Tình Yêu Của Một Nấm Lùn

Chương 18 - Cùng anh




Về đến nhà, nó nằm bẹp xuống giường. Buồn bã. Hình ảnh cái nắm tay đó, sự vui vẻ đó làm nó cảm thấy tức ngực. Nó vội cầm điện thoại, bật game lên chơi cho quên hết mọi chuyện. Nhưng vào game rồi nó lại nhớ tới MrK, một người đồng đội luôn luôn sẵn sàng hy sinh vì nó, một người luôn cho nó những món đồ quan trọng trong game, là người thường xuyên cứu thương cho nó. Vội tắt game, nó không biết làm gì nữa, cất điện thoại, rồi đi tắm cho thoải mái đầu óc.

Tắm xong nó xem tivi chờ bố mẹ về, đến tối nó lại giở sách vở ra học bài, chợt nhớ đến một việc cần làm, cầm điện thoại lên thì thấy một đống tin nhắn hỏi thăm của cả Minh Duyên và Gia Khánh. Nó liền trả lời lại là đau bụng quá xong buồn ngủ nên giờ mới dậy. Rồi nó nhờ Minh Duyên nhắn cho Nguyễn Hoàng là nó đã quên hết mọi chuyện tình cảm, và đang quyết tâm học thật tốt cho năm cuối cấp để còn vào đại học, hy vọng Nguyễn Hoàng cũng nhanh chóng quên hết mọi thứ và tập trung điều quan trọng hơn vào lúc này.

Đúng vậy, chỉ còn vài tuần nữa là lại đi học tiếp rồi.

Tối hôm sau nó vẫn đi học ở nhà Toàn cận, mấy ngày cuối hè luôn có Lan Nhi tới giúp tụi nó nữa. Gia Khánh thì vẫn đối xử nó như bình thường, nhưng mỗi lần thấy Gia Khánh cười với Minh Duyên là nó lại thấy đau thắt lại, không chịu nổi nữa, nó bèn xin phép về sớm nói dối là thấy mệt trong người dù mới ngồi học chưa được 30 phút. Lan Nhi định đưa nó về nhưng nó lại quyết định tự đi bộ.

Cảm giác đau khổ này nó chưa từng có trước đây, kể cả khi chia tay Nguyễn Hoàng, nó cũng không như vậy. Nó cứ nghĩ Gia Khánh là một người anh trai mà từ trước đến nay luôn luôn bên cạnh nó, chiều chuộng nó. Và nó lại xem đó là điều hiển nhiên, đến khi nó muốn làm một người tốt, se duyên cho anh thì nó lại cảm giác mất mát thứ gì đó cực kỳ quan trọng. Nhưng nó không thể giành lấy Gia Khánh cho riêng mình, khi mà Minh Duyên chính là đứa bạn thân từ thuở bé. Không như Nguyễn Hoàng, Gia Khánh lại luôn hiện diện trong mỗi bài học, trong cả những lần chơi game, và cả những nơi nó từng đến đều có kỷ niệm với anh. Vì thế không thể dễ dàng gạt bỏ thứ cảm xúc hỗn độn này với Gia Khánh như Nguyễn Hoàng được, chỉ có thể để những điều đó hành hạ bản thân mà thôi. Nó buồn bã bước đi dưới những ánh đèn đường đang chiếu xuống tấm thân bé nhỏ, vẫn còn một đoạn xa nữa mới tới nhà.

“Đứng lại cho tao” Một giọng nói vang lên từ sau lưng, nó giật mình khi quay lại và thấy một người đàn ông mái tóc bờm xờm, đeo khẩu trang đã đứng phía sau từ bao giờ. Định hét lên mà lưỡi đã cứng lại khi một khẩu súng đang kề sát người nó.

“Im lặng không thì tao giết mày luôn” Người đàn ông nói với giọng đáng sợ làm người nó run lên bần bật: “Ông…ông…muốn gì? Tôi…tôi…là học sinh, không…không…có tiền cho ông đâu”

“Tao không cần tiền, có một người thuê tao tới cảnh cáo mày không được…”

Người đàn ông nói chưa xong thì từ xa một chiếc xe máy chạy tới rọi đèn vào chỗ nó đang đứng, và một giọng nói quen thuộc kêu lên: “Ông làm gì em của tôi, thả nó ra ngay”. Là Lan Nhi đang ngồi sau xe Gia Khánh chở, cô nhảy xuống xe khi Gia Khánh mới vừa dừng lại và chạy lại gần phía nó, trong khi Gia Khánh thả luôn cái xe xuống đất rồi chạy phía sau Lan Nhi.

Người đàn ông thấy thế liền lúng túng, rồi ông ta thả nó ra và chạy thục mạng. Lan Nhi liền chạy lại đỡ lấy nó khi hai chân nó run lẩy bẩy không đứng nổi nữa.

“Ổn rồi, ổn rồi, may mà chị và anh Gia Khánh tới kịp.” Lan Nhi đỡ lấy người nó và an ủi. Nó sợ đến phát khóc, ôm Lan Nhi mà thút thít.

Gia Khánh thì đứng bên cạnh nói với giọng lo lắng: “Em có sao không?”

Nó không trả lời mà chỉ lắc đầu

Gia Khánh thở phào nhẹ nhõm rồi tiếp tục: “Không thể tin nổi bọn cướp giờ lộng hành như vậy.” Rồi anh quay lại dựng cái xe máy cà tàng của anh lên, chiếc xe không nổ máy được nữa, có vẻ đã hỏng gì đó sau khi bị thả như vậy. Anh dắt xe lại và đợi nó bình tĩnh, cả ba đi bộ về nhà nó.

Về đến nhà thì cả bố và mẹ đều sửng sốt lo lắng, mẹ vội nắn bóp kiểm tra khắp người nó bị gì không, còn bố thì đi đi lại lại đợi kết quả. Sau khi thấy không sao thì bố mới nhẹ nhõm quay ra sửa cái xe giúp Gia Khánh, sau đó cảm ơn anh và Lan Nhi đã kịp thời đến đúng lúc. Còn mẹ thì đưa nó lên phòng nằm nghỉ, sau đó đưa cho nó mấy món đồ ăn. Một lúc sau nó bình tĩnh nhớ lại, người đàn ông chặn đường nó không phải cướp mà muốn cảnh cáo nó điều gì đó, định nói ra cho bố mẹ, nhưng nghĩ lại, nó đã làm bố mẹ lo lắng rất nhiều, tạm thời để hôm sau nói.

Nó nhắn tin cảm ơn Lan Nhi và Gia Khánh lần nữa, không ngờ Lan Nhi là con gái mà lại dám liều mình xông lên như vậy, có thể chị ấy không biết rằng tên cướp lúc đó có súng. Nếu như lúc đó tên cướp quay qua bắn Lan Nhi và Gia Khánh thì không thể tưởng tượng được mọi chuyện còn khủng khiếp đến mức nào nữa.

Sáng hôm sau cả nhóm đều tới nhà thăm nó, có vẻ hôm nay Gia Khánh nghỉ làm, bố mẹ nó cũng chẳng ai muốn đi làm để lo cho nó. Căn nhà càng chật chội và bé nhỏ hơn với chừng đó người.

“Cái gì? Tên cướp cầm súng à?” Gia Khánh sửng sốt.

“Em thực sự sợ hắn ta bắn chị Lan Nhi, vì chị ấy chạy lên trước, may mà hắn ta không dám làm gì.” Nó nói tiếp.

Cả nhà đều lo lắng, còn Lan Nhi thì ôm ngực. Bố mẹ quay qua cảm ơn Lan Nhi không biết bao nhiêu lần, và tạ ơn trời đất vì mọi thứ đều ổn. Hóa ra là do Gia Khánh cảm thấy bất an nên khi nó đi được một lúc thì anh cũng chạy xe máy đi theo, và Lan Nhi xin đi cùng.

Chợt nhớ đến điều thực sự mà tên cướp muốn, nó liền kể ra cho mọi người cùng nghe.

“Vậy là bà chị đã đắc tội với ai sao?” Tùng mập thắc mắc.

“Chắc chắn là một người không hài lòng với bà chị, và người đó đã theo dõi và biết lịch trình của bà chị rồi quyết định cho người đến hăm dọa.” Toàn cận suy luận.

Nghe vậy nó liền chợt nhớ đến một chuyện rồi à lên một tiếng, sau đó kể lại việc mẹ của Nguyễn Hoàng đến gặp nó, nhưng nó đã từ chối thẳng thừng trước mặt.

“Vậy thì khả năng cao là bà ta, còn lại thì hầu như không còn ai khả nghi nữa” Toàn cận phỏng đoán.

“Tuy nhiên, vẫn chưa chắc chắn là bà ấy, chúng ta vẫn cần cảnh giác với tất cả những người khác, dù đó là hiềm khích nhỏ, không thể loại trừ những người có thù oán cá nhân với cô chú nữa” Gia Khánh bổ sung và nhìn sang bố mẹ của nó. Cả bố và mẹ đều suy tư, tuy nhiên, nó biết trước giờ bố mẹ đi làm về ít khi kể chuyện là có hiềm khích gì trong công việc.

“Vậy thì chúng ta cần báo cảnh sát, chuyện này quá nguy hiểm” Minh Duyên sợ hãi.

Lan Nhi nghe vậy liền lên tiếng: “Không được, nếu thiếu thông tin thì cảnh sát cũng không thể giúp được gì và còn làm mọi chuyện tồi tệ hơn nếu như hắn ta biết chuyện báo cảnh sát mà trở nên manh động”

Cả nhà im lặng, lo lắng bao trùm.

Kẻ đáng nghi nhất mà nó nghĩ tới như Toàn cận nói thì đó là mẹ của Nguyễn Hoàng. Bà ta từng cố gắng dùng tiền để mua chuộc tình yêu của nó, thì cũng có thể dùng tiền để thuê người đe dọa nó. Và trên hết, chính nó là người làm xáo trộn mọi thứ trong gia đình bà ta, cũng như lăng mạ bà ta ngày hôm đó, và còn tỏ thái độ xấc láo với bà ta trong cái hôm mà bà ta đến năn nỉ nó giúp Nguyễn Hoàng. Đáng ra nó cần nghe lời mẹ dặn, học cách dịu dàng của Minh Duyên thì mọi chuyện không đến mức thế này.

Cuối cùng thì Gia Khánh quyết định sẽ nghỉ làm và dạy tụi nó vào ban ngày. Trước khi bố mẹ nó đi làm thì Gia Khánh sẽ tới chở nó qua nhà Toàn cận và cả nhóm sẽ học cũng như chơi ở đó cả ngày. Tối bố mẹ về thì anh ấy sẽ đưa nó về, vì dù sao cũng chỉ còn hai tuần nữa là đi học lại rồi, nên anh cũng muốn nghỉ làm để chuẩn bị cho năm hai đại học. Bố mẹ cũng lo lắng, tuy vậy đây vẫn là giải pháp tạm thời tốt nhất, và Gia Khánh tin rằng, tên kia vẫn chưa có ý định làm hại nó, vì chưa truyền đạt xong điều hắn muốn, chỉ cần đợi thông tin hắn muốn nhắm tới là gì thì sẽ biết cách để giải quyết.

Từ hôm đó nó được Gia Khánh đưa đón hằng ngày, tuy vậy vài ngày sau đó vẫn không có chuyện gì xảy ra cả. Do học ban ngày nên Lan Nhi chỉ thỉnh thoảng mới tới được, vì bận giúp bố trong việc quản lý nhà hàng. Gia Khánh cũng nhiều khi còn đi cùng để hỗ trợ Lan Nhi vì anh có kinh nghiệm trong việc phục vụ khách hàng, chưa kể hồi đó đi làm ở quán trà sữa chỉ sau một tháng anh đã được quản lý một nhóm nhân viên mới. Và mỗi lần đi với Lan Nhi về đều được bố của Lan Nhi gửi cho rất nhiều đồ ngon cho cả nhóm. Rảnh rỗi, Gia Khánh còn viết một số ý tưởng và kế hoạch kinh doanh cho bố Lan Nhi tham khảo. Anh bảo vì ông ấy là một người rất tuyệt vời nên làm miễn phí, cũng như qua những lần thảo luận, bổ sung, chỉnh sửa từ bố của Lan Nhi thì anh cũng học được rất nhiều điều. Còn tụi nó thì chỉ cần những lúc không có hai anh chị ở đó là lại chơi game cùng nhau và hò hét inh ỏi, vì thế, ở với nhau cả ngày đúng vui.

Chơi game chán thì tụi nó lại phân tích về mẹ Nguyễn Hoàng và kế hoạch của bà ta, tất cả đều đồng tình về việc bà ta biết hết mọi nhất cử nhất động của nó. Bà ta từng điều tra gia cảnh nhà nó, từng biết nó ở công viên để tìm kiếm để nói chuyện, và khả năng cao, cái người đe dọa nó là người bà ta cử đi theo dõi nó lâu nay. Nó định đến thẳng nhà Nguyễn Hoàng để làm rõ mọi chuyện, nhưng Minh Duyên nhất quyết không cho vì chẳng khác nào chui vào hang hùm, trong khi với tính cách của nó thì đi gặp bà ta chỉ làm mọi thứ còn tệ hơn.

Tuy vậy, cả tuần đó chẳng có chuyện gì xảy ra hết, vì thế nó không cảm thấy lo lắng hay sợ hãi nữa, mà chỉ mong ngóng mỗi buổi sáng, ăn sáng rồi thay đồ nhanh để đợi Gia Khánh tới đón. Nó ước gì con đường tới nhà Toàn cận thật xa.

“Nép sau lưng anh mọi bộn bề mọi lo lắng nhẹ như mây bay…Có anh bên em bình yên ngoài kia bão cũng hóa dịu dàng và ấm áp.”

Nó bật bài hát “cùng anh” lên nghe mỗi tối và nhớ lại những lần được Gia Khánh chở đi chơi trước đây, cùng với những lần anh đón đưa mỗi ngày và cảm thấy thật ấm áp. Dù anh và Minh Duyên có yêu nhau thì nó vẫn sẽ giữ kín anh ở riêng trong trái tim nó mà thôi.

“Cùng anh băng qua bao đại dương, cùng anh đi vượt ngàn con đường, phiêu lãng như áng mây trời, xanh ngát như giấc mơ ta…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.