Chỉ còn 1 tuần duy nhất này nữa là chuẩn bị đi học lại. Tụi nó sẽ vào lớp 12. Một năm học cuối cùng của thời học sinh. Từ khi quyết định yêu đơn phương, và mãi mãi giấu kín tình cảm này lại, nó cảm thấy mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Một cô gái dịu dàng, xinh đẹp như Minh Duyên sẽ xứng đáng với anh hơn rất nhiều, và một người tốt như anh cũng xứng đáng với đứa bạn thân nhất của nó. Nghĩ vậy, nên nó không còn cảm thấy buồn vu vơ như trước nữa.
Nó vẫn luôn lén nhìn ngắm anh mỗi khi có thể, làn da ngăm ngăm sương gió, nụ cười ấm áp, cùng với bàn tay hằng ngày cầm bút sửa bài cho nó. Nó ngắm bàn tay của anh, và nhớ như in cái lần anh dắt tay nó trong mưa, bàn tay anh ấm áp, cứng cỏi, chai sạn, và nhờ cái nắm tay đó mà tinh thần nó được mạnh mẽ hơn sau khi chia tay Nguyễn Hoàng. Ừ, bàn tay Nguyễn Hoàng không cho nó cảm giác đó, cậu ấy là một công tử nhà giàu với bàn tay trắng trẻo, mềm mại. Một bàn tay như vậy không thể tạo cho nó cảm giác chắc chắn, bền lâu.
Mấy hôm nay không thấy Lan Nhi tới, chỉ thỉnh thoảng thấy Gia Khánh nghe điện thoại của bố Lan Nhi gọi để bàn bạc một số công việc dựa trên bản kế hoạch anh làm cho ông ấy. Ngoài ra, hình như ông ấy còn đang chuẩn bị làm từ thiện cho trẻ em vùng xa, cùng với việc trao học bổng cho sinh viên nghèo và nhờ Gia Khánh giúp gì đó. Vì thế, cứ ra bài tập cho tụi nó xong là anh lại ngồi vào laptop gõ gõ, những lúc như vậy nó thỏa sức ngắm nhìn anh làm việc. Chỉ cần nhìn thấy anh mỗi ngày là nó cảm thấy hạnh phúc rồi.
Đến chiều thì Gia Khánh xách laptop chạy xe qua nhà hàng mới của bố Lan Nhi để làm gì đó. Tụi nó lại được dịp ngồi quẩy game với nhau. Đang chơi vui vẻ thì có tin nhắn từ một số điện thoại lạ: “Đi ra hẻm số 10, tôi muốn chấm dứt chuyện này, và nên nhớ chỉ đi một mình và không được báo công an, nếu không thì Gia Khánh sẽ bị giết, cho cô 5 phút.”
Tin nhắn làm nó sợ run lẩy bẩy.
Chẳng lẽ đã có chuyện gì xảy ra với Gia Khánh khi anh vừa rời đi ư. Nó không dám suy nghĩ thêm nữa, vội vàng định đi, nhưng Minh Duyên như nhận thấy sự lo lắng của nó liền hỏi: “Có chuyện gì vậy? Nhìn bà có vẻ hốt hoảng”
Toàn cận và Tùng mập cũng ngừng chơi, nhìn sang nó.
Bây giờ mà nói ra thì chắc chắn cả nhóm sẽ không thể để cho nó đi, nhưng Gia Khánh đang gặp nguy hiểm. Để đảm bảo an toàn cho nó, nên nhà Toàn cận luôn khóa trái, và trong bốn đứa chỉ có Toàn cận là có chìa khóa mở cửa. Gia Khánh và tất cả người lớn đều không cho phép tụi nó ra ngoài trong thời gian này, chỉ cho Toàn cận cầm một cái phòng hờ cháy nổ có thể thoát thân. Không còn cách nào khác nữa, nó đành đưa cho cả mấy đứa xem tin nhắn.
Toàn cận thấy tin nhắn liền nói: “Chúng đã bắt anh Gia Khánh làm con tin ư, không được, tao phải đi cứu anh ấy”
Toàn cận vừa đứng dậy, định đi ra mở cổng thì Minh Duyên và Tùng mập liền giữ tay Toàn cận lại, Tùng mập lên tiếng: “Không được, tên đó đã dặn chỉ có Bảo Ngọc đi thôi, mày đi thêm sẽ gây nguy hiểm cho anh ấy.”
Toàn cận nhìn đồng hồ, rồi vò đầu bứt tai, đi đi lại lại. Còn nó thì cũng đứng ngồi không yên: “Thôi, mở cửa cho tao đi Toàn, không kịp đâu, hắn ta chỉ cho 5 phút”
Toàn cận nhìn vào tin nhắn lần nữa rồi suy nghĩ: “Khoan đã, biết đâu chỉ là một cái bẫy” Nó vội cầm điện thoại lên và gọi cho Gia Khánh, nhưng chỉ nghe “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…”
Đến nước này, trong ngôi nhà bao trùm sự lo lắng, Toàn cận liền nói: “Tao sẽ đi cùng Bảo Ngọc, nhưng chỉ đứng từ xa để quan sát rồi gọi điện báo tụi mày nếu có chuyện gì”
Minh Duyên vội đứng dậy: “Không, mình cũng muốn đi”
Bên cạnh Tùng mập cũng quyết liệt không kém: “Tao cũng sẽ đi cùng tụi mày”
Toàn cận vội nói: “Không kịp nữa, chỉ có 5 phút, tao sẽ gọi lại tụi mày nếu có chuyện gì xảy ra, đi đông quá càng nguy hiểm cho anh Gia Khánh”
Sau đó Toàn cận và nó vội chạy ra cổng.
Một cảm giác lo lắng đến tột cùng. Chỉ vì nó đã không dịu dàng như lời mẹ dặn, nó lại hỗn lão với mẹ Nguyễn Hoàng mà ra nông nỗi. Chỉ cần Gia Khánh không sao, còn bà ta muốn làm gì nó cũng được.
Tới hẻm số 10, đó là một con hẻm heo hút, vắng vẻ, không thấy gì, nó hồi hộp đi vào sâu hơn, phía sau, Toàn cận cũng tiến lên theo nó, nhưng vẫn giữ khoảng cách. Đi thêm một đoạn thì từ phía sau có tiếng gọi:
“Bảo Ngọc”
Nó dừng lại và quay về phía đó thì thấy mẹ Nguyễn Hoàng đang tiến gần về nó, có vẻ không hề để ý Toàn cận cũng đang đứng gần bà ta.
Bỗng miệng nó bị bịt chặt bởi thứ gì đó giống như một cái khăn ướt, còn người nó bị một ai đó phía sau giữ chặt không cựa quậy nổi, nó thở hổn hển, rồi cảm thấy hai con mắt mờ dần, mờ dần. Nó nghe loáng thoáng tiếng hét của ai đó.
Nó vẫn buồn ngủ quá, cảm giác như vừa trải qua một giấc mơ, nhưng khi vừa tỉnh dậy, thấy hai tay bị trói lại vào một cái ghế, nó chợt nhớ ra mọi chuyện. Nhìn sang bên cạnh Toàn cận cũng bị trói vào ghế và có vẻ đang ngủ. Nó nhìn xung quanh thấy ba bốn người đàn ông đeo khẩu trang đang đứng phía trước trói ai đó, nhìn kỹ thì ra là mẹ của Nguyễn Hoàng, bà ta có vẻ cũng đang say ngủ, đồ áo xộc xệch. Nó không thể hiểu chuyện gì cả, tại sao bà ta lại cũng bị bắt? Còn Gia Khánh đâu?
Một giọng nói quen thuộc vang lên: “Tỉnh rồi à? Tao bảo chỉ mình mày thôi mà sao còn có thêm hai người này nữa?”
Nó ngoảnh sang, và như không tin vào mắt mình, Lan Nhi đang ngồi bắt chéo chân, tay ôm cái túi xách và nhìn về phía nó.
Nó lắp bắp: “Tại…tại…tại sao lại là chị?”
Lan Nhi nhìn nó chằm chằm: “Tại sao à? Đơn giản là vì mày đã lấy mất Gia Khánh của tao.”
Nó vẫn không hiểu chuyện gì, nhưng chợt nhớ đến Gia Khánh, vội hỏi: “Anh ấy đâu?”
Lan Nhi cười khểnh: “Đúng là một đứa ngốc nghếch, vậy mà Gia Khánh có thể yêu nó được”
Sao lại như vậy được, Gia Khánh và Minh Duyên yêu nhau mà. Chính nó thấy hai người cầm tay và cười nói với nhau ở quán nước trong công viên. Gia Khánh chưa bao giờ nói là yêu nó cả. Nó thanh minh: “Không phải, anh Gia Khánh không hề yêu em, anh ấy yêu Minh Duyên”
Lan Nhi nhìn nó với vẻ mặt ngán ngẩm: “Tao không cần biết mày nghĩ gì, tao chỉ muốn biết tại sao một đứa vừa ngốc, vừa lùn như mày lại có thể khiến Gia Khánh mê mệt được chứ?”
Nó nhìn Lan Nhi, không ngờ người mà nó trước giờ yêu quý, trân trọng, lại làm những điều này với nó, nước mắt bỗng trào ra.
Lan Nhi thấy vậy liền nói với giọng khinh khỉnh: “Sợ quá rồi khóc luôn à?”
Nó hét lên: “Chị không phải là Lan Nhi, Lan Nhi là người khác, chị ấy luôn luôn tốt với em”
Lan Nhi có vẻ khựng lại. Rồi sau đó lại nói nhẹ nhàng: “Mày nhầm rồi, tao không hề muốn đối xử tốt với mày, tao chỉ muốn kiểm soát chuyện tình cảm của mày mà thôi. Cái ngày đầu tiên Gia Khánh gặp mày, tao biết anh ấy có vẻ đã thích mày rồi. Nhưng mày khi đó đã có người yêu. Và đó là lý do tao luôn luôn muốn mày và Nguyễn Hoàng không chia tay, tao cố níu kéo cho mày không phải vì tao rảnh rỗi lo bao đồng, mà tao không muốn Gia Khánh đến với mày. Và khi thấy mày từ chối lời đề nghị của Nguyễn Hoàng, tao biết, trong lòng mày đã có Gia Khánh rồi.”
Nghe những lời đó, nó như chợt hiểu ra mục đích của Lan Nhi. Nó chợt nhớ đến nhận định của Minh Duyên trong cái hôm gặp Gia Khánh lần đầu, rằng Lan Nhi thích Gia Khánh. Khi đó nó còn không tin, và cũng không hề để ý chuyện đó nữa. Nhưng dù chuyện gì đi nữa, nó không muốn đây là bộ mặt thật của Lan Nhi, nó vội cứu vãn: “Nhưng chị vẫn đối xử tốt với em, vẫn đến cứu em trong lần em bị cướp”
Lan Nhi thở dài: “Mày ngốc bẩm sinh hay do đào tạo thế? Hôm đó mày vừa đi là tao cho người đón đường mày rồi, tao chỉ muốn cảnh cáo để mày không dám đến học và gặp Gia Khánh hằng ngày nữa. Nhưng không ngờ Gia Khánh lại muốn đuổi theo để đưa mày về, nên tao mới phải đi theo, và để tránh bị lộ, tao phải xuống xe trước ra hiệu cho người của tao bỏ đi. Tao không tốt như mày nghĩ đâu. Hôm trước chính Gia Khánh đã từ chối tình cảm của tao trước mặt bố tao, và tao quyết định sẽ trả thù tất cả.”
Lần này thì nó cảm thấy đau lòng thật sự, người nó từng yêu thì bỏ rơi nó, còn người nó yêu quý tin tưởng thì chỉ là đang diễn kịch với nó mà thôi. Nó vẫn khóc nức nở: “Không, em không tin, em từng xem chị như chị gái của em. Không ai có thể đóng kịch như vậy được”
Lan Nhi có vẻ bối rối trước những lời nói đó. Nhưng tỏ vẻ không quan tâm mà bình tĩnh lấy ra trong túi một khẩu súng: “Gia Khánh đang bị nhốt trong kia, chỉ cần mày chết thì tao sẽ để cho anh ấy được sống, còn nếu như mày muốn sống thì hãy bắn tao, và người của tao trong đó sẽ giết anh ấy rồi chúng tao sẽ được bên nhau mãi mãi.”
Lan Nhi ra hiệu cho một người tới cởi trói cho nó.
Một sự lựa chọn thật khó, bắn Lan Nhi thì nó không thể, và nếu vậy thì Gia Khánh cũng sẽ bị giết. Chỉ còn một giải pháp duy nhất.
Vừa xoa xoa cổ tay đau nhức, vừa nhìn khẩu súng mà Lan Nhi đang đưa ra, nó cầm lấy, không suy nghĩ gì nữa, từ từ đưa lên đầu rồi nói: “Em hy vọng chị sẽ đối xử tốt với anh ấy, và em sẽ không bao giờ quên Lan Nhi mà em từng biết.”
Nói xong, hai hàng nước mắt vẫn chảy dài, nó nhắm mắt lại và bóp cò.