Tình Yêu Của Một Nấm Lùn

Chương 1 - Lần đầu tiên ôm ai đó




7 giờ kém 15 phút sáng, lớp học 11A8 mới chỉ có vài đứa đến sớm làm trực nhật quét dọn lớp. Hai thằng con trai đang bê từng cái bàn tách ra cho 2 đứa con gái dùng chổi quét nhanh những mảnh rác của hôm qua để lại, chủ yếu là giấy nháp, nhưng phía cuối dãy bàn là một mớ những vỏ kẹo bánh.

“Mày đi học hay đi dự tiệc vậy hả Tùng mập?” Ánh mắt lườm lườm của cô gái nhỏ bé với mái tóc ngắn vừa thu dọn mớ rác vừa nhìn chàng trai mập tròn đang bê cái bàn đưa lại vị trí cũ sau khi bê ra cho tụi con gái quét dọn, đây là cái bàn hằng ngày của Tùng mập thường ngồi học, cô gái tiếp tục: “Ăn xong cũng không biết dọn vô cặp rồi mang bỏ thùng rác hả?”

“Chỉ là mấy cái bánh thôi mà, chị đại tha cho em đi, tại hôm qua vội về đi xếp hàng mua trà sữa nên quên” Tùng mập vừa nói vừa gãi tai

“Bảo Ngọc nó nói đúng đó, bạn nên dọn rác sau khi ăn uống chứ, cái bàn này hôm qua bạn ngồi mình thấy bạn ăn tùm lum thứ, xem kìa, còn cả mấy mảnh vụn bánh mì nữa” Cô gái với mái tóc dài đến ngang lưng vừa nói vừa chỉ vào mớ rác vừa gom lại.

“Nó xếp hàng mua trà sữa thì ý thức lắm, còn mấy cái việc này nó không nhớ đâu Minh Duyên à” Chàng trai cao kều với cái kính cận lên tiếng

“Tao nhớ là hôm qua tao còn cho mày ăn cùng mà, sao mày lại không bảo vệ tao hả thằng khốn Toàn cận?” Tùng mập nói với ánh mắt ấm ức.

Toàn cận ra vẻ thanh minh giúp Tùng mập: “À xin lỗi nha mập, chị đại với Minh Duyên bỏ qua cho nó cái nha, tao biết là thằng mập nó vô tình quên, chứ nó mà nhớ thì đống vỏ bánh kẹo trong ngăn bàn nó đã hốt đổ lâu rồi.”

“Cái gì? Còn trong ngăn bàn nữa hả?” Bảo Ngọc nhìn Tùng mập với ánh mắt đầy phẫn nộ.

“Ờ…thì…” Tùng mập cười cười rồi gãi đầu gãi tai.

Bảo Ngọc đứng dậy, một tay chống hông, một tay chỉ vào đống rác, với khuôn mặt đầy quyền lực: “Tự hốt hết ra đây rồi đi đổ luôn đống rác này giùm tao”

“Thôi, để mình làm luôn cho, các bạn đừng nói nhau nữa, sắp vào giờ học rồi” Minh Duyên lên tiếng và cúi xuống định làm thì có bàn tay kéo lại.

“Ăn được thì đổ vỏ được, để đó cho nó đi đổ rác và tiện thể giảm cân và lấy lại vóc dáng luôn” Toàn cận vừa nói vừa lôi ra cái kẹo mút và bóc vỏ, ném xuống đống rác rồi tiếp tục: “Thêm cái nữa cho cho mày có cơ hội giảm cân tốt hơn, đấy, tao luôn nghĩ tốt cho mày, nên đừng phàn nàn nữa nha.”

Bảo Ngọc xuýt xoa: “Ôi, tao cảm thấy tình bạn của 2 đứa tụi mày đáng quý quá, luôn luôn nghĩ cho nhau”

“Chứ còn, đa tạ đã khen” Toàn cận lôi cái kẹo mút ra khỏi miệng nói xong lại đem vào miệng ngậm lại, gương mặt vui vẻ.

“Vậy nên mày đi với nó đổ rác luôn nha Toàn cận, để xây đắp lên một tình bạn tuyệt vời hơn nữa” Bảo Ngọc vừa nói vừa tủm tỉm cười, làm Minh Duyên cũng cười theo, còn Tùng mập đang lúi húi hốt rác cũng ngẩng mặt lên cười đắc thắng.

“Thôi được, nhân danh tình bạn, tao sẽ giúp mày” Toàn cận vừa nói vừa đưa cây kẹp giơ lên như một lời tuyên thệ hào hùng, rồi quay xuống nói tiếp: “Lát nữa có gì ăn nhớ chia tao với nha mày.”

Cả nhóm cười nói vui vẻ làm việc tiếp.

Trong cái lớp này thì Bảo Ngọc thuộc dạng bé nhỏ nhất, với mái tóc ngắn chỉ đến gáy, nó thường dùng một cái kẹp nơ để giữ tóc gọn gàng. Bạn thân nó là Minh Duyên, một cô gái mỏng manh, tốt bụng, và cao hơn Bảo Ngọc cả một cái đầu. Hai đứa học chung với nhau từ bé, tuy nhiên trong khi Minh Duyên mê mọi trai đẹp trên đời, nó sưu tầm hình ảnh ca sĩ Hàn Quốc để đầy phòng ngủ, thì Bảo Ngọc lại mê truyện tranh và…game hành động.

Lớp học bắt đầu đông lên, những tiếng ồn ào bắt đầu nhộn nhịp, vài đứa mở sách vở ra làm nốt bài tập về nhà còn chưa xong, dăm đứa thì ngồi tán dóc, có mấy thằng con trai thì rượt nhau từ lớp ra hành lang. Toàn cận với Tùng mập đi đổ rác trong khi Bảo Ngọc và Minh Duyên thì lau bảng, mỗi đứa một nửa cho nhanh. Cầm cái giẻ lau vừa định quay qua để giúp Bảo Ngọc lau nốt cái bảng phía trên cao thì có chút bụi bay vào mắt, cô nàng dụi mắt liên tục.

“Bà có sao không?” Bảo Ngọc hỏi thăm

“Uh, không sao đâu, chắc hạt bụi ấy mà.”

“Thôi, không cần giúp đâu, tui làm được, bà về chỗ trước đi.”

Minh Duyên đi xuống chỗ ngồi, vừa đi vừa dụi mắt, còn Bảo Ngọc vẫn lau bảng, mấy chỗ cao quá không biết làm sao, cô bé vừa giữ cái váy đồng phục vừa nhảy lên vừa lau bảng. Mái tóc ngắn chỉ cao ngang cổ của cô lại được dịp tung lên tung xuống theo điệu nhảy, cái kẹp nơ chỉ giữ được một bên tóc không bị tung lên, còn lại thì đang bắt đầu bù xù, không theo một nguyên tắc nào cả, ngay cả định luật hấp dẫn và lực hút trái đất cũng không thể kéo những sợi tóc kia rơi xuống đúng vị trí của nó.

“Lau bảng vất vả quá nhỉ, bên kia còn chưa sạch kìa nấm lùn.”

Bảo Ngọc bực bội nhìn qua nơi vừa phát ra âm thanh, không biết đứa nào dám cả gan nói những câu đầy tổn thương tới chị đại đây.

“Là đứa nào dám chọc giận tao…à tớ vậy?”

Chưa kịp nói xong, Bảo Ngọc đổi ngay câu nói ngay phút chót và khuôn mặt khẽ ửng lên. Đó là một chàng trai cao lớn đang đứng khoanh tay, dựa vào cửa lớp, cái cặp đeo chéo vẫn mang trên lưng, khuôn mặt đẹp trai điềm tĩnh, mái tóc nam tính cùng bộ đồng phục áo trắng quần đen được thắt lưng gọn gàng. Không một điểm nào có thể chê được. Đó là Nguyễn Hoàng, mới chuyển tới lớp này từ đầu học kỳ II và vì thành tích học giỏi, từng đậu học sinh giỏi cấp thành phố mà được bầu làm lớp trưởng ngay trong buổi sinh hoạt đầu học kỳ với 100% phiếu bầu từ tất cả bọn con gái trong lớp, mà lớp này con trai chỉ chiếm thiểu số. Từ đó, bàn học của Nguyễn Hoàng lúc nào cũng có mấy cô nàng thỉnh thoảng thướt tha đi qua đi lại, có cả mấy đứa lớp khác nghe tin có trai đẹp chuyển trường cũng đến nhìn ngoài cửa sổ mà réo tên. Nhưng vì anh chàng quá lạnh lùng, chẳng thèm để ý tụi nó nên chỉ sau một tuần, chỉ còn loe ngoe vài đứa bén mảng tới rồi sau đó hết hẳn, tuy nhiên ra đường vẫn luôn có những đứa chỉ chỉ trỏ trỏ với nhau về Nguyễn Hoàng đầy khao khát. Tuy không thuộc dạng mê trai đẹp như Minh Duyên, nhưng vừa học giỏi vừa đẹp trai thì cũng gây cho nó một sự xao xuyến nhất định.

Lúc này nó mới để ý thấy dáng đứng như thể anh chàng đã đứng đó từ lâu rồi, điều ấy làm Bảo Ngọc bối rối. Thu hết can đảm, nó lên tiếng: “Cậu nhìn tớ nãy giờ à?”

“Uh”

“Ơ…thế thì…ơ…” Trước câu trả lời đơn giản, ngắn gọn đó mang hàm ý xác nhận câu hỏi của Bảo Ngọc làm nó bối rối thật sự.

“Cậu làm nhanh đi, tôi đang chờ cậu làm xong để ghi sĩ số” Nguyễn Hoàng nói với cái giọng đều đều.

Câu nói lạnh lùng đó làm Bảo Ngọc như tỉnh ra, bớt ảo tưởng và quay lại với công việc. Cô nàng không dám nhảy loi choi để lau bảng nữa, trong khi cả túm váy cả nhảy thế này thì quá bất tiện. Nó lấy cái ghế giáo viên, đứng lên, vẫn túm váy và lau những chỗ cao nhất, vừa xê cái ghế vừa lau, và để ý Nguyễn Hoàng vẫn chăm chú nhìn mình, điều đó làm cô nàng mặt cứ đỏ dần đều lên, đỏ như đôi đôi giày nhỏ nhắn xinh xắn của cô vậy. Dường như cảm thấy Bảo Ngọc làm quá lâu, Nguyễn Hoàng cất cặp xách đựng sách vở lên bàn và gửi cái điện thoại cho đứa cùng bàn cầm hộ rồi tiến lên gần hơn và điều đó làm cô bé càng hồi hộp và luống cuống.

“Xuống đi, đưa đây, tôi làm nốt cho, đợi cậu thì thầy giám thị đến kiểm tra đến nơi rồi.”

Cô nàng lúng túng đưa cái giẻ lau bảng cho Nguyễn Hoàng. Cái chân đứng trên ghế cao càng run hơn, và cô tìm cách loay hoay nhảy xuống khỏi cái ghế mà vẫn giữ cái váy đồng phục. Bỗng.

“Á…á…á…”

Cái ghế bị trượt sang bên trái, Bảo Ngọc bị nghiêng người sang hướng ngược lại, nhưng cái ghế vẫn chưa rời khỏi khỏi chân cô nàng, nó chỉ làm cô bé nghiêng một góc 45 độ về phía bên phải may mà cô gái ôm kịp cái gì đó ấm áp và điều đó làm cô biết cô không sao.

“Ồ…ồ…”

Vài ánh sáng chớp lên như trời mưa mùa giông bão cộng hưởng với âm thanh ồn ào dưới lớp làm cô nàng thực tỉnh.

“Buông ra được chưa?”

Giọng nói lạnh lùng làm cô nàng hốt hoảng, nãy giờ nó đã quên mất một điều quan trọng gì đó, chân vẫn trên ghế, người nghiêng góc 45 độ về phía trước và 2 tay…2 tay đang ôm cổ Nguyễn Hoàng. Nó đỏ mặt lên, chân tay càng luống cuống, điều đó làm cái ghế trượt thêm và rời hẳn khỏi chân rồi té ngửa phía sau, nó nhắm mắt lại, toàn thân rơi về phía trước, 2 chân tìm điểm tựa, và cuối cùng nó quặp vào hông của Nguyễn Hoàng.

“Ồ…ồ…”

Cả lớp lại được dịp la toáng lên lần nữa. Trước cửa Toàn cận và Tùng mập vừa đi đổ rác về, nhìn cảnh tượng trước mắt, Toàn cận há hốc mồm, suýt làm rơi cái kẹo mút, nhưng vẫn kịp đưa tay lên giữ lại, còn Tùng mập làm rơi luôn cái sọt rác, và miệng cũng há hốc không kém.

Nhắm mắt để bình tĩnh lại, Bảo Ngọc phát hiện giờ mình đang 2 tay ôm cổ Nguyễn Hoàng còn 2 chân thì quặp hẳn vào người anh chàng, cô nàng hốt hoảng hét lên một tiếng rồi vội vàng buông chân buông tay ra và chạy ngay về phía cái bàn mà Minh Duyên đang ngồi với vẻ mặt đầy sự ngạc nhiên.

Bảo Ngọc chỉ muốn có lỗ nào để chui xuống, nhưng với tình cảnh này chỉ có thể úp mặt xuống bàn, 2 tay đan vào nhau ôm trên đầu, cái mặt che khuất nhưng nhìn từ một bên có thể thấy nó đỏ như gấc.

Trên bảng Nguyễn Hoàng cũng bắt đầu bối rối không kém khi mà cả lớp cứ ồ lên. Nhưng cậu cũng đã kịp lấy lại bình tĩnh, nhìn xuống dưới lớp nói với giọng đầy nội lực: “Cả lớp trật tự.”

Nhưng phía dưới vẫn còn lác đác tiếng ồn ào, và Toàn cận thì đang bỏ tay vào miệng và huýt huýt đầy phấn khích.

“Trật tự tất cả chỉ là tai nạn, ai làm ồn mình sẽ ghi lại báo cô giáo chủ nhiệm.” Nguyễn Hoàng sử dụng quyền uy của lớp trưởng thêm một lần nữa.

Tiếng ồn giảm dần rồi im hẳn. Vài đứa con gái xuýt xoa tiếc rẻ, ước gì lúc đó chúng nó mới là đứa lau bảng, và sao lại có đứa mặt dày trơ trẽn dám ôm Nguyễn Hoàng của chúng nó như vậy. Những lời nói đó tuy nhỏ nhưng Bảo Ngọc vẫn nghe thấy và nó cảm thấy thật bực bội. Tại sao, tại sao Nguyễn Hoàng lại tiến lên làm gì cơ chứ, nó đâu cần giúp đâu, dù sao cũng gần xong rồi mà.

Trên bảng Nguyễn Hoàng quay lại nâng cái ghế lên và lấy tay phủi bụi, để lại chỗ bàn giáo viên, sau đó anh lấy viên phấn và ghi sĩ số:

Thứ 6 ngày 14 tháng 2 năm YYYY

Lớp: 11A8

Sĩ số: 24

Vắng:

Cậu đếm dưới lớp, đủ cả, vắng 0, cậu ghi lên bảng ngay vị trí vắng là hình 1 trái tim thay cho số 0. Cả lớp lại ồ lên lần nữa, nhưng lần này Nguyễn Hoàng không quan tâm mà đi luôn về chỗ ngồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.