nhi bảo là không hề bắt Gia Khánh, chỉ muốn bắt nạt nó cho bõ tức chuyện bị Gia Khánh từ chối thôi. Cuối cùng lại nảy sinh ý định thử thách nó, nhưng chính trái tim nhân hậu của nó làm Lan Nhi mới tỉnh ngộ là không thể vì Gia Khánh mà mất đi một người em như nó, cũng may là mấy khẩu súng trước giờ chỉ là súng nhựa đồ chơi. Mấy người đeo khẩu trang là những nhân viên rất thân thiết với Lan Nhi, họ từng được Lan Nhi giúp đỡ rất nhiều nên sẵn sàng giúp cô vì biết cô không hề có ý định xấu nào cả.
Còn điện thoại Gia Khánh không gọi được là do trước khi đi, Lan Nhi đã cố tình mượn điện thoại Gia Khánh lúc anh tới nhà hàng và cài chế độ trên máy bay để lừa nó.
Giờ thì nó công nhận là Lan Nhi yêu Gia Khánh mù quáng đến mức làm cả những chuyện này, tuy nhiên, chị ấy vẫn không hề làm hại nó. Nhưng bắt cả mẹ Nguyễn Hoàng thì sẽ là một rắc rối to.
Nó liền nhìn sang Lan Nhi: “Giờ chị tính sao với bà ấy?”
Lan Nhi thở dài: “Em có biết là luật pháp Việt Nam nghiêm minh lắm không? Riêng bắt cóc em thôi là nặng tội rồi, chứ đừng nói là bắt cả thằng cu Toàn với bà mẹ của Nguyễn Hoàng, chưa kể tội đe dọa cuộc sống hằng ngày của em nữa thì bóc lịch tầm chục năm. Haizz, sao chị lại dại dột vậy chứ”
Nó lo lắng: “Vậy giờ phải làm sao?”
Lan Nhi mỉm cười: “Chị sẽ đầu thú chứ sao, pháp luật khoan hồng chắc sẽ nhẹ tội hơn”
Nó suy nghĩ nhiều lắm, nó chắc chắn không muốn báo với công an, nhưng mẹ của Nguyễn Hoàng cũng ở đây, biết đâu được bà ấy sẽ tố cáo. Đúng là Lan Nhi hành động dại dột thật, tình yêu làm người ta suy nghĩ thiếu chín chắn vậy sao. Nó nói với Lan Nhi: “Em sẽ không tố cáo chị, Toàn cận chắc chắn cũng vậy vì nó rất yêu quý chị, còn mẹ của Nguyễn Hoàng chắc em sẽ cố gắng giải thích cho bà ấy hiểu, nếu như không ổn thì chị mới được đi đầu thú.”
Lan Nhi suy nghĩ một lúc rồi khẽ gật đầu.
Bỗng có điện thoại của Lan Nhi, là Gia Khánh, có vẻ anh ấy đã biết chuyện và đang tới đây cùng với Minh Duyên và Tùng mập.
Bảo Ngọc liền bảo Lan Nhi cho mấy người đàn ông về trước để tránh làm mọi người sợ. Nó sửa lại bộ đồ xộc xệch của mẹ Nguyễn Hoàng, lúc này bà ấy và Toàn cận vẫn ngủ say trên ghế.
Từ xa, Gia Khánh và Tùng mập đang đi vào cùng với Minh Duyên. Vừa thấy cảnh tượng Toàn cận như vậy, Minh Duyên vội chạy tới ôm mà khóc òa lên. Đến lúc này thì nó ngạc nhiên hết sức, dù đã nói là cậu ấy chỉ ngủ mê thôi, nhưng Minh Duyên vẫn ôm Toàn cận mà khóc nức nở.
Rồi vừa lúc đó thì có vẻ Toàn cận và mẹ Nguyễn Hoàng cũng đang tỉnh dần, do Lan Nhi chuốc thuốc mê hai người đó khá nhiều vì sợ hai người đó tỉnh bất ngờ lại làm loạn lên.
Vừa tỉnh thì Toàn cận vội đẩy Minh Duyên ra, đỏ mặt “Tao… à, tớ không sao”
Nhưng Minh Duyên vẫn ôm Toàn cận và khóc: “Cậu làm tớ lo lắm biết không? Tớ sẽ không bao giờ buông cậu ra đâu”
Nhìn cảnh đó thì Bảo Ngọc mới lờ mờ nhận ra cô bạn thân của nó lâu nay yêu ai. Vậy mà dù luôn luôn bên cạnh, nó lại không hề hay biết.
Mẹ Nguyễn Hoàng vừa tỉnh dậy, liền nắm lấy tay nó hỏi han, ra vẻ lo lắng cho nó, làm nó thực sự ngại ngùng chuyện nó từng hỗn hào với bà ấy.
Sau cùng, Lan Nhi đứng ra giải thích mọi chuyện, và bất ngờ là mẹ Nguyễn Hoàng sẵn sàng tha thứ cho Lan Nhi vì bà bảo chính bà cũng từng có những lúc sai lầm. Hôm nay bà đến để cảm ơn nó vì đã nhắn tin động viên Nguyễn Hoàng khiến cậu ta đã bớt ủ dột hơn trước, nhưng vừa tới thì thấy nó và Toàn cận rời khỏi nhà nên cũng đi theo, cuối cùng dính vào chuyện này.
Gia Khánh đã nghi ngờ chuyện này khi mà dựa vào việc điện thoại của anh bị Lan Nhi mượn, rồi vừa từ chỗ bố Lan Nhi về thì nghe Minh Duyên và Tùng mập kể chuyện, nên đã có phần đoán được lý do nên gọi cho Lan Nhi ngay, và đến đây. Anh tin chắc Lan Nhi không bao giờ làm hại nó, nhưng cũng sợ mọi chuyện nằm ngoài kiểm soát.
Sau đó thì Gia Khánh chủ động xin lỗi Lan Nhi vì từ chối chuyện tình cảm, còn Lan Nhi sau vụ này nhận ra, trong lòng chị ấy, nó còn quan trọng hơn cả Gia Khánh. Có lẽ Lan Nhi trước giờ muốn gì đều được nấy, nên khi không được Gia Khánh để lòng, đã trở nên như vậy. Và Lan Nhi đã nghĩ rằng cô yêu Gia Khánh nhưng thực ra có lẽ chỉ là sự nhất thời nào đó mà thôi. Nên cuối cùng hai người vẫn là những người bạn tốt của nhau.
Tối hôm đó bố của Lan Nhi cũng biết chuyện nên chủ động đến nhà nó xin lỗi thay con gái vì mọi chuyện. Bố mẹ nó thì sẵn sàng tha thứ cho Lan Nhi, nhất là bố của Lan Nhi mang theo một ít đồ ăn ngon, nên ông bố của nó lại được dịp nhậu nhẹt vui vẻ tại nhà.
“Cụng ly vì hai đứa nhỏ đều an toàn và khỏe mạnh” bố nó cầm ly bia lên, bố của Lan Nhi cũng cầm ly bia giơ lên, Lan Nhi cũng vui vẻ cầm ly nước ngọt cùng với mẹ và nó giơ lên. Sau đó thì bố của Lan Nhi thì cụng ly để cảm ơn gia đình nó đã tha thứ cho Lan Nhi. Rồi ông ấy cụng ly vì Lan Nhi có thêm một đứa em gái tốt bụng, bố nó thì cụng ly vì nó có thêm một người chị xinh đẹp. Cụng ly vì tình thân hai gia đình, cụng ly vì món nhậu tuyệt vời, cụng ly vì vừa khui lon bia mới…
Cuối cùng mẹ nó lại phải giấu bớt mấy lon bia, chứ để hai ông bố hợp cạ này ngồi với nhau có mà tới khuya.
Sáng hôm sau, nó và Lan Nhi tới thăm mẹ của Nguyễn Hoàng, và xin lỗi lần nữa, cũng như trò chuyện với Nguyễn Hoàng, có vẻ cậu ta đã vui vẻ hơn rất nhiều, dù biết là hai đứa không thể quay lại với nhau nữa.
Còn buổi chiều, hai chị em sang nhà Toàn cận để xin lỗi cu cậu vì vụ chuốc thuốc mê, lần này có cả hai ông bố đáng kính và không quên mang theo mồi nhậu.
Cuối cùng thì Minh Duyên cũng đã khai nhận là yêu Toàn cận từ lâu, món quà lần trước mà nó nghĩ là Thanh Hằng gửi hóa ra là của Minh Duyên. Toàn cận thì tất nhiên là mừng phải biết vì anh chàng cũng thích Minh Duyên, nhưng vì sợ Minh Duyên từ chối, do nghĩ Minh Duyên chỉ thích trai đẹp cỡ Hàn Xẻng. Minh Duyên còn gửi cho Toàn cận một bức tranh vẽ một cô gái và một chàng trai cầm tay nhau, đề tên bên dưới là Mạnh Toàn - Minh Duyên. Đó là thứ cô nàng muốn tặng từ lâu, và cái hôm nó ôm Nguyễn Hoàng trong khi Minh Duyên bị té phía sau và vô tình làm rơi bức tranh. Sau đó Nguyễn Hoàng nhặt được nên biết chuyện và thỏa thuận với Minh Duyên rủ nó ra công viên để tỏ tình, đổi lại Nguyễn Hoàng sẽ không nói bí mật của Minh Duyên cũng như thay cô nàng tặng quà cho Toàn cận. Vậy đấy, cuối cùng nó lại là kẻ ngờ nghệch nhất, còn tưởng mỗi lần Minh Duyên khen Gia Khánh là vì thích anh ấy, mà là chỉ là cô nàng dụ nó cùng đi học tại nhà của người yêu của cô nàng, và mỗi lần Minh Duyên phóng xe đến sớm là để được gặp Toàn cận mà thôi. Đó mới là tình yêu trong bí mật, cả hai đều thích nhau, nhưng một đứa thì ngại thổ lộ, một đứa thì tưởng không phải mẫu người của đứa kia.
Trong nhóm thì Tùng mập cuối cùng vẫn là anh chàng hồn nhiên, vô tư, và không biết yêu đương là cái gì hết.
“Tùng yêu Food, Food có yêu Tùng không?”